Cố Trạch đi ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn Cố Tiểu Nhị đang há hốc mồm thì giễu cợt một tiếng: “Ngốc, nếu như người không đi đại tiện thì không phải là người.

“Nói như vậy thì bình thường Xảo Xảo cũng đi ị rất thối sao?”

Mãn Thương và Lương Thương cũng gật đầu theo.

Cố Tiểu Nhị bỗng nhiên có suy nghĩ, lập tức muốn đến nhà thím Miêu Xuân Hồng hỏi Xảo Xảo một chút, có phải cô bé cũng đi ị rất thối phải không?

Đứa bé ngốc của tôi, nếu con đi, sợ rằng sẽ bị Doanh trưởng Đường đánh cho ra ngoài đường mất.

Doanh trưởng Đường rất cưng con gái, đó là tâm can bảo bối của người ta đấy!

Lâm Vãn Thanh sợ Cố Tiểu Nhị tự mình đưa đến cửa tìm người ta, bèn lấy một viên kẹo sữa ra, bóc vỏ nhét vào miệng cậu nhóc.

“Nào ăn viên kẹo sữa cho ngọt miệng, ăn kẹo ngọt xong thì cả ngày đều ngọt.

Ba đứa bé trong nhà, Cố Tiểu Nhị thích ăn kẹo nhất.

Chỉ cần có một viên kẹo sữa, cậu nhóc này có thể ngoan ngoãn cả một ngày.

Quả nhiên trong miệng có vị ngọt, mặt mày Cố Tiểu Nhị lập tức hớn hở, không có em gái thơm nữa, chỉ cần có kẹo sữa ngọt thôi cũng được rồi.

Cậu nhóc ngậm kẹo, vô cùng đắc chí đi ra con suối.

Cố Tiểu Nhị đi rồi, Tiểu béo ú bước chân nhỏ tới, tủi thân bổ nhào qua: “Thím ơi, anh trai hư, An An không thối” Lâm Vãn Thanh giật giật khoé miệng, liếc mắt nhìn Tiểu béo ú sắp khóc đến nơi, cô thầm nghĩ, bảo bối à, con bảo thím nói sao đây, thím không thể làm trái lương tâm của mình được.

Vì để làm cho Tiểu Cố An vui vẻ, Lâm Vãn Thanh cũng cho nhóc một viên kẹo.

Tiểu béo ú không hổ danh là em trai ruột của Cố Tiểu Nhị, trong miệng có vị ngọt khiến thằng bé cũng không tủi thân nữa, lại chơi với mấy người lớn trong nhà.

Ở nhà họ Cố, Tiểu Cố An là đứa nhỏ được cưng chiều nhất, được anh cả đọc truyện cho, anh Mãn Thương làm

ngựa cho cưỡi, anh Lương Thương lấy quạt hương bồ lớn quạt mát cho cậu nhóc vui vẻ, cái miệng nhỏ lúc nào cũng cười quác quác.

Người không biết chuyện đi ở bên ngoài còn tưởng nhà họ Cố có con vịt nhỏ đang kêu quác quác cơ.

Lâm Vãn Thanh thấy cảnh này ở hành lang, không khỏi nghĩ, nếu trong nhà thực sự có một bé gái còn không bị các anh trai chiều hư sao?

Trước đó chị dâu Trương còn nửa đùa nửa thật nói, đời này chị ấy không định muốn sinh thêm đứa nữa nên nếu em gái Thanh có thể sinh con gái, chị ấy sẽ làm mẹ nuôi cho con gái nhỏ, hai thằng bé Mãn Thương và Lương Thương thì sẽ làm anh của con gái nhỏ của cô.

Đến lúc đó, cô gái nhỏ sẽ là đứa bé xinh đẹp nhất trong toàn quân khu.

Không nói cái khác, chỉ nói về khoản anh trai này đi, ba người anh ruột, hai đứa Mãn Thương, Lương Thương làm anh trai là đã có năm anh trai, ra ngoài khỏi cần theo mang chân…

Lâm Vãn Thanh cười cười, một lúc sau cô lại bắt đầu buồn phiền. Trong nguyên tác, nữ chính Phùng Nam là cô nàng lớn tuổi, người trong nhà Phùng Nam thì trọng nam khinh nữ.

Hồi đó vừa mới bắt đầu phong trào “Xuống núi về nông thôn()”, đáng lẽ là anh trai của Phùng Nam – Phùng Diệu

Tổ sẽ xuống nông thôn.

[Chú thích: () Phong trào “Xuống núi về nông thôn” là một phong trào chính trị trong lịch sử của Trung Quốc, xảy ra từ những năm 1950 – 1978. Nó đạt đỉnh điểm trong cuộc Cách mạng Văn hoá, trong đó chính phủ Trung Quốc tổ chức hàng chục triệu thanh niên có học vấn ở thành thị (gọi tắt là “thanh niên có học”) đến định cư và làm việc ở nông thôn, tiếp nhận cải tạo những người nông dân nghèo và trung lưu.

Vậy mà có ai biết được, Phùng Diệu Tổ và bố mẹ nhà họ Phùng diễn kịch, Phùng Diệu Tổ giả vờ té bị thương ở chân, mẹ Phùng Nam khóc kêu trời kêu đất, không cho con trai đi, bố Phùng Nam sắm vai cha hiền, nói trong nhà có một đứa con trai, một đứa con gái, anh cả là Phùng Diệu Tổ, Phùng Nam là em gái, không có quy định nói em gái không được thay anh mình xuống nông thôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play