Nhà họ Cố, trái cây sum suê trong khu vườn nhỏ mà Lâm Vãn Thanh dày công chăm sóc, cà chua đỏ mọng nước trông đã ngon miệng, còn có một số quả trông sắp chín.
Lâm Vãn Thanh đau lòng có nên hái hay không, liếc mắt nhìn trời âm u một cái, cuối cùng cô vẫn hái hết.
Đậu xanh, cà, mướp, dưa leo, hành non, rau hẹ trong sân giống như châu chấu đi qua, đều bị Lâm Vãn Thanh thổi quét sạch.
Đợi hồi lâu, Cố Hoài An vác mấy bó củi lớn trên lưng dẫn hai cậu nhóc về nhà.
Ba cha con nhìn vườn rau trụi lủi, khoé miệng giật giật.
“Đồng chí Lâm, có phải em hái quá nhiều rồi không?”
Cố Tiểu Nhị xách cái sọt nhỏ của mình qua đưa cho cô: “Thím ơi, đây là con bắt được.
“Ngoan quá, ăn cà chua đi”
Nói xong đưa một trái cà chua nhỏ cho Cố Tiểu Nhị.
“Thím ơi, con muốn ăn kẹo”
“Cà chua cũng rất ngọt, còn ngọt hơn kẹo đấy? Lâm Vãn Thanh bắt đầu nói hươu nói vượn.
Cố Tiểu Nhị nghẹn họng, thím lại lừa gạt trẻ con, cà chua nào có ngọt bằng kẹo chứ
Cố Trạch cũng đi tới, còn chưa mở miệng nói chuyện đã bị đồng chí Lâm nhét cho một quả cà chua nhỏ.
“Ăn cà chua tốt cho da, Tiểu Trạch ăn nhiều một chút, lớn lên cưới vợ đẹp”
Cố Trạch đỏ mặt, cậu nhóc mới bảy tuổi thôi, còn chưa đến tuổi cưới vợ đâu.
Lúc đầu, cả ba chú cháu trong nhà còn chưa biết chuyện gì mà khiến cho đồng chí Lâm lại cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ cà chua như vậy.
Lúc nhìn thấy cà chua to to nhỏ nhỏ chất thành ba sọt lớn nổi bật đặt trong phòng bếp, ba chú cháu đều ngớ ra nói không nên lời.
Đồng chí Lâm, đồng chí thật biết trồng cây, trái chưa chín mà đồng chí cũng hái xuống sao?
Đồng chí Lâm đỏ mặt, cô vẫn giả vờ như không nhìn thấy.
Cách xa vài trăm dặm ngoài Hải Thành, thời tiết khô nóng khác thường.
Hiện tại nhà họ Phùng cũng giống như một mồi lửa, một chút liền cháy.
“Phùng Nam đâu! Bạch nhãn lang() đâu rồi?!”
[Chú thích: () Sói mắt trắng hoặc bạch nhãn lang: có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Sắc mặt Phùng Diệu Tổ dữ tợn xông vào nhà, giống như phát điên tìm người trong nhà.
Không tìm thấy người, hắn ta đập đánh đồ vật ở trong nhà, chiếc ấm trên bàn vỡ tan tành trên mặt đất, cái bàn
ăn cơm cũng bị lật đổ, đèn bàn bị dẫm nát, xoong nồi chén bát nằm ngổn ngang.
“Diệu Tổ à, đừng đập nữa, cái con súc sinh kia đã cầm tiền chạy đi từ lâu rồi, trong nhà cũng không có cái gì, con nói bà mẹ này phải sống thế nào đây!?”
Bà Phùng ngày thường đẹp đẽ lộng lẫy thế nào, thì lúc này bà ta đầu tóc rối bù ngồi dưới đất bẩn thỉu vỗ đùi gào khóc.
“Sao lại chạy!? Phùng Nam bị què chân rồi, nó có thể chạy đi nơi nào!? Bà già, có phải bà đưa tiền cho Phùng Nam rồi để nó chạy mất đúng không?” Phùng Diệu Tổ tức điên mắng chửi bà Phùng.
Cả người bà Phùng lờ mờ, ông Phùng tức giận hai tay run run, run rẫy chỉ tay vào Phùng Diệu Tổ: “Đồ ranh con, mày đang nói tiếng người đấy hả!? Mẹ mày không nỡ ăn nỡ mặc, vì để mày không phải xuống nông thôn mà để mày giả bệnh, đẩy em gái mày đi xuống nông thôn thay mày. Hai người già bọn tao moi t.i.m móc phổi vì mày mà mày nói không có lương tâm như vậy đấy hả!?”
“Ông già, tôi nói ông con mẹ nó đừng nói tôi lương tâm cái gì, hai người sinh tôi ra phải nuôi tôi, đây là đạo lý hiển nhiên. Phùng Nam làm hại tôi khiến tôi mất việc, vợ cũng chạy rồi, bây giờ tôi chẳng còn cái gì! Cho hai người hai ngày, phải tìm ra Phùng Nam cho tôi, bằng không ông đây không tha cho hai ông bà già các người đâu!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT