Trong nhà đã có năm đứa rồi, mỗi buổi sáng chỉ chăm sóc năm đứa này thôi đã mệt muốn chết, nếu sinh nữa thì chỉ sợ cô sẽ mệt đến thăng thiên luôn mất.

“Thế là đúng rồi, mỗi ngày đều vui vẻ phong phú như thế, đồng chí Lâm còn u sầu chuyện gì nữa?” Cố Hoài An chạm vào chiếc mũi nhỏ của vợ, cười nói.

Lâm Vãn Thanh lập tức trở nên thoải mái, nhưng lát sau cô lại nheo mắt: “Ý của anh là em đang lo sợ không đâu hå?”

Phó đoàn trưởng Cố bày ra vẻ vô tội, đồng chí Lâm thông minh không ai bì nổi, sao có thể lo sợ không đâu được, chỉ là do người thông minh thì hay nghĩ nhiều thôi.

Đồng chí Lâm rất vừa lòng với mấy lời nịnh nọt này.

Sau khi rửa mặt, hai vợ chồng đi ngủ.

Ngày hôm sau vẫn bừng tỉnh trong tiếng rầm rì của em gái Viên Viên như cũ.

Cô ngồi dậy, Đoàn Đoàn vẫn còn đang ngủ say, còn Viên Viên thì đã bắt đầu khua tay ê a rồi.

Nhìn thế này thì chắc là con bé cũng chỉ vừa mới tỉnh lại.

Lâm Vãn Thanh ôm Viên Viên lên nhìn, ừm, phía dưới rất khô ráo, không có nước tiểu hay phân gì hết, xem ra là đói bụng rồi.

Cô lập tức đút sữa cho hai con, đút đứa nhỏ xong lại tới đứa lớn.

Hai đứa bé này đã hơn ba tháng rồi, anh trai của cặp sinh đôi là Đoàn Đoàn cả ngày ngoại trừ ăn ra thì chính là ngủ, còn có cả vui vẻ hớn hở phun bong bóng nữa, thấy người là cười, cậu nhóc không hề sợ người lạ tí nào nên các chị dâu đều thấy lạ vô cùng.

Còn Viên Viên thì khác, tuy rằng con bé trông tinh xảo cứ như một con búp bê vậy nhưng lại là loại tsundere() chính hiệu, còn cuồng nhan sắc nữa.

[Chú thích: () Tsundere: có nguồn gốc từ tsun-tsun, có nghĩa là thờ ơ, lạnh lùng và từ dere-dere có nghĩa là yêu hoặc đang yêu. Vì vậy, bản chất Tsundere thường là một người lạnh lùng, thô lỗ, hay cáu gắt, nhưng trong sâu thẳm có nhiều tình cảm không thể bộc lộ ra ngoài.]

Cô nhóc thích nhất là được mẹ thơm thơm, sau đó là tới ba mặt đẹp, đối xử với bà nội và mấy anh trai cũng rất tốt, mấy người khác mà đến trêu con bé, nếu có mặt đẹp thì còn có thể ê a hai tiếng, còn nếu giá trị nhan sắc không đủ qua cửa thì đến cả mí mắt con bé cũng không thèm nâng lên.

Trong nhóm các chị dâu quân đội, chị dâu Trương và chị dâu Tào có thể coi như là xuất chúng nhất, chị dâu Kim Hoa cười lên thì rất phóng khoáng, chị dâu Lâm thì rộng lượng, Lý Tố Vân dịu dàng, con bé đều cho bọn họ ôm cả, nhưng đổi thành người khác thì lại không được.

Hôm đó, mẹ Cố ôm Viên Viên ra ngoài đi dạo, đúng lúc gặp phải Tang Tiểu Lan và bà Trọng, mẹ Cố không quen hai người, cũng không biết cái chuyện kỳ cục của bọn họ nên tiến lên chào hỏi.

Bà ấy vừa mới chào xong, cả Tang Tiểu Lan và bà Trọng đều ngây người ra.

Cái bà già này chẳng phải là bà mẹ chồng hay chăm lo cho gia đình kia đó à? Sao tự nhiên lại chào hỏi với bọn họ vậy?

Chắc là không biết bọn họ nhỉ?

Thế thì đúng lúc lắm.

Mọi người ai cũng nói cặp song sinh long phượng của nhà này đẹp, Tang Tiểu Lan thầm khinh thường trong lòng, nhưng cũng muốn nhìn xem rốt cuộc sinh đôi long phương trông mặt mũi ra làm sao mới có thể khiến đám phụ nữ trong cái quân khu này khen lên trời như thế.

Vì thế, cô ta giả vờ cười tiến lên chào hỏi với mẹ Cố: “Thím đưa cháu ra đi dạo ạ?”

Nhìn dáng vẻ ngoài cười trong không cười của cô gái này, mẹ Cố thấy không thích lắm, thế là chỉ đáp lại một tiếng rồi định ôm Viên Viên về nhà.

Ai ngờ đâu Tang Tiểu Lan lại kéo bà không cho đi, cô ta với bà Trọng đứng mỗi người một trái một phải chặn đường lại, ăn nói rất kỳ lạ, Tang Tiểu Lan chỉ mới liếc mắt nhìn đứa bé mềm mại trong lòng n.g.ự.c của mẹ Cố một cái thôi là trong mắt đã xuất hiện vẻ ghen tị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play