Lâm Vãn Thanh chỉ có thể vừa cười ha ha với bọn nhỏ vừa lặng lẽ khẽ khàng đi tới xách Cố Tiểu Nhị qua một bên: “Nhóc con, con muốn làm gì hả?”
“Không làm gì ạ! Thím ơi, con chỉ muốn có một em gái nhỏ!” Cố Tiểu Nhị ôm cánh tay của Lâm Vãn Thanh mà lắc lắc.
“Muốn em gái làm gì?”
Lâm Vãn Thanh không rõ, trong nhà đã có ba đứa rồi, đứa lớn nhất là bảy tuổi, đứa thứ hai là năm tuổi, đứa nhỏ nhất hơn hai tuổi, thật đúng là sắp tới cô không có ý định muốn có con.
Vả lại, cô là người từ thời hiện đại xuyên vào sách, nữ chính nguyên tác vẫn còn chưa xuất hiện nữa, lỡ như trong bụng cô có thai mà nữ chính lại xuất hiện, tới lúc đó chỉ cần dựa vào hào quang của nữ chính thôi thì cũng có thể sẽ một cước đá bay cô ra khỏi cửa rồi đó…
Cô làm mẹ đơn thân thì không lo, nhưng con của cô không có cha thì sao mà được có đúng không?
Trong xã hội đời trước, con cái gia đình đơn thân đã khó khăn lắm rồi, chứ đừng nói những năm bảy mươi tư tưởng bảo thủ này.
Hơn nữa, sinh con cũng không phải là chuyện của một mình cô, phải xem Phó đoàn trưởng Cố nghĩ như thế nào nữa.
Tóm lại, chuyện Cố Tiểu Nhị muốn có em gái là chuyện không thể thực hiện trong phút chốc được.
Có một điều cô vẫn muốn biết, cậu nhóc bị cái gì kích thích mà mới sáng sớm cũng không quan tâm đến Tam Chi Hoa, một mình chạy về nhà nói muốn có em gái.
Đưa tay xoa xoa cái đầu như quả dưa của cậu nhóc, cô lại hỏi lần nữa.
Cố Tiểu Nhị mới khoanh cánh tay nhỏ, tức giận nói: “Còn không phải do Đại Đản và Nhị Đản sao ạ, thím Kim Hoa có em bé nhỏ, cái thằng Đại Đản khoe khoang nói cậu ấy có em gái nhỏ rồi, sau này có thể búi củ tỏi, mặc váy hoa nhí cho em gái. Nhị Đản còn cười con không có em gái, chỉ có em trai thối, chỉ có thể lau m.ô.n.g thối cho em trai thối mà thôi!”
Nói xong liền nhíu mày buồn rầu nói: “Thím ơi, em trai đi ị thối lắm, con không muốn lau m.ô.n.g thối cho nó đâu!”
Hoá ra là vì cái này, Lâm Vãn Thanh buồn cười.
Trước đó, Lâm Vãn Thanh đi hỏi các chị dâu về chuyện may chăn, ba đứa trẻ đều ngủ trưa ở trong nhà nên cô đi một mình.
Ai ngờ cô vừa mới đi không bao lâu, Viên Béo đã rầm rì tỉnh dậy.
Cố Tiểu Nhị ngủ rất nông, nghe thấy em trai lẩm bẩm bèn đi vào trong phòng xem.
Tiểu Cố An vừa thấy anh đến thì duỗi cái tay mập mập, nho nhỏ ra: “Anh, bế bế, An An muốn đi ị” WC của nhà họ Cố mới sửa lại, lát đá cẩm thạch, trang bị bồn nước giống trong thành phố, đi đại tiện xong thì giật dây bồn nước thì nước sẽ ào ào lao xuống, vừa sạch sẽ lại vệ sinh. Tiểu béo ú mới hơn hai tuổi đã học được cách tự mình đi đại tiện được rồi.
Chỉ có một thứ không tiện là Cố Tiểu Nhị phải lau m.ô.n.g cho Tiểu béo, cậu nhóc vốn muốn đợi thím về nhưng không ngờ, em trai đi đại tiện xong rồi mà vẫn còn chưa thấy bóng dáng thím đâu.
Cậu nhóc chỉ có thể bịt mũi lại, xả nước lau m.ô.n.g cho Cố An rồi lại dẫn cậu bé sang cái bồn nước bên cạnh xoa xà phòng rửa tay.
Đợi Lâm Vãn Thanh từ bên ngoài về nhà, vẻ mặt của Cố Tiểu Nhị đã nhuốm đầy tang thương…
“Thím ơi, con đã mười tuổi rồi.
Lâm Vãn Thanh mỉm cười giải khuây cho cậu nhóc: “Cho dù là em gái nhỏ thì Đại Đản và Nhị Đản cũng phải lau m.ô.n.g cho em gái thôi con, bất kể là em trai hay là em gái thì cũng đều đi nặng”
“Thật ạ?”
Vẻ mặt của Cố Tiểu Nhị rầu rĩ: “Con còn nhỏ, thím đừng có lừa con! Không phải em gái thơm hơn sao ạ, giống như tiểu tiên nữ, em trai mới thối, em trai thối!”
“Đương nhiên là thật rồi, em gái thơm, em trai cũng thơm, nhưng em gái ngoan ngoãn còn em trai chạy khắp nơi, hay đổ mồ hôi nên thơm biến thành thối” Lâm Vãn Thanh nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT