Bên ngoài trời mưa to, một con vịt kêu quạc quạc vui sướng bay qua, theo sau là Cảnh Hồng Mai quỷ khóc sói gào.
“A, vịt của tôi, mày đừng chạy nữa, mày mà chạy tao lại phải mua vịt về đẻ trứng à?!”
Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Vãn Thanh bỗng cảm thấy con vịt kia nghe được lời này Cảnh Hồng
Mai, tiếng vẫy cánh càng vui vẻ hơn.
Cũng đúng thôi, nếu cô mà là con vịt kia, có nói cái gì cũng sẽ không quay lại đâu.
Trở về vừa phải đẻ trứng lại còn bị ăn thịt, không được thoải mái tự do có khi còn mất mạng.
Kế bên là nhà chị dâu Trương, có vẻ tối qua nhà họ ngủ khá ngon, nên sáng ra đã nghe thấy tiếng chị dâu
Trương quát tháo doanh trưởng Trương.
“Cơm bà đây làm xong rồi, Trương Chí Xa nhà ông còn định ở lì trên giường đến bao giờ đây!?”
“Dậy rồi, dậy rồi, bà không cần gọi. “Tôi không gọi ông dậy được chắc?”
“Không đúng, vợ ơi, tại sao Mãn Thương được ăn bánh nướng áp chảo còn tôi chỉ được ăn bánh bột ngô vậy.
“Con trai nó còn cao lên được đúng không? Ông mà cao lên được, tôi cũng cho ông ăn bánh nướng áp chảo rồi”
Doanh trưởng Trương: “”
Chưa đầy một phút sau, cách vách lại truyền ra tiếng khóc của Mãn Thương: “Oa, mẹ ơi, cha lấy bánh nướng áp chảo của con ăn rồi!”
“Đồ không biết xấu hổ nhà ông, Trương Chí Xa ông cút về đây cho tôi!”
“Mẹ đừng kêu nữa, cha chạy mất rồi.
Buổi sáng hôm nay vẫn náo nhiệt ghê.
Buổi sáng náo nhiệt qua đi, Lâm Vãn Thanh vào phòng bếp nấu cơm. Cô cắt hành và thái thịt dạng hạt lựu, nấu một nồi bánh canh bột mì.
Ngày mưa dầm gió lạnh như này, không gì tuyệt vời hơn được ăn một bát bánh canh tươi ngon thơm phức.
Trận mưa to này kéo dài suốt ba ngày ba đêm, đến ngày thứ tư mà vẫn còn mưa rơi.
Cơm sáng xong xuôi, quân đội gọi điện thoại tới báo, phụ cận thôn trang xuất hiện tình hình nguy hiểm, có người dân đang bị mắc kẹt ở trong nhà, cần Cố Hoài An đưa bộ đội tới tham gia cứu viện.
Trước khi đi, anh lính Tiểu Trương mở cửa xe jeep tới đón, Lâm Vãn Thanh dẫn bọn nhỏ ra đưa tiễn anh.
“Trên đường đi cẩn thận nhé, có thời gian rãnh nhớ gọi điện về nhà đấy”
Lâm Vãn Thanh cùng với đám nhóc con đều lưu luyến không nỡ rời.
Cố Hoài An mặc quân phục, bế từng đứa nhỏ lên thơm, cuối cùng hôn một cái thật kêu trên mặt vợ, còn cười nói: “Đồng chí Lâm yên tâm, anh còn muốn cùng em đầu bạc răng long, ba năm hai đứa”
Quan quân của quân khu đều phải dẫn bộ đội đi cứu viện, cả trăm hộ gia đình đều chỉ còn lại nhóm quân tẩu và bọn nhỏ ở nhà.
Cũng may nhóm quân tẩu sống ở chân núi, địa hình lại cao hơn đôi chút so với những nơi khác, nên nước mưa sẽ chảy về con suối, vì vậy sẽ không thể chảy ngược về đây.
Nhưng dù là như vậy, trong sân vẫn tích một lượng nước không nhỏ, Lâm Vãn Thanh nhìn sơ qua một chút, cô cảm thấy nước bên ngoài thế mà đã dâng cao đến được mắt cá chân cô rồi, vậy mà còn có xu hướng dâng cao hơn nữa.
Vì ngăn nước mưa chảy vào trong nhà, nhóm chị dâu dẫn theo đám trẻ nhà mình cầm thau ra ngoài tát nước. Đến giữa trưa, mưa bên ngoài cuối cùng cũng ngừng.
Lâm Vãn Thanh dùng miếng vải buộc Tiểu béo ú ở trên lưng và ra lệnh cho Cố Trạch với Cố Tiểu Nhị cầm thau gỗ lạch cạch ra ngoài tát nước.
Cố Trạch thì không phải lo, thân là anh cả, nhóc vừa hiểu chuyện vừa nghe lời, bảo đi tát nước là đi tát nước ngay.
Nhưng Cố Tiểu Nhị thì không được như vậy, nhóc coi chuyện này thành lễ hội té nước, thấy trong sân nước nôi lênh láng, gót chân nhỏ trần trụi đã lập tức nhảy vọt vào trong sân
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT