Nhưng người này cũng thật là, muốn tặng quà thì cứ việc nói thẳng ra, còn bày đặt để đồ ở trên bàn muốn cô tự phát hiện ra, cô ngẫm lại thì thấy cách tặng quà như vậy mới phù hợp với tích cách cứng nhắc lại trong ngoài bất nhất của anh Cổ.
Vì thế, khi Cố Hoài An mang ba con gà mái hoa và vịt lớn về nhà thì nhìn thấy trên bàn cơm ở trong nhà đặt đầy món ngon, khoai tây hầm đậu que bỏ thêm thịt và tôm nõn, canh thịt hầm với củ cải, bí đao hầm thịt, thịt kho tàu với cá trích, còn có canh xương hầm, tất cả đều là đồ ăn lấy từ vườn rau nhỏ ở nhà mình mà không cần tốn tiền, ngay cả thịt và nước tương muối ăn gì đó cũng tốn không nhiều tiền lắm.
Bọn nhỏ trong nhà đều đang tuổi ăn tuổi lớn, anh cả lớn Cố Trạch đến tuổi đi học, Lâm Vãn Thanh mỗi ngày đều thay đổi các loại món ăn đa dạng, giúp bọn nhỏ ăn ngon lại có được sức khỏe tốt.
Từ khi trong nhà có ba con gà mái hoa, mỗi ngày có thể thu được hai quả trứng gà, vịt lớn cũng không chịu thua, cứ cách hai ngày là có thể thu được trứng vịt, trứng gà trứng vịt ở trong nhà có thể coi là đủ ăn, không đủ thì lại
mua một ít, nhưng mà cũng có thể coi như tự cung tự cấp rồi.
Mỗi ngày đều nấu cơm theo nhiều kiểu đa dạng, thực hiện việc đồ ăn không những ngon còn phải có dinh dưỡng.
Trước mắt mỡ heo ở nhà đã hết, Lâm Vãn Thanh cùng với chị dâu Trương lại tới khu chợ thôn Triệu một lần nữa, chị ấy mua mười cân đậu nành, còn lén trao đổi với dầu đậu nành của một ông lão trong chợ.
Việc nấu cơm trong nhà luôn cần dầu ăn, mà mỡ heo quá quý, lại cần có phiếu dầu, chị dâu Trương nói ăn dầu đậu nành cũng rất tốt, làm ra đồ ăn cũng thơm ngon, hơn nữa thôn bên cạnh có gia đình nhận ép dầu, có thể mua hạt đậu nành qua họ nhờ ép dầu.
Hôm nay chị ấy dùng dầu đậu nành vừa mua làm vài món xào, nếm một chút, hương vị đúng là ngon thật. Cố Hoài An về, hai nhóc lớn trong nhà cũng đã giặt quần áo bẩn sạch sẽ.
Tiểu Cố An cũng muốn dùng đôi chân nhỏ của mình để giặt đồ của nhóc, nhưng Lâm Vãn Thanh đã dùng một viên kẹo đường dỗ dành.
“An An giỏi quá, còn biết giặt quần áo của mình nữa, thím thưởng một viên kẹo đường này”
“Hì hì”
Tiểu Cố An nhìn viên kẹo đường trong bàn tay mũm mĩm của mình, lập tức đã quên chuyện muốn đi giặt quần áo, chuyển hướng sang bàn tay mũm mĩm muốn bóc giấy gói kẹo trong tay ra.
Nhưng mà tay của cậu nhóc vừa nhỏ vừa ngắn, làm như thế nào cũng mở không ra, vì thế cậu nhóc đành phải xin Lâm Vãn Thanh giúp đỡ..