Lư Tiểu Hồng đứng sau quầy mỹ phẩm vô cùng kích động, mặt đỏ hồng nói: “Xin hỏi anh muốn mua loại nào?”

Cố Hoài An nhìn một lúc, chỉ vào lọ kem ngọc trai màu hồng đặt ở trong tủ kính: “Cái này bán thế nào?”

“Anh thật có mắt nhìn, đây là kem ngọc trai ngân tuyết, một lọ giá một tệ năm, còn có…”

Lư Tiểu Hồng còn chưa nói xong, Phó đoàn trưởng Cố đã trực tiếp mua luôn hai lọ. Lúc Lư Tiểu Hồng nhận tiền, cô ta cố ý liếc mắt đưa tình, muốn được làm quen với Phó đoàn trưởng Cố.

Nhưng Phó đoàn trưởng Cố nghiêm mặt không thèm nhìn lại, trực tiếp bước đi.

Để lại Lư Tiểu Hồng ngơ ngác chớp chớp mắt: “.”

Chạng vạng về tới nhà, bánh Trung Thu đã làm xong, để nguội đặt trên bàn. Mấy đứa nhỏ đều đang tha thiết mong chờ ngồi xung quanh nhìn ngắm, cả đám nhìn thấy chú Cố xách một miếng thịt ba chỉ lớn trở về cùng mấy miếng xương to thì vui sướng reo lên.

“Ôi chao, chúng ta được ăn thịt, ăn cả bánh Trung Thu nữa

Trong nhà đã hơn một tuần không ăn thịt nên bọn nhỏ đang rất thèm thịt.

Lâm Vãn Thanh múc nước ở trong sân định giặt đồ, quần áo bẩn của mấy đứa nhỏ đã chất thành một đống lớn trong nhà, mà ngày nào cũng phải mặc, thả bồ hòn vào trong nước xong, liền kêu bọn nhỏ ra giặt quần áo.

Ngày thường khi vừa nhắc tới việc giặt đồ, Cố Tiểu Nhị sẽ không vui. Hôm cực nay thím nói giặt xong quần áo là có thể ăn bánh Trung Thu, hôm nay trong ba đứa, Cố Tiểu Nhị là đứa tích nhiệt tình nhất.

Hai cậu nhóc ngồi trên ghế nhỏ loạt soạt giặt quần áo ở trong sân, Lâm Vãn Thanh định đi ra bờ suối để gọi Tam  Chi Hoa và Vịt Lớn trở về.

Không sai, nhà họ Cố đã nuôi vịt.

Vịt trong nhà cũng không xa lạ gì, mà chính là vịt của nhà Cảnh Hồng Mai chạy mất vào trận mưa mấy ngày trước.

Cũng không biết như thế nào, vào một buổi tối nọ, con vịt mà Cảnh Hồng Mai làm cách nào cũng tìm không thấy ấy thế mà lại tự mình chạy vào nhà họ Cố.

Vịt nhà Cảnh Hồng Mai trên chân luôn quấn một sợi dây màu đỏ, các chị vợ trong quân khu đều biết.

Vậy nên Lâm Vãn Thanh liếc mắt thôi cũng nhận ra.

Mọi người trong nhà đều rất kinh ngạc, đi bảo Cảnh Hồng Mai đến đem vịt về.

Không ngờ rằng, Cảnh Hồng Mai vừa đến gần, con vịt liền quác quác vẫy cánh vừa bay vừa kêu, nhốn nháo nửa ngày, cả đám người nhưng không bắt nổi một con vịt.

Không bắt được vịt, Cảnh Hồng Mai đành hậm hực đi về nhà.

Từ đó về sau, con vịt này liền ăn vạ ở nhà họ Cố không đi nữa, ăn đồ nhà họ Cố, uống nước nhà họ Cố, có đuổi cũng không chịu đi.

Cuối cùng mọi người cũng chịu thua, nhà họ Cố trả tiền dựa trên giá thị trường mua lại con vịt này của Cảnh Hồng Mai, Cố Tiểu Nhị bèn đặt cho nó một cái tên là Vịt Lớn.

Lâm Vãn Thanh còn chưa kịp tới cửa, Cố Hoài An đã đi từ trong phòng ra, bảo để anh đi ra suối, còn dặn dò vợ mình phải nghỉ ngơi nhiều hơn, trên bàn có nước mật ong kỷ tử, đừng quên uống.

Lâm Vãn Thanh đáp ứng, không chú ý lúc phó đoàn trưởng Cố nói ra lời kia, sắc mặt có chút mất tự nhiên. Đây là một ngày lễ lớn, trong nhà bận rộn hơn ngày thường, làm gì có chuyện được nghỉ ngơi.

Lâm Vãn Thanh quay lại nhà bếp, xử lý xương và thịt, cô trần thịt và xương qua nước sôi, chặt nhỏ ra rồi bỏ vào nồi rồi hầm với hành lá, gừng và hoa hồi, lại xào thêm vài món ăn khác, cũng nấu xong nồi canh bắp cải cùng với chả cá, cô lau tay vào tạp dề, định lên phòng khách uống chút nước.

Vừa bước vào phòng, liền thấy lọ kem ngọc trai được đặt trên bàn trà.

Đây là quà mà Phó đoàn trưởng Cố mua tặng cho cô sao?

Cô nhìn lọ kem ngọc trai trên bàn, nghĩ tới biểu cảm nghiêm túc xen lẫn chờ mong của Phó đoàn trưởng Cố trước khi ra cửa, cô thật sự muốn bật cười.

À, thì ra Phó đoàn trưởng Cố cũng có ngày tặng quà cho cô, anh ấy còn muốn được cô khen nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play