Trước đấy Cố Tiểu Nhị bị bỏng lưỡi, anh cả Cố Trạch cũng không nâng đũa, muốn chờ em trai ăn cùng. Hiện tại có vẻ Cố Tiểu Nhị có thể ăn được rồi, Cố Trạch cũng yên tâm, tao nhã lịch sự ăn cơm. Tiểu Cố An nhìn hai anh ăn, cũng rướn thân nhỏ lên đòi ăn: “Thím ơi, thịt thịt, cháo, An An muốn ăn cháo.

“Được rồi, ăn cháo”

Sau khi Lâm Vãn Thanh tắm rửa sạch sẽ thơm tho cho Tiểu béo ú, cô múc một chén cháo, cầm lấy đút cho cậu nhóc ăn từng thìa một.

Một nồi cháo mồng 8 tháng chạp, ba cậu nhóc trong nhà cộng thêm một thai phụ là cô cũng ăn được khá nhiều. Phần cháo còn lại không ăn hết, để cho ba con gà trong nhà ăn.

Mùa đông ở trong nhà không có cỏ khô, ba con gà cũng không thể ra dòng suối nhỏ kiếm giun ăn giống mùa hè, chỉ có thể dựa vào thức ăn chăn nuôi trong nhà với thức ăn thừa.

Cũng may trong nhà vẫn còn nhiều cải trắng, có thể lấy lá cải trắng để cho gà ăn.

Nhưng mà ba con gà cũng rất biết cố gắng, một ngày có thể đẻ được hai quả trứng, đảm bảo được lượng trứng gà cho nhà ăn.

Nhưng Lâm Vãn Thanh vẫn cảm thấy trong nhà vẫn còn thiếu chút gà, chờ đến khi buổi tối Cố Hoài An trở về, cô thương lượng với anh, đến đầu mùa xuân, ra ngoài mua thêm mấy con gà về nuôi.

Tất nhiên Cố Hoài An đồng ý, anh nhìn thoáng qua cái bụng vẫn còn nhỏ của vợ mình, nhớ đến lời nói lúc sáng

của đoàn trưởng Triệu, hình như phụ nữ có thai uống sữa dê rất tốt cho cơ thể, nói: “Anh có đặt sữa dê, ngày mai sẽ có người mang đến”

Là sữa dê sao?

Cố Tiểu Nhị cầm lấy quyển sách nhỏ của mình đi ngang qua bên ngoài phòng, nghe thấy câu nói này lập tức xông vào.

“Chú thím, hay là nhà của chúng ta nuôi một con dê đi?”

Trong nhà của Cẩu Thặng có nuôi một con dê mẹ.

“Nuôi dê sao?” Lâm Thanh Vãn đang chải tóc kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

Mùa đông mà nuôi dê được sao? Nhỡ nuôi c.h.ế.t dê thì sao? Lấy cái gì cho nó ăn, nếu như bị đông lạnh đến sụt ký

thì phải làm sao? Những câu hỏi liên tiếp của thím làm cho cậu nhóc ngơ ra, cậu nhóc chỉ biết mỗi một việc đó là con dê có bộ lông trắng tinh rất mềm sờ vào vô cùng thích, thịt cũng rất ngon, không nghĩ đến việc nuôi khó như vậy. Cậu nhóc còn muốn tiếp tục tranh luận, phó đoàn trưởng Cố thong thả ung dung nói ra một câu: “Nuôi dê cũng được, nhưng mà người nào muốn nuôi thì người đó phải chịu trách nhiệm dọn phân cho dê”

Cố Tiểu Nhị bỗng nhiên nhớ đến mùi hương của nước tiểu và phân của con dê nhà Cẩu Thặng, lập tức ngậm chặt miệng.

Thôi vậy, thật ra thì nuôi dê cũng không có tốt gì.

Cậu nhóc gục đầu xuống rời đi. Phó đoàn trưởng Cố hiền huệ nhanh chóng trải chặn giường, sau đó đi bưng nước rửa chân, nộp lên một tháng tiền lương và tiền trợ cấp của mình.

Lâm Vãn Thanh ngâm chân vô cùng thoải mái dễ chịu, Cố Hoài An sau khi đi đổ nước rửa chân về, nhìn thấy vợ mình mềm nhũn nằm trên giường lăn hai vòng, cất tiền lương và tiền trợ cấp như con sóc, sau đó nhếch khóe miệng, bản thân đi đánh răng rửa chân, vừa nằm xuống giường, vợ đã tự động nhào vào lòng n.g.ự.c của anh: “Thật là, phó đoàn trưởng Cố nhà ta vừa dịu dàng lại còn biết săn sóc, cần phải khen thưởng thật tốt mới được” “Khen thưởng như thế nào?” Cố Hoài An cười.

“Hôn một cái thì sao?” Lâm Vãn Thanh cười khúc khích.

“Có phải một cái có hơi ít không?”

“Vậy hai cái đủ không?”

Nể tình số tiền trợ cấp này, Lâm Vãn Thanh tự nguyện dâng lên đôi môi hồng hào của mình. Phó đoàn trưởng Cố tỏ vẻ còn muốn hôn thêm mấy cái.

Lâm Vãn Thanh nhắm mắt lại, giả vờ như bản thân không nghe thấy, ôm chăn giả vờ ngủ. Cố Hoài An cười cười, tắt đèn.

Trong phòng tối om.

Đột nhiên vang lên một tiếng kêu rất nhỏ.

“Khốn nạn, anh làm gì vậy?”

“Đòi nợ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play