Vốn dĩ cô còn lo lắng chị dâu Kim Hoa cùng đứa nhỏ trong bụng cô ấy, giờ nhìn thấy hai anh em Đại Đản và Nhị Đản nghiêm khắc như vậy, cô cũng an tâm.

Hôm nay Cố Hoài An được nghỉ, anh dẫn hai đứa nhỏ chân đã mềm thành sợi mì về nhà.

Nhìn thấy vợ đang cười vui vẻ.

“Cười gì vậy, lại còn vui vẻ như vậy.

“Không có gì, trưa nay anh muốn ăn gì? Trong nhà hết thịt rồi, cũng không có phiếu thịt”

Buổi sáng làm cháo thịt mặn nên ăn hết sạch thịt rồi.

Lâm Vãn Thanh khoát khoát tay, chuyện mới nãy là bí mật giữa cô và chị dâu Kim Hoa, không thể nói cho anh biết được.

“Lát nữa anh đi ra sông bắt hai con cá rồi lại đi hợp tác Cung Tiêu Xã mua chút xương về nấu cháo ăn, đợi sáng mai đi làm đổi chút phiếu thịt.

“Được”

Mấy đứa nhỏ trong nhà đều đang tuổi ăn tuổi lớn, không thể thiếu chất dinh dưỡng được.

Nghe thấy buổi trưa có thịt ăn, còn có cháo xương to.

Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị vốn còn đang nhe răng nhếch mép, liền toét miệng cười.

Buổi trưa, quả nhiên Cố Hoài An mang hai con cá trắm cỏ và một cân xương về nhà. Lâm Vãn Thanh hầm canh xương, còn cá thì một con hấp còn một con kho, cô nấu thêm một nồi cơm gạo lứt.

Trên bàn cơm, Lâm Vãn Thanh nhìn sắc trời bên ngoài. Không biết sắc trời đã tối từ khi nào, nhớ đến dự báo thời tiết hôm nay có mưa to trong radio, cô bàn bạc với Cố Hoài An: “Bên ngoài trời đầy mây, radio dự báo bây giờ chỗ chúng ta sắp có mưa to, rơm củi trong nhà không nhiều lắm, buổi chiều chúng ta ra ngoài nhặt chút rơm củi nhé”

Cố Hoài An múc bát canh cá cho vợ: “Gạo và mì trong nhà còn đủ không?”

“Đủ, lần trước em mua rất nhiều, không phải anh nhờ Tiểu Trương mua mười cân mì và năm cân gạo sao, đủ ăn mà. Hơn nữa, trong hầm nhà mình còn có khoai tây và khoai lang nữa.

Lâm Vãn Thanh gắp miếng thịt cá mềm cho Tiểu Cố An: “Rau trong vườn cũng phải hái, lỡ như trời mưa lớn thì gãy nát hết.

Tiểu Cố An nói bằng giọng sữa: “Trời mưa chơi vui, nghịch nước ăn cá.

“Nếu trời mưa để cá bơi đến cửa nhà mình, con sẽ dùng lưới đánh cá bắt hết.

Cố Tiểu Nhị nóng lòng muốn thử.

Cố Trạch bên cạnh bình tĩnh nhưng ánh mắt cậu bé nhảy nhót vui vẻ đã bán đứng tâm tình của cậu nhóc.

Lần trước quân khu mưa, nước trong con suối nhỏ dưới chân núi bỗng dưng dâng cao tràn vào các khu nhà trong quân khu, cá bên trong trực tiếp bơi đến cửa nhà, khiến cho bọn trẻ trong nhà dùng lưới đánh cá bắt hết.

Sau khi ba đứa nhỏ nhà mình biết được đã ước ao không thôi.

Hai vợ chồng nhìn nhau, cười cười.

“Hôm nay thím phải cảnh cáo trước, radio dự báo trời sắp mưa to, thời tiết này rất nguy hiểm. Lúc trời mưa, các con đều phải ở trong nhà, nếu không thì phó đoàn trưởng Cố lấy bàn tay sắt chăm sóc mấy đứa đấy!” Lâm Vãn

Thanh giả vờ hung dữ răn đe.

Không ngờ cô như vậy cũng không dọa được ai.

Cố Tiểu Nhị còn cười hì hì xoay mông: “Thím ơi, mưa to là gì vậy ạ?”

“Ra ngoài một bước, đánh đòn mười cái. Phó đoàn trưởng Cố lạnh nhạt nói.

Cố Tiểu Nhị lập tức không vặn vẹo nổi.

Ăn cơm trưa xong, cả nhà hành động.

Cố Hoài An cầm d.a.o bầu, dẫn Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị lên núi.

Lâm Vãn Thanh dỗ Tiểu Cố An ngủ, đi một vòng đến nhà các chị dâu, nói về chuyện trời sắp mưa to mà cô nghe thấy trong radio cho họ biết.

Các chị dâu đều đề phòng, gia cố cửa sổ, chuẩn bị lương thực, cũng đuổi gà đuổi vịt về ổ, tất cả đều bận rộn.

Ngay cả Vương Mỹ Quyên - người không hợp với nhóm của Lâm Vãn Thanh cũng khuyên bảo con trai Điêu Tiểu

Tráng bắt đầu bận việc.

Chỉ có Cảnh Hồng Mai khinh thường, không phải chỉ là trận mưa to thôi sao, có gì mà sợ, nhà ở là nhà gạch, còn có thể thổi được người đi sao?

Chuẩn bị cái rắm, cơn mưa này đâu phải không tạnh, bộ mưa một ngày một đêm không ngừng à?

Đám đàn bà ngốc này, nghe gió ra mưa, để người ta lừa còn không biết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play