Những việc trong nhà như giặt đồ, quét nhà, chặt củi, rửa chén đều là do phó đoàn trưởng Cố làm, cô sống vô cùng thảnh thơi.
Hấp bánh bao và cháo nóng lên, Cố Hoài An liền từ trong bếp ra tới, thấy vợ ở trong sân liền nói: “Trời còn sớm như vậy, như thế nào mà lại không ngủ nhiều thêm một chút?”
“Đã ngủ đến mười mấy tiếng đồng hồ rồi, không ngủ được nữa. Lâm Vãn Thanh cười nói.
Cố Hoài An gật đầu, đi đến đỡ lấy eo cô: “Bên ngoài lạnh lắm, mau vào nhà đi”
Cơn gió lạnh lẽo, thổi qua làm cho lá cây khô ở bên ngoài lay động rớt xuống.
Lâm Vãn Thanh rụt cổ lại, đúng là quá lạnh, sau đó liền gọi bọn nhỏ về nhà. Một lát sau, chị dâu Trương sau khi làm xong cơm sáng, liền đi kêu mấy đứa nhỏ Mãn Thương và Lương Thương về nhà ăn cơm.
Ăn cơm, Cố Tiểu Nhị mặc áo khoác bông vào, mang theo chiếc mũ lông chó muốn chạy ra ngoài.
“Quay lại” Phó đoàn trưởng Cố mặt lạnh gọi cậu nhóc lại.
“Chú, làm sao vậy, con muốn ra ngoài chơi ném tuyết”
Cố Tiểu Nhị gấp không chịu nổi, cậu nhóc đã hẹn với Mãn Thương từ trước, sau khi ăn cơm xong sẽ cùng nhau ra ngoài chơi ném tuyết.
“Huấn
luyện”
Phó đoàn trưởng Cố đi lấy nước cho vợ mình rửa mặt.
“Da?”
Bên ngoài đầy tuyết rơi, còn muốn huấn luyện sao?
Cố Tiểu Nhị mặt ủ mày ê, muốn đi cầu cứu thím của mình.
Lâm Vãn Thanh rửa mặt xong, đang cầm lấy bột phấn ngọc trai sức lên mặt, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Cố
Tiểu Nhị liền giơ tay cho cậu nhóc một cái cố lên.
“Dậy sớm để rèn luyện thân thể rất tốt, Tiểu Cảnh hãy cố lên.Được rồi, việc cầu cứu này đã thất bại.
Cố Tiểu Nhị buồn bã gục vai xuống.
Anh trai nhỏ Cố Trạch lại nhanh chóng hơn, nhanh chóng mặc bộ quần áo bằng bông vào, sau đó mang đôi giày bông vào chân rồi đứng thẳng như mấy anh lính.
Cố Hoài An gật gật đầu, mang theo hai đứa nhỏ đi ra ngoài.
Gió lạnh gào thét ở bên ngoài cửa sổ, tuyết vẫn còn rơi.
Lâm Vãn Thanh cầm lấy quả táo đỏ trên tay gặm kêu lên từng tiếng răng rắc, mang theo Tiểu béo ú vừa tỉnh ngủ, hai người mỗi người cầm trên tay một quả táo, vừa ăn vừa ngắm nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Phong cảnh ở phương Bắc, xung quanh mấy dặm đều đã đóng băng, trong phòng lại ấm áp giống như mùa xuân, đây chính những ngày tháng vô cùng tuyệt vời.
Nửa tiếng sau, phó đoàn trưởng Cố cả người nóng hổi mang theo hai cậu nhóc ra ngoài đã quay lại.
Cố Tiểu Nhị vừa vào nhà liền không ngừng kêu: “Oa oa oa, con Cố Tiểu Nhị đã quay lại, ngay lúc này cơ thể của con đang có một nguồn lực lượng đang sôi trào vô cùng mạnh mẽ.
Một lớn hai nhỏ, chạy đến mức trên đầu toả ra nhiệt khí, Lâm Vãn Thanh đưa cho một người một cái khăn lông, để cho bọn họ nhanh chóng lau sạch mồ hôi rồi nhanh chóng đi thay đồ, nếu như bây giờ bị cảm liền rất mệt mỏi.
Cố Tiểu Nhị ồn ào cởi áo bông nhỏ của mình ra, một bên còn đưa ra ý kiến của mình với Tiểu béo ú đang ngồi trên giường ăn táo: “Em trai, anh hai hát một bài cho em nghe được không?”
Cậu nhóc giờ phút này đang tràn ngập năng lượng.
Cậu nhóc vốn tưởng rằng Tiểu béo ú sẽ gật đầu đồng ý.
Không nghĩ đến Tiểu béo ú vừa nghe thấy, lập tức chu m.ô.n.g nhỏ dậy, đưa chân trượt xuống khỏi giường, nhanh chóng chạy đến bên người của Lâm Vãn Thanh, nắm kéo ống quần của cô muốn đi ra ngoài: “Khó nghe, doạ người, thím ơi, chúng ta mau đi thôi”
Cố Tiểu Nhị: “…
Lời nói của Tiểu Cố An thực sự khiến Cố Tiểu Nhị cảm thấy tổn thương.
Bởi vì điều này mà Cố Tiểu Nhị đã cằn nhằn vài ngày rồi.
Mãi cho đến mùng tám tháng chạp, cậu nhóc mới thôi không nói nữa, hôm nay là ngày ăn cháo mùng tám tháng chạp.
Sáng hôm nay, các chị dâu đều ở nhà nấu món cháo mùng tám tháng chạp thơm phức.
Lâm Vãn Thanh cũng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn ở nhà, chuẩn bị nấu cháo mùng tám tháng chạp.
Cháo mùng tám tháng chạp, nhìn tên đoán nghĩa, chính là rửa sạch đậu phộng, gạo, mè đen, gạo kê, lúa mạch, hạt lúa mì và đậu đỏ, ngâm nước nửa giờ, cho vào nồi hầm đun lửa lớn nửa giờ là được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT