Mặt ngoài nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, bộ dạng như không có việc gì, song thật ra mỗi khi tối đến cô vẫn luôn thấy lo lắng.
Nhưng lo lắng cũng vô dụng, Cố Hoài An là quân nhân, trách nhiệm và công việc chính của anh là bảo vệ quốc gia. Nơi nào có nguy hiểm, nơi đó sẽ có các chiến sĩ quân giải phóng xuất hiện cứu viện.
Những lời này không phải nói suông.
Đêm khuya ngày thứ năm, Lâm Vãn Thanh chuẩn bị ngủ, bỗng có một bóng người cao lớn thấp thoáng xuất hiện ở trong sân.
Có trộm sao?
Trái tim Lâm Vãn Thanh run lên, cô bật đèn pin mini đi xem mới phát hiện, thì ra là phó đoàn trưởng Cố râu ria xồm xoàm trở về.
“Cố Hoài An!”
Lâm Vãn Thanh ném đèn pin trong tay đi, chạy tới ôm anh.
“Anh về rồi sao?”
“Ùm.”
Cố Hoài An hôn lên mái tóc dài của vợ, nghe thấy âm thanh nức nở nhỏ bé trong lòng, trái tim anh run lên, bàn tay to nắm chặt lại buông ra, chỉ có thể xem như không có việc gì mà nói: “Đồng chí Lâm, anh đã không được ăn cơm hai ngày rồi, em không thưởng anh bát canh nóng, có lẽ anh sẽ ngất xỉu ngay tại đây đấy”
Cái người này!
Lâm Vãn Thanh vừa đau lòng vừa buồn cười, cô buông anh ra rồi đeo tạp dề vào phòng bếp, lập tức bắt đầu bận rộn công việc.
Trong nhà vẫn còn con cá trắm cỏ Cố Tiểu Nhị bắt được ở sông, Lâm Vãn Thanh hầm canh cá, làm bánh ngô, ngoài ra còn luộc thêm bảy, tám quả trứng gà, xào vài món cơm nhà nữa, cuối cùng còn bưng cả canh ra cho anh ǎn.
Cố Hoài An thật sự đã mấy ngày không được ăn cơm nóng rồi, anh há mồm to uống hết hai bát canh cá to đùng, ăn bốn cái bánh bột ngô, ba quả trứng gà, mới thở ra một chút rồi ăn chậm lại.
“Trong nồi còn canh cá đấy, em lấy thêm bát nữa cho anh nhé?”
Lâm Vãn Thanh trông Hoài An uống mấy ngụm đã hết bát canh nên vội mở miệng nói.
Cố Hoài An gật đầu, há to mồm ăn bánh ngô: “Bọn nhỏ đâu em?”
“Ngủ hết rồi”
Vừa nói xong, hai đứa lớn trong phòng đã ngửi thấy mùi chạy ra.
“Thím ơi, có đồ ăn ngon ạ? Chú Cố?”
“Anh ơi, chú Cố về rồi!”
“Chú Cố!”
Hai cậu nhóc lao tới như đạn pháo b.ắ.n ra, Cố Hoài An cười lớn ôm lấy hai đứa nhỏ, nâng lên: “Nặng quá đi.
“Hì hì, do thím nấu ăn ngon đó ạ.
“Ùm.”
“Oa, thím”
,,
Tiểu béo ú trong phòng cũng tỉnh lại.
Lúc này trong nhà đừng mong được yên tĩnh. Lâm Vãn Thanh cười cười ôm lấy Tiểu béo ú, một nhà năm người hòa thuận vui vẻ.
Cuối tháng tám, bọn nhỏ lại liên tục chuẩn bị bắt đầu đi học. Hôm nay Lâm Vãn Thanh đang ở nhà nấu cơm, có một người phụ nữ đến trước cửa, tóc ngắn sát tai, khuôn mặt vừa điềm đạm vừa kiên định, cô ấy cười nói: “Xin chào, tôi là Phùng Nam.
Phùng Nam sao?
Tim Lâm Vãn Thanh đập nhanh một nhịp, lọ nước tương trong tay rơi xuống đất, đổ lênh láng khắp sàn, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng cô vẫn không ngờ thời khắc này sẽ tới nhanh như vậy.
“Chào chị, tôi là Lâm Vãn Thanh”
Sau khi ổn định lại cảm xúc, Lâm Vãn Thanh khom người cúi xuống nhặt lọ nước tương rơi trên mặt đất lên, mỉm cười đưa tay ra.
Phùng Nam ở phía đối diện cũng giống như bao người bình thường khác, nhưng mở miệng ra lại có thể làm người ta giật mình.
“Tôi nghĩ cô đáng ra cũng không biết hôm nay tôi tới đây để làm gì.
Lâm Vãn Thanh: ””
Nếu cô biết thì đã không thấp thỏm như vậy rồi.
Chỉ là, cô ấy tới đây không phải là muốn đuổi cô rời đi, để lại Cố Hoài An và mấy đứa nhỏ lại cho cô ấy sao? Lâm Vãn Thanh ngừng một chút định nói ra câu hỏi trong đầu, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười lắc đầu. Ánh mắt nhu hòa của Phùng Nam lộ ra ý cười, cô gái trẻ tuổi trước mặt có vẻ so với cô gái trong trí nhớ của cô không giống nhau lắm, diện mạo khác biệt, khí chất hay cách ăn nói cũng chẳng hề liên quan. Quả thật cô gái này lớn lên rất xinh đẹp, mắt đen môi đỏ, giọng nói trong trẻo, làn da trắng ngần, cười lên trông mềm mại vô cùng, nhìn qua liền biết là người từng được người nhà chiều chuộng nuôi lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT