Ý là muốn Lâm Vãn Thanh ôm Tiểu Cố An ngồi bên cạnh Cố Hoài An.
Lâm Vãn Thanh toại nguyện mấy đứa, ôm Tiểu Cố An ngồi ở bên cạnh Phó đoàn trưởng Cố.
Cả nhà ngồi xuống ăn cơm, Lâm Vãn Thanh gắp đồ ăn cho bọn nhỏ, dùng chiếc đũa chưa sử dụng gắp miếng thịt cho Cố Hoài An, cười nói: “Cảm ơn Phó đoàn trưởng Cố hôm nay đã tặng quà cho em”
Tranh thủ mấy nhóc con không chú ý, Lâm Vãn Thanh lặng lẽ lại gần nói: “Em rất thích, cảm ơn anh”.
Khóe miệng Phó đoàn trưởng Cố lập tức nhếch lên.
Quà sao? Chú tặng thím quà gì vậy?
Cố Tiểu Nhị nghe xong thì phấn khích, giơ tay nhỏ hỏi: “Chú ơi, chú chuẩn bị món quà gì tặng cho thím vậy?” Là khăn hoa trùm đầu hay son môi thơm?
Lần trước thím Trương ở bên cạnh ăn sinh nhật, chú Trương đưa cho thím Trương một cái khăn hoa trùm đầu, đội lên rất xinh đẹp.
Nhưng mà nhân lúc thím Trương không ở nhà, Mãn Thương cầm khăn trùm đầu đeo trên cổ vừa nhảy vừa diễn kịch, cô bé sắm vai nữ đặc vụ nước ngoài, khăn trùm đầu bị giật mạnh tạo ra một lỗ rách lớn, bị thím Trương bắt được rồi đánh chửi một trận.
“Là lọ kem ngọc trai rất thơm.
Lâm Vãn Thanh đút cho Tiểu Cố An miếng củ cải, vươn tay rồi nói: “Mùi rất thơm nhé.
Cố Cảnh: “???”
Cố Tiểu Nhị lập tức nhảy khỏi bàn chạy về phía trước mặt thím rồi nhìn, sau đó cậu nhóc ngửi ngửi như một chú chó nhỏ.
“Woa, thật sự rất thơm. Chú thật là bất công, sinh nhật con thì chú tặng con bàn tay sắt, sinh nhật thím thì chú tặng đồ thơm như vậy. Thật không công bằng, chú không thể như thế được.
Cố Trạch bĩu môi, còn không phải do em bướng bỉnh không nghe lời sao, dám lén lút ăn vụng gà quay chú mua. “Không được!” Trong miệng Tiểu Cố An vẫn đang nhai thịt vẫn không quên học cách nói chuyện của anh trai.
Cố Tiểu Nhị hoảng một chút, nhưng cậu nhóc vẫn kiên cường nói: “Nơi nào có áp bức nơi đó có phản kháng”
“Phản kháng!” Tiểu Cố An lại nhái theo như vẹt.
“Vậy thì đừng ăn cơm nữa, đứng đó phản kháng đi
Phó đoàn trưởng Cố rất tự nhiên gắp một miếng thịt cá vào chén, cẩn thận lọc xương rồi mới đưa cho Lâm Vãn Thanh: “Thịt cá tốt cho cơ thể, ăn nhiều một chút”
Cố Cảnh: “”
Lâm Vãn Thanh ăn một miếng, sau đó lại thấy Cố Tiểu Nhị đang đứng không được ăn cơm, lặng lẽ giật nhẹ góc áo anh: “Lỗi nhẹ đừng nghiêm khắc quá.
“Ùm.”
Phó đoàn trưởng Cố nhẹ giọng đáp lại, chọn tiếp mấy miếng thịt cá đưa cho vợ ăn rồi mới thong thả ung dung nói: “Ngồi xuống ăn cơm đi
Cố Tiểu Nhị lập tức thở phào nhẹ nhõm, chạy đến chỗ ngồi xuống, cậu nhóc há miệng lớn bắt đầu ăn.
Thời gian kế tiếp, Cố Tiểu Nhị an tĩnh như gà không dám hó hé gì, Tiểu Cố An ngây thơ chưa nhận ra, còn ngây ngốc hỏi cậu nhóc: “Anh sao không nói, không phản kháng nữa vậy?”
Cậu nhóc: “!!!”
Tiểu tổ tông của anh ơi, em có thể câm miệng không nói chuyện nữa được không, chứ không thì đêm nay anh trai em sẽ sống không ổn đâu.
Cũng may Tiểu Cố An còn nhỏ có bệnh hay quên, chưa tới một lát sau đã quên mất việc này, bên ngoài có âm thanh của trẻ con chơi đùa, cậu nhóc nghe thấy thì muốn chạy ra ngoài chơi.
Vừa lúc cơm nước xong, cả nhà muốn ra ngoài ngắm trăng.
Lâm Vãn Thanh bỏ tạp dề xuống, ôm Tiểu Cố An đi ra ngoài.
Bàn ăn ở trong nhà vẫn như mọi hôm đều do Phó đoàn trưởng Cố và hai nhóc lớn dọn dẹp.
Dọn xong chén đũa, cả nhà ngồi vây quanh cái bàn dài trong sân, trên bàn đặt bánh trung thu, quả nho, thạch lựu, quả táo, còn có các loại bánh ngọt.
Táo trong nhà do Lâm Vãn Thanh mua, nho thì được chị dâu Trương tặng, thạch lựu thì nhà chị dâu Kim Hoa trồng, chị dâu Kim Hoa sắp sinh, Lâm Vãn Thanh ôm Tiểu Cố An vừa ăn bánh trung thu vừa ngẫm nghĩ chờ ngày mai cầm chút đường đỏ trứng gà đến thăm chị dâu Kim Hoa. Cố Hoài An gật đầu: “Nên làm như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT