Lâm Vãn Thanh lấy cái khăn to lau khô nước cho Cố Trạch. Cố Hoài An ôm Cố Tiểu Nhị về phòng.

Hai vợ chồng kéo dây đèn nhưng điện đã cúp.

Một người đi tìm que diêm chậm nến, một người đi tìm đèn pin.

Phòng Cố Tiểu Nhị đã không thể ở được nữa, Cố Hoài An tìm cái tấm ván gỗ chặn miệng cửa sổ lại, anh dời cái tủ gỗ qua chắn cửa sổ.

Lâm Vãn Thanh giơ đèn pin, cô đóng cánh cửa sổ bị gió thổi mở ở phòng Cố Trạch. Đoạn cô sờ qua ga trải giường, thấy ẩm ướt không thể ngủ được nữa.

Một nhà năm người, trong ba anh em chỉ có Tiểu béo ú là may mắn nhất, trong khi hai cậu nhóc còn lại khổ sở, nhóc này vẫn còn đang nằm trên giường ngủ khò khò.

Hai phòng lớn đều không thể ở được nữa, chỉ còn cách nằm dưới đất ngủ.

Ba anh em ngủ ở trên giường, hai vợ chồng Cố Hoài An thì ngủ dưới đất. Trước khi đi ngủ, Cố Hoài An khoác áo mưa, đeo giày nhựa, bật đèn pin đi dạo quanh trong sân một vòng.

Vì đã thu xếp ổn thỏa trước, nên gà vịt trong nhà và mấy cây ớt cay mẫu tử vẫn bình an trong phòng củi, cửa hầm rượu cũng không bị nước lọt vào. Riêng chỉ có cái cống thoát nước ở sân đã bị kẹt lại, dùng móc sắt khơi thông một chút là được.

Bên ngoài sấm sét đan xen, mưa to liên tục.

Lâm Vãn Thanh khoác áo mưa, cầm theo đèn dầu ở trong nhà đi ra nhìn, thấy Cố Hoài An cả người ướt sũng trở về an toàn dưới mái hiên, lòng cô mới yên tâm.

“Sao mưa to như vậy nhỉ?”

“Quân khu mưa nhiều, lại còn ở ven biển, nên vào mùa hạ mỗi năm đều sẽ có mấy trận mưa to.

Cố Hoài An rũ rũ chiếc áo mưa dính nước, treo ở dưới mái hiên, xong rồi thì đi vào phòng.

“Thím ơi, ngày mai trời vẫn mưa à thím? Nhà chúng ta ở có bị dột không? Có phải mưa to sẽ đẩy chúng ta vọt ra biển không?”

Cố Tiểu Nhị mặc quần nhỏ, từ trong phòng ngó ra thăm dò.

“Cái đầu nhỏ của con toàn nghĩ cái gì vậy, mau đi ngủ đi.”

Đối mặt với mấy ý nghĩ kỳ lạ của Cố Tiểu Nhị, Lâm Vãn Thanh cười một tiếng, cô đẩy cậu nhóc vào rồi đóng cửa đi ngủ.

Hì hì, cậu nhóc thích nghĩ như vậy đó.

Cố Tiểu Nhị thè lưỡi, sau đó đi vào phòng ngủ.

Hai vợ chồng Cố Hoài An cũng nằm xuống ngủ.

Một đêm này, bên ngoài cuồng phong gào thét, mưa sấm đan xen, người một nhà khi thì ngủ say, khi thì bừng tỉnh, ngủ rất không yên ổn.

Ngày hôm sau rời giường, một nhà năm người ngoại trừ Tiểu béo ú vô tư không hay biết gì và phó đoàn trưởng Cố với tố chất cơ thể cực mạnh, ba người còn lại đều mang một đôi mắt nhìn không khác gì mắt gấu trúc. “Ha ha, cái này được, chúng ta không cần phải đi vườn bách thú xem gấu trúc nữa thím nhỉ, nhà chúng ta đã có bốn con gấu trúc rồi còn đâu? Cố Tiểu Nhị vỗ bụng cười ha ha.

Mí mắt Cố Trạch giật giật, cậu nhóc cầm một miếng bánh ngô nhét vào trong miệng thằng bé.

“Làm gì đấy!”

“Ăn bánh ngô”

“Lạnh lắm, em không muốn ăn!”

“Bánh ngô em còn không muốn ăn, thế muốn ăn cái gì?”

“Em muốn ăn thịt!”

“Ăn cức chó ấy!”

“Anh mới là người ăn cức chó đó!” Được rồi, hai cậu nhóc này lại cãi nhau nữa rồi.

Lâm Vãn Thanh đỡ trán, bất đắc dĩ gọi: “Phó đoàn trưởng Cổ.

Cố Hoài An lạnh mặt xuất hiện: “Tiểu Trạch, Tiểu Cảnh mỗi đứa ra hít đất năm mươi cái, gập bụng hai mươi cái.

“Ha?!”

“Tại sao chứ!?”

Hai anh em rên lên một tiếng, rồi liếc nhìn nhau, thành thật làm theo. Trong phòng phó đoàn trưởng Cố công chính nghiêm minh giám sát hiện trường.

Lâm Vãn Thanh mặc áo mưa vào trông không khác gì cây anten khi cô dạo quanh một vòng trong sân vườn.

Bên ngoài trời vẫn mưa to, chuồng gà trong nhà bị gió phá bay hết một nửa, thùng nước ở cửa phòng bếp cũng bị sức gió đẩy ra bên ngoài, cái giá để rau ở ngoài vườn cũng bị đổ. Dàn mướp và bí đỏ nằm trên mặt đất như lá

thu rụng, đỡ dậy cũng không đứng được.

Lâm Vãn Thanh đau lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play