Hết tát nước chỗ này, lại sang chỗ kia té nước, bản thân chơi rất vui vẻ.
Phó đoàn trưởng Cố không ở nhà, Lâm Vãn Thanh chỉ có thể giả bộ đen mặt: “Tiểu Nhị con làm gì đấy?”
“Haha, con đang tát nước thím ạ!”
Nói xong, nhóc lại tát chút nước vào vườn rau.
Lâm Vãn Thanh hít vào một hơi: “Trước khi đi chú Cố dặn như nào?”
Hả, Cố Tiểu Nhị chớp chớp mắt ngơ ngác.
Cố Trạch mặt không cảm xúc nói: “Ngoan ngoãn ở nhà nghe lời thím, bằng không trở về phải hít đất hai trăm cái, gập bụng một trăm cái.
“!!!”
Cố Tiểu Nhị ủ rũ, thành thật phụ tát nước ra ngoài.
Một nhà ba ngươi lạch cạch tát nước hơn mười phút, cuối cùng cũng tát hết nước trong sân.
Lâm Vãn Thanh vận động nhiều như vậy, mà Tiểu béo ú vẫn ngủ ngon giấc trên lưng cô.
Ngủ được cũng tốt, Lâm Vãn Thanh thả Tiểu béo ú về lại chiếc giường nhỏ của cậu nhóc, xong cô lại ra sân dọn dẹp một trận.
Mưa to qua đi, trong nhà còn lại một mảnh hỗn độn, rau cỏ và hạt giống rơi rớt trái khắp nơi, cà chua vốn tươi tốt nay cũng rụng, song cũng chỉ là mấy quả xanh chưa chín, những quả hơi đỏ một chút đã được đồng chí Lâm hái mất rồi.
Cố Trạch cầm cây chổi quét nước trong sân, Cố Tiểu Nhị cũng lao tới xách theo cây chổi nhỏ của mình quét dọn soàn soạt.
Ba đứa nhỏ nhà họ Cố đều có cây chổi của riêng mình. Phó đoàn trưởng Cố biết làm chổi, mấy cây chổi trong nhà đều từ bàn tay anh làm ra.
Lâm Vãn Thanh nhìn hai đứa nhỏ tự giác như vậy, trong lòng cũng được an ủi.
Sau cơn mưa to, mặt trời cuối cùng cũng xuất hiện.
Ánh nắng tươi sáng, sau mấy ngày o ép ở nhà, bọn nhỏ đều vui vẻ chạy ra ngoài chơi.
Nhóm chị dâu cũng xách theo ghế gấp nhỏ đi ra ngoài ngồi cho thoáng khí.
Bọn nhỏ quét sân xong, tay nhỏ đều bị bẩn.
Có lẽ là do cơn mưa vừa rồi quá lớn, làm nước trong ao bị vẩn đục thành màu vàng nâu nhìn rất dơ.
Lâm Vãn Thanh dùng gáo hồ lô múc nước rửa tay cho hai cậu nhóc. Cố Tiểu Nhị bôi xà phòng lên, còn không
quên hát: “Em yêu rửa tay, làn da em đẹp, ồ ố ô. Những ca từ đó đều đã được Lâm Vãn Thanh chỉnh sửa lại cho bọn nhỏ hát.
Chỉ là cô không ngờ tới vốn dĩ bài hát rất dễ nghe, vậy mà vào cái miệng nhỏ của Cố Tiểu Nhị… lại thành khó nghe như vậy.
Cố Tiểu Nhị hát xong còn không quên hỏi hai vị người nghe, sao nào cậu nhóc hát có hay không?
Lâm Vãn Thanh và Cố Trạch vô cùng chân thành: “Hay lắm, làm ơn lần sau đừng hát nữa.
Cố Tiểu Nhị: “”
Quả nhiên thiên tài nghệ thuật đều khó gặp được tri kỷ.
Ôi, thiên hạ rộng lớn, tri kỷ của tôi đang ở nơi đâu!?
Cố Tiểu Nhị ôm n.g.ự.c đau buồn.
Đợi đến khi chị dâu Trương dẫn theo Mãn Thương cùng với Lương Thương tới nhà làm khách, tên nhóc này liền hết ưu buồn.
Trong sân có nước không thể đá bóng được
Bọn nhỏ đành ở trong phòng trải chiếu, rồi nằm lên đó đọc sách tranh.
Mắt thấy trời sắp trở lạnh, chị dâu Trương lôi ra mấy cân sợi len, rảnh rỗi sẽ ở nhà đan áo len.
Theo lời của chị ấy, trong nhà có một lớn hai nhỏ, cả đám mặc quần áo đều y như nhau, năm nào cũng phải đan một bộ áo len mới, tiền len hằng năm cũng không phải ít.
Lâm Vãn Thanh cười, cô nói áo len không mặc được nữa có thể gỡ ra, đem đan lại thành mũ, bao tay gì đó, hoặc cùng lắm thì đan thành mấy tấm vải lót cho bàn ghế trong nhà.
Chị dâu Trương nghĩ nghĩ cũng thấy đúng. Khi hai người đang nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ ở bên ngoài, có cả tiếng phụ nữ khóc lóc kể lể.“Cô chạy vào trong hầm làm gì, trong đó nguy hiểm lắm.
“Vào để thông cống”
“Lúc đấy tôi đói mờ cả mắt, quên mất không kiểm tra chỗ này. Mà trên mái nhà tôi còn có cái lỗ to tướng, đàn ông trong nhà thì đi hết rồi, đàn bà như tôi sao có thể sửa được đây? Hiện tại tôi chỉ muốn được no bụng thôi” “Vậy à, mấy nay bên ngoài mưa to quá, căn phòng ở phía Nam nhà tôi cũng bị dột này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT