Bây giờ được sống lại một lần, nói cô ấy ích kỷ cũng được, hay thế nào cũng được, đời này cô ấy chỉ muốn sống cho bản thân mình.

Cô ấy muốn đi tìm một nơi thật tự do, được tự do làm việc, đọc sách.

Nếu có thể, cô ấy muốn được một lần nữa được cầm sách lên, đi học đại học, hoàn thành lý tưởng mà đời trước còn bỏ dở.

Nhưng người đâu phải cỏ cây, ai lại có thể vô tình.

Năm tháng cực khổ ở kiếp trước, là bọn nhỏ cùng Cố Hoài An bầu bạn cùng cô ấy, đem lại ấm áp cho cô ấy, cho dù đời này bọn họ không thể trở thành người nhà, Phùng Nam vì biết tới sự tồn tại của Lâm Vãn Thanh nên muốn tới nhìn một chút, xem mấy đứa trẻ với Cố Hoài An sống có tốt không. Cố Hoài An và hai nhóc tỳ kia không có ở nhà, chỉ có Tiểu béo ú đang ngủ say.

Phùng Nam ngắm nhìn Tiểu béo ú được nuôi thành trắng trắng mềm mềm, cô ấy vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, trong mắt dường như có ánh nước: “Cảm ơn cô vì đã chăm sóc bọn nhỏ thật tốt, cô và Cố Hoài An sẽ có được những điều tốt đẹp nhất, tôi cũng chúc hai người sẽ mãi hạnh phúc.

Thời khắc chia ly, hai người giống như bạn bè quen biết nhiều năm, lôi kéo tay nhau, chúc phúc cho đối phương, rồi phất tay chào từ biệt.

Phùng Nam mang tới cho bọn nhỏ sô cô la và bánh mật tam đao() mà chúng thích ăn nhất, bánh mật tam đao màu sắc vàng óng, vỏ bánh xốp giòn, mặt ngoài được phủ một lớp hạt mè, cắn một miếng, vị hạt mè đậm đà tan chảy, ăn vô cùng ngon miệng.

[Chú thích: () Bánh mật tam đao: một loại bánh truyền thống ở Từ Châu, Trung Quốc.]

Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị đều rất thích ăn.

Ngay cả Cố Hoài An ngày thường không thích ăn ngọt cũng có thể ăn vài miếng.

Lâm Vãn Thanh nhìn bóng dáng Phùng Nam đi xa dần, không khỏi cảm khái.

Con người sống cả đời chính là dựa vào niềm tin lý tưởng.

Phùng Nam đời này có một cuộc sống tự do, chắc hẳn cô ấy sẽ được sống vui vẻ thoải mái, thực hiện lý tưởng của bản thân, tận hưởng sinh hoạt phong phú.

Phùng Nam trước khi đi đã từng hỏi cô, một sinh viên có bằng đại học, lại phải ở trong một quân khu hẻo lánh dưới chân núi như vậy, ngày này qua ngày khác trải qua một cuộc sống bình thường, có đáng không?

Lâm Vãn Thanh cũng cười, cuộc sống hiện tại của cô ấm áp lại yên bình, có chồng yêu thương cùng những đứa con ngoan ngoãn, hạnh phúc đơn giản như vậy lại chính là hạnh phúc quý giá nhất. Phùng Nam gật đầu, sống lại một lần nữa, thứ cô ấy theo đuổi chính là tự do và lý tưởng đã từng luôn hướng đến, nhưng có người lại mong muốn thật đơn giản, chỉ là cuộc sống hạnh phúc bình dị.

Buổi tối, Phó đoàn trưởng Cố cùng tụi nhỏ về tới nhà, nhìn thấy trong nhà có sô cô la và bánh mật tam đao, Cố

Tiểu Nhị vô cùng vui sướng nhảy cẫng lên.

“Thím ơi, đây là điểm tâm và sô cô la thím mua về sao?”

“Không phải đâu, là một người bạn của thím cho đấy”

“Con có thể ăn sô cô la không ạ?”

“Được, nhưng chỉ ăn một cái thôi”

Ba đứa mỗi đứa một cái, buổi tối lúc đi ngủ, hai vợ chồng ôm nhau, Lâm Vãn Thanh hôn mặt Cố Hoài An một cái:

“Cố Hoài An, bây giờ em đang cảm thấy rất hạnh phúc.

Cố Hoài An cũng hôn lên mái tóc dài của vợ mình, ánh mắt ôn nhu: “Anh cũng rất hạnh phúc”

Đời này sẽ được hạnh phúc viên mãn hơn bao giờ hết.

Tháng tám qua đi, mùa thu tháng chín lại tới.

Bé trai cả nhà họ Cố là Cố Trạch chính thức đeo lên cặp sách nhỏ, mặc quần áo mới, đi giày mới, vinh quang trở thành một học sinh tiểu học.

Ngày khai giảng, cả nhà cùng nhau đưa cậu nhóc đi học.

Lúc ban đầu, Lâm Vãn Thanh còn lo không biết thằng bé có thích ứng được với việc học ở trường hay không, tối về đến nhà, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ cười tươi phơi phới của cậu nhóc, cả nhà đều yên tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play