Ai ngờ đâu được cô gái như vậy lại là người đến từ mấy chục năm sau, một người lớn lên ở cô nhi viện, xuyên
không tới thay thế cho một ả đàn bà ngoài mặt thì đẹp đẽ nhưng trong lòng lại toàn rắn rết cơ chứ().
[Chú thích: () Khúc này ý chỉ Lâm Vãn Thanh ngày xưa.
Thế là Phùng Nam mở miệng cười nói: “Có lẽ Hoa Quốc thế kỷ hai mốt so với hiện tại, hẳn là khác nhau nhiều lám?”
“Cạch” một tiếng, lại là âm thanh rơi xuống của lọ nước tương.
“Chị…”
Cũng là xuyên qua sao?
Cô muốn hỏi rồi lại phân vân không biết có nên nói ra miệng hay không hoặc không biết phải hỏi như thế nào.
Có quá nhiều chuyện, không biết nên bắt đầu từ đâu, ví dụ như cô từ đâu xuyên tới, tới đây được bao lâu rồi vân vân.
Nhưng Phùng Nam lại tự tiếp lời: “Cô không định mời tôi vào trong ngồi xuống sao?” Lâm Vãn Thanh nhận thấy được thiện ý trong lời nói của Phùng Nam, vui vẻ đồng ý: “Mời vào” Phùng Nam bước vào, nhìn thấy mảnh sân nhỏ của nhà họ Cố lát gạch đỏ, vườn rau ở phía đông được chăm bón vô cùng cẩn thận, xanh um tươi tốt một vùng, hương trái cây thoang thoảng, trong phòng bài trí ấm áp, ghế ngồi được phủ lên một tấm vải mộc mạc giản dị, được đan từ những sợi len đủ màu, sàn gỗ vừa mới lau dọn, trên bàn gỗ đặt một lọ hoa, trong lọ đang cắm hoa ngọc trâm tỏa ngát hương bốn phía.
Lâm Vãn Thanh bưng điểm tâm và nước mật ong lên, món điểm tâm chính là bánh đậu đỏ cô tự làm.
Bọn nhỏ đều rất thích ăn.
“Căn phòng bài trí không tệ”
Phùng Nam nâng ly nước mật ong lên nhấp một ngụm.
“Cảm ơn.”
Lâm Vãn Thanh ngồi ở đối diện cô ấy, cô đã khôi phục lại sự điềm đạm như bình thường, cũng có thể do đã sinh hoạt với phó đoàn trưởng Cố trong khoảng thời gian khá dài mà ra, nếu là trong quá khứ gặp loại chuyện này, sợ rằng cô đã không thể bình tĩnh nhanh như vậy.
Phùng Nam cũng là người thoải mái, cô ấy trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Tôi là trọng sinh quay về đây, trước buổi tối đến quân khu, tôi đã mơ một giấc mộng, toàn bộ đều về thế giới này, bao gồm cả cô, tôi đều mơ thấy.
Nghe được lời này, Lâm Vãn Thanh sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, nếu cô đã xuyên không tới đây, vậy Phùng Nam chẳng có lý do gì không được trọng sinh cũng như mơ thấy kiếp trước của bản thân.
Phùng Nam nhìn thấy Lâm Vãn Thanh chỉ là kinh ngạc một lát liền khôi phục đạm nhiên, trong mắt cô liền hiện lên tia thưởng thức, tiếp tục nói.
Đời trước, Phùng Nam gặp phải những chuyện gì cô đều biết, sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ, bố mẹ tệ bạc, chị dâu là loại phụ nữ chợ búa cay nghiệt không có giáo dưỡng, anh trai thì là tên khốn nạn không có nhân tính.
Cơ thể cô ấy gầy gò, khổ sở nửa đời mới gặp được Cố Hoài An và ba đứa nhỏ mới xem như có được một gia đình yên ổn.
Cho nên sau lần trọng sinh này, có phải cô ấy…
Tựa hồ đã nhìn thấu được suy nghĩ trong nội tâm của Lâm Vãn Thanh, cô ấy nói: “Tôi tới để chào tạm biệt”
Ở? Lâm Vãn Thanh hơi ngây ra.
Dựa theo cách nói của Phùng Nam, đời trước cô ấy đều sống vì người khác, nửa đời vì cha mẹ, sau khi rời khỏi
cái gia đình không khác gì quỷ hút m.á.u kia, gặp được Cố Hoài An và bọn trẻ, trở thành người một nhà, cuối cùng mới có thể cảm nhận được hạnh phúc gia đình.
Nhưng trong nhà có ba đứa trẻ, cô ấy vừa phải lo liệu việc nhà, dạy bọn nhỏ học bài, cơ thể không khỏe thì phải đi bốc thuốc rồi tự sắc uống, Cố Hoài An tuy rằng sẽ giúp đỡ làm việc nhà, nhưng công việc bận rộn, đa phần mọi chuyện đều do một tay Phùng Nam đảm đương, ngày nào cũng bận tới mức chẳng còn thời gian nghỉ ngơi, có muốn ngồi xuống yên tĩnh đọc một cuốn sách thôi cũng là hy vọng xa vời.
Đời trước của cô ấy không thể nói là viên mãn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT