“Sửa nóc nhà sao, lão Trương nhà chị sẽ sửa, chỉ là hiện tại ông ấy không có ở nhà. Chị dâu Trương nghe thấy được, liền nói với Lâm Vãn Thanh.
Lâm Vãn Thanh ra ngoài liếc mắt xem xét một cái, cô không nhịn được bật cười, thì ra là Cảnh Hồng Mai, người mà rạng sáng đã chạy như bay trong mưa để bắt vịt.
Không biết vịt nhà cô ta đã bị bắt về chưa?
Chị dâu Trương thấy cô cười, lấy làm lạ hỏi: “Tiểu Thanh, em cười gì thế?”
Lâm Vãn Thanh liền kể chuyện cô nhìn thấy vào buổi sáng hôm đó cho chị dâu Trương nghe, chị dâu Trương cũng cười theo.
Cảnh Hồng Mai này tuy rằng đôi khi cực kì đáng ghét, nhưng thi thoảng lại làm ra những chuyện khiến người khác phải bật cười.
Chuyện khác không nói, rõ ràng chị dâu nhà bên đã tốt bụng nhắc nhở cô ta rằng mưa bão sắp đến, dặn cô ta mau đi sửa mái nhà mình và tích trữ lương thực đi.
Người bình thường sẽ phải cảm ơn chị dâu nhà người ta, nhưng Cảnh Hồng Mai lại không như thế, cô ta chẳng những không nói cảm ơn, còn bảo chị dâu kia nhiều chuyện lo chuyện bao đồng, không cần can thiệp vào chuyện nhà cô ta như vậy.
Chị dâu kia nghe xong tức giận vô cùng, thiếu chút nữa định đánh cô ta một trận.
Khi cơn mưa to ập tới, hai vợ chồng Cảnh Hồng Mai đúng là xui xẻo, mái nhà thì thủng một lỗ lớn, gà vịt thì bay mất.
Nghe nói mấy ngày mưa này, hai vợ chồng chỉ có thể ngủ trong phòng bếp không bị dột, may là còn có nơi để ở, kết quả đồ ăn trong phòng bếp lại chẳng còn bao nhiêu.
Bốn ngày mưa, hai vợ chồng đã nhịn đói hai ngày. Tối hôm sau quân khu gọi điện đến, Vương Thiên Phú còn may mắn, hắn đi cùng bộ đội cứu viện, ít ra còn có thể được cho ăn uống đầy đủ.
Cảnh Hồng Mai thì thảm rồi, do ngày thường cô ta làm người cực kỳ khốn nạn, quan hệ với hàng xóm lại chẳng tốt đẹp, cô ta muốn dầm mưa ra ngoài mượn lương thực cũng chẳng ai cho, chỉ có thể đến hầm nhà mình đào khoai lang đỏ ăn.
Không khí trong hầm đã rất lâu rồi chưa lưu thông, lần này cô ta đi xuống, khoai lang đỏ còn chưa đào ra, người đã ngã xuống suýt nữa không đi lên được.
May mà Vương Thiên Phú biết vợ mình không đáng tin cậy, nên trước khi đi đã mặt dày cầu xin chị dâu Lâm chiếu cố nhiều chút.
Chị dâu Lâm là “chủ nhiệm quân tẩu” nên đã đáp ứng hắn. Mắt thấy hết mưa rồi, cô lập tức cầm đồ ăn đến nhà họ Vương, vừa đến mới thấy được cửa hầm nhà Cảnh Hồng Mai đang mở, còn cô ta thì đang ngất xỉu ở bên trong
Mặc kệ tốt xấu như thế nào, cuối cùng Cảnh Hồng Mai vẫn nhặt về được cái mạng.
Mái nhà cô ta bị thủng, Vương Thiên Phú lại không ở nhà, dù gì cô ta cũng là người nhà quân nhân, không thể để không có chỗ ở được.
Lãnh đạo quân khu biết chuyện đã phái hai người lính tới, họ dựng cái thang ở trên mái nhà họ Vương để leo lên quan sát. Thân cây xà trên mái nhà họ Vương đã mục hết rồi, rất nhiều mái ngói đã không dùng được, họ phải sửa lại một lần nữa.
Hai anh lính tiến hành tu sửa lần nữa, Cảnh Hồng Mai biết đây là người bên trên phái tới giúp đỡ, cô ta không dám lẳng lơ hay chọc ghẹo ai, mà thành thật đi nấu cơm, đưa nước cho người ta. Đến khi nhà sửa xong rồi, cô ta cũng đưa không ít tiền cho họ.
Cảnh Hồng Mai rất đau lòng, gặp ai cũng khóc lóc kể lể bản thân xui xẻo quá, rõ ràng đều bị mưa to, nhưng sao nhà người ta không bị hư hao gì, còn nhà cô ta thì bị dột bị hư mấy gian.
Chị dâu Miêu lòng dạ ngay thẳng vừa khéo tới nhà chơi, nói đến chuyện này, chị ấy cũng cạn lời.
Chỉ có thể nói đều là do bản thân Cảnh Hồng Mai tự làm tự chịu, làm người đừng nên ích kỷ quá như vậy.
Trận mưa to này trôi qua, Cố Hoài An dẫn theo bộ đội đi liên tiếp năm ngày vẫn chưa về nhà. Lâm Vãn Thanh ở nhà cùng bọn nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT