Tiểu phu lang nhà Trạng Nguyên

Chương 4.2: Trích xuất tinh bột.


4 tuần

trướctiếp

Dựa vào lời nói của đối phương, Thu Hoa Niên suy đoán thiếu niên này hẳn là con cháu bên phía nữ quyến nhà tộc trưởng từ trấn xuống đây thăm người thân. 

Cậu đang muốn nói để ngày mai quay lại thì ca nhi đó lại gọi cậu lại, “Từ từ, ngươi chỉ xay có chút lương thực như vậy thôi sao? Ta thấy nhiêu đây chỉ mất ba mươi phút là xay xong rồi, cái này ta đợi được, đừng chậm trễ chuyện của ngươi.”

Thiếu niên xoay người vào viện kêu trưởng tôn Vân Thành nhà tộc trưởng, bảo đối phương đừng vội đóng xe, để Thu Hoa Niên dắt la xay lương thực trước đã.

Đỗ Vân Thành năm nay mười bốn tuổi, vẫn còn là một thiếu niên choai choai, bộ dáng đoan chính, lớn lên rất giống tộc trưởng.

Thấy Thu Hoa Niên, Vân Thành hô to chào tẩu tử, nói kiểu gì cũng không chịu thu tiền thuê của Thu Hoa Niên.

“Bình thường người trong thôn xay một lần phải mất cả một ngày, một lần xay gần mười mấy thạch lương thực mới thu 30 văn tiền. Tẩu tử xay có chút như vầy cũng chẳng đủ nhét kẽ răng, ta sao có thể thu tiền của tẩu tử chứ.”

Thu Hoa Niên đành phải cất tiền đi, nhưng hứa làm xong kẹo thì sẽ cho Vân Thành một túi nhỏ, Vân Thành tạm thời không từ chối nữa, nhưng vị tiểu ca nhi bên cạnh đã không nhịn được tò mò hỏi đông hỏi tây.

Vân Thành dẫn con la kéo cối đá, Thu Hoa Niên thỉnh thoảng vừa đổ thêm lương thực cần xay vào cối, vừa nói chuyện phiếm với vị ca nhị lạ mắt kia.

Trong lúc nói chuyện, Thu Hoa Niên biết cậu ấy tên là Mạnh Viên Lăng, là cháu trai nhà mẹ đẻ Vân Thành, nhà mở một phường đậu hủ trên trấn trên, gia cảnh tương đối giàu có. Phụ thân cậu ấy  mẫu thân Vân Thành đường huynh muội, thế hệ gia phả cách nhau khá xa, nhưng bởi vì sống gần nhau nên hai nhà mới qua lại thân thiết.

Mạnh Viên Lăng là em út trong nhà, lớn lên vừa hoạt bát vừa đáng yêu lại rất thích cười nên được sủng ái vô cùng, tính cách cũng cởi mở hướng ngoại hơn so với các ca nhi khác. Thấy Thu Hoa Niên thì như thể vừa gặp đã thân, hận không thể trở thành bạn tâm giao của nhau.

“Hóa ra ngươi chính là cái ca nhi cầm, cầm đao đốn củi quơ quơ về phía Triệu thị!” Nghĩ đến việc này, Mạnh Viên Lăng giữ chặt tay Thu Hoa Niên.

Hôm qua thiếu niên mới đến thôn, tiếc nuối vô cùng vì bỏ lỡ cơ hội tham gia náo nhiệt nhà Thu Hoa Niên. Lúc về nghe người khác kể lại, thầm hận bản thân không có mặt ở hiện trường, không thể giúp đỡ hò hét trợ uy.

“Ta đã sớm cảm thấy Triệu thị không phải người tốt, làm đẹp lắm!”

“Lăng biểu ca!” Vân Thành bất đắc dĩ mà nhắc nhở thiếu niên chú ý ăn nói một chút. 

Mạnh Viên Lăng chu môi, hiển nhiên không quá phục.

“Ngươi không thường tới thôn của chúng ta, hẳn là chẳng thân quen với bà ta, tại sao lại nói như vậy?” Thu Hoa Niên làm bộ tùy ý hỏi.

Mạnh Viên Lăng ngó trái ngó phải, thấy không có người ngoài, hạ giọng nói với Thu Hoa Niên, “Ta nói ngươi nghe, ngươi không được nói cho người khác.”

“Năm trước Triệu thị đột nhiên tìm tới cô cô của ta, muốn thay mặt nhị nhi tử của bà ta cầu thân ta, chính là cái người đang đọc sách trên huyện ấy, tên là Đỗ Vân Kính.”

“Phụ mẫu ta thấy hắn là thư sinh, có hơi động lòng. Kết quả nửa tháng sau cô cô của ta đi hỏi, Triệu thị lại nói ta chỉ là một ca nhi phường đậu hủ, không xứng với nhi tử bà ta, cô cô tức đến nỗi thiếu nữa đã đứng lên đánh nhau với mụ ta.”

Chuyện này tuy Triệu thị đuối lý nhưng Mạnh Viên Lăng dù sao cũng là một ca nhi chưa xuất giá, nếu để việc này truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh thiếu niên, nên hai nhà không dám để lộ tiếng gió.

Thế nhưng mối thù này coi như đã kết, một nhà Mạnh Viên Lăng hận ngứa răng nhà Đỗ Bảo Tuyền, tộc trưởng cũng bởi vì vậy mà không qua lại với Triệu thị, chẳng muốn nể tình.

Thu Hoa Niên nghe xong, cảm thấy Mạnh Viên Lăng xác thật tai bay vạ gió, vỗ vỗ vai an ủi y.

Mạnh Viên Lăng lại uốn éo cái cổ nói thẳng, “Hắn chê nhà ta bán đậu hủ, ta còn ngại hắn yếu như sên! Đều là người cùng thôn, chưa biết ai xem thường ai, bây giờ hắn mới chỉ là đồng sinh, tưởng mình là cử nhân lão gia chắc!”

“Lăng biểu ca, nhỏ giọng.” Vân Thành dẫn lừa đi vòng vòng, nhắc nhở lần nữa.

“Khụ khụ khụ.” Mạnh Viên Lăng ho khan vài tiếng, “Không nhắc đến cái này nữa, chúng ta nói  chuyện khác hay hơn đi.”

Kế tiếp, trả lời mấy vấn đề của Thu Hoa Niên, Mạnh Viên Lăng kể đại khái tình hình trấn trên, nào là có mấy con phố, có những cửa hàng nào, giá hàng nhiều hay ít, nơi nào tốt để buôn bán nhỏ.

Sau khi xay xong, Mạnh Viên Lăng phải lên xe la về lại trấn trên, trước khi đi còn lưu luyến không rời, hẹn với Thu Hoa Niên ngày mai gặp nhau trước cửa phường đậu hủ.

Bầu trời càng ngày càng tối, Thu Hoa Niên vác theo bột bắp và bột cao lương về nhà, Cửu Cửu và Xuân Sinh cũng đã quay trở lại, đang ngồi trên băng ghế nhỏ trong viện nhặt rau dại.

“Hoa ca ca! Hôm nay chúng ta hái được rất nhiều ngọn khổ qua đắng bên sông, còn tìm thấy một ít nấm bụng dê.” Vừa nhìn thấy Thu Hoa Niên, Xuân Sinh lập tức đứng lên tranh công.

Ngọn núi phía sau thôn có một đoạn sườn núi tương đối dễ đi, cứ đến mùa xuân là rau dại mọc lên từng đợt từng đợt, mấy đứa nhỏ trong thôn trường xuyên kết bạn với nhau lên đó hái rau, dù sao hái hết rau thì rất nhanh chỗ đó đã mọc lên rau mới, không cần phải tranh đoạt.

“Xuân Sinh và Cửu Cửu thật lợi hại.” Thu Hoa Niên không keo kiệt khích lệ.

Khổ qua lớn lên nhìn khá giống một loại cần tây, ăn không thì có vị đắng nhưng ăn chung với cháo lại ngọt thanh.

Sáng và trưa đều chỉ ăn canh gà, cơm chiều cần thanh đạm hơn một chút nên Thu Hoa Niên vo một ít cao lương trộn với một ít gạo để nấu cháo ngũ cốc, vớt ngọn khổ qua đã luộc ra khỏi nồi rồi cắt khúc, trộn chung với một ít muối giấm, bữa tối đơn giản đã hoàn thành.

Còn nấm bụng dê to bằng ngón cái, tuy rằng hương vị tươi ngon nhưng chỉ có một nắm nhỏ, chỉ có thể cất đi đợi sau này lấy ra nấu canh.

Cơm nước xong xuôi, hai đứa nhỏ chủ động chạy đi rửa chén, Thu Hoa Niên đứng dậy đi xử lý bột lương mới xay hồi chiều.

Lần lượt đổ bột ngô và bột cao lương vào hai bồn gỗ lớn, không ngừng nhào nặn rửa bột trong nước, đổ lớp nước qua thùng khác rồi đợi nó lắng lại, sau khi lắng lại phần bột trắng phía dưới chính là tinh bột thô, là nguyên liệu làm kẹo cao lương.

Phần bột vo rửa cũng không cần lãng phí, đặt vào lồng hấp chưng nửa giờ đã thu được rất nhiều mì căn mềm xốp.

căn này có thể coi thành món chính, vị ngon hơn nhiều so với ăn màn thầu đen và bánh nướng, thậm chí có thể trực tiếp đem đi bán.

Công đoạn rửa nước lạnh tốn rất nhiều sức, phải tới khuya Thu Hoa Niên mới làm xong tất cả, mì căn chưng chín rồi cất vào nhà kho, tinh bột còn ướt thì tách cục bỏ lên cái nia đặt cạnh cửa hong khô.

Đêm nay vì có mục tiêu rõ ràng nên mọi thứ diễn ra thuận lợi, làm cậu ngủ còn ngon hơn đêm qua. Sáng hôm sau gà vừa gáy thì rời giường, tinh bột trên nia đã khô hoàn toàn.

Hai đấu cao lương khoảng 24 cân, thu được 10 cân tinh bột, xác suất gần 50%.

Thu Hoa Niên xắn tay áo lên, chính thức bắt đầu làm kẹo cao lương.

Hôm qua cậu đã hẹn với Mạnh Viên Lăng trưa nay gặp nhau ở phường đậu hũ, y sẽ giúp cậu nghĩ cách tìm nguồn tiêu thụ.

-------------DFY--------------

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp