Kiếp trước lúc ở cô nhi viện, cứ đến ngày mùng 8 tháng chạp, bà viện trưởng luôn nấu một nồi cháo mùng tám tháng chạp thật to, bọn nhỏ đều thích ăn ngọt, nguyên liệu nấu ăn trong nhà cũng nhiều, Lâm Vãn Thanh cho hơn một nửa mứt táo vào trong nồi, lại để vào mấy viên đường phèn, ninh trong hai mươi phút thì tắt bếp, lúc ăn có vị ngọt ngọt dẻo dẻo.
Sáng sớm phó đoàn trưởng Cố đã phải ra ngoài, thời gian ở nhà cũng không nhiều.
Lâm Vãn Thanh múc riêng một bát cháo lớn mang qua cho anh, Cố Hoài An một hơi uống sạch, vị ngọt thơm, mày hơi nhíu nhưng vẫn rất vui vẻ nuốt xuống.
“Thế nào?”
“Ngon lắm”
“Có ngọt không?”
Cố Hoài An đội mũ quân nhân lên, hôn một cái lên môi vợ, cười nói: “Rất ngọt. Sau đó sải bước đi.
Lâm Vãn Thanh nhìn bóng lưng thẳng tắp của người nào đó, cười tủm tỉm phất tay: “Thật sự ngon vậy sao? Vậy buổi tối em sẽ nấu cho anh một nồi to, ngọt thật ngọt, siêu ngọt”
“Ha ha, chú không thích ăn đồ ngọt, thím lại bắt nạt chú.
Cố Tiểu Nhị nằm trên cửa sổ, nhìn Cố Hoài An bất lực tỏa ra khí lạnh khắp nhà, hì hì cười nói chuyện với anh cậu. Cố Trạch lật cuốn sách trên tay, liếc qua một cái: “Như vậy cũng tốt, thím đang mang thai một bé gái, cười nhiều chút cũng tốt.
“Cũng đúng, nếu thím có thể cười nhiều hơn, chắc chắn bé gái trong bụng lớn lên sẽ rất xinh đẹp.
Sau khi phó đoàn trưởng Cố buồn bực rời đi, Lâm Vãn Thanh mang tâm trạng siêu tốt về nhà.
Không biết vì sao, từ khi có thai, cô lại càng nghịch ngợm hơn, trong lòng ngày càng nhiều sở thích nhỏ, rảnh rỗi là lại thích trêu đùa phó đoàn trưởng Cố.
Trước thú vui nghịch ngợm của vợ, phó đoàn trưởng Cố cũng chỉ biết dung túng cười cười, nếu để đám tân binh và sĩ quan trong quân đội kia thấy bộ dạng nuông chiều này chắc sẽ kinh ngạc há hốc mồm.
Phó đoàn trưởng Cố bình thường mặt không biểu cảm, nghiêm túc cổ hũ lại có lúc dịu dàng như vậy, trời sắp sập rồi.
Đầy một nồi cháo mùng tám tháng chạp, cả buổi sáng không thể chỉ ăn mỗi cháo thôi được.
Trong nhà có thịt ba chỉ mẹ chồng đưa cho, cô cắt một miếng cho vào nồi chưng, lại chiên vàng thêm một đĩa bánh bao chay, cả nhà ngồi xuống ăn cơm sáng.
Cố Tiểu Nhị đã chờ giờ khắc này từ lâu, cháo trong chén còn bốc khói nghi ngút, cậu nhóc đã không nhịn được, bưng chén lên húp một ngụm lón.
Lâm Vãn Thanh cũng không kịp cản lại.
Kết quả không ngoài dự đoán, nóng đến bỏng rồi.
“A a a, nóng nóng!” Cố Tiểu Nhị bị nóng nhảy cẫng lên.
“Em làm gì vậy, sao không chịu đợi một lát rồi ăn
Cố Trạch bưng một cốc nước ấm tới cho cậu nhóc uống.
“Tiểu Trạch đừng làm thế
Lâm Vãn Thanh vội đứng dậy ngăn cản, an ủi lau đi khóe mắt ngấn lệ của Cố Tiểu Nhị, mở miệng của cậu nhóc ra, nhìn kỹ một chút, đầu lưỡi bị nóng đỏ, may mà không bị phồng rộp, nhìn qua cũng không nghiêm trọng lắm.
Đi vào phòng bếp rót cốc nước lạnh, để cậu nhóc ngậm trong miệng một lúc, sau đó lại cho cậu nhóc súc miệng bằng nước muối nhạt, như vậy có thể giảm nhiệt.
“Thím ơi, cháu muốn ăn cháo mùng tám tháng chạp.
Cố Tiểu Nhị đã thành như vậy rồi, còn muốn ăn cháo, có thể thấy cậu nhóc thèm đến mức nào.
“Được rồi, đợi một chút rồi chúng ta lại ăn cháo”
Lâm Vãn Thanh đồng ý, Tiểu béo ú trong phòng phát ra tiếng rầm rì, có vẻ như đã tỉnh ngủ.
Mặc áo bông nhỏ cho Tiểu béo ú, lại đeo giày bông nhỏ lên, sau đó bé Tiểu béo ú đặt lên sô pha.
Kiểm tra đầu lưỡi của Tiểu Nhị, sờ sờ chén cháo thấy đã nguội bớt, gắp cho cậu nhóc một miếng thịt khô, cười nói: “Cháo nguội rồi, ăn đi?
“Yeah, cuối cùng cũng được ăn cháo”
Cố Tiểu Nhị đang mong ngóng được ăn cháo vội hoan hô, bưng chén cháo lên húp một ngụm lớn, mềm mại thơm ngọt, cô còn bỏ thêm vào bát cậu nhóc một muỗng đường đỏ, ngọt ngào uống ngon thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT