Tiểu phu lang nhà Trạng Nguyên

Chương 5: Củ cải đường.


1 tháng

trướctiếp

 “ Một văn một thanh, không lừa già dối trẻ"


Đầu tiên, Thu Hoa Niên nhóm bếp rồi mới lấy một chén tinh bột ngô đổ vào rang đều, trong lúc đợi bột ngô nguội đi thì tranh thủ sơ chế củ cải đường trong kho.

Giống củ cải đường này khác với giống củ cải đường Châu Âu dùng để ép đường ở hiện đại, loại này có hàm lượng đường không cao, không thể công nghiệp hóa để sản xuất đường. Người trong thôn chọn nó vì nó dễ trồng và có vị ngọt, lâu lâu ăn một chút cho ngọt miệng.

Thu Hoa Niên không phải muốn dùng nó chế tạo đường, chỉ là dùng để thay thế lượng đường cần có trong công thức.

Làm kẹo cao lương ở hiện đại rất đơn giản, tổng cộng chỉ có ba bước, đầu tiên là trộn tinh bột khoai lang đỏ với nước theo tỉ lệ 1:3, sau đó bỏ lên nồi khuấy đều với lửa nhỏ cho đến khi thu được hỗn hợp sền sệt; bước thứ hai là cho một ít đường và một ít nước cốt chanh vào khuấy đều; bước thứ ba là phủ lên khuôn một lớp bột bắp chống dính, rồi đổ hỗn hợp vào khuôn cho vào tủ lạnh làm lạnh trong hai ba giờ, sau đó lấy ra ta đã có thành phẩm là kẹo cao lương mềm dẻo.

Với phiên bản xuyên không, Thu Hoa Niên đổi tinh bột khoai lang đỏ thành tinh bột cao lương như nguyên bản, thay đường và chanh thành nước ép củ cải đường, hương vị có thể sẽ không ngon bằng bản hiện đại nhưng đối với những người thôn Đỗ gia chưa từng ăn kẹo thì đây chính là chiếu tướng.

Thu Hoa Niên rửa sạch sáu củ cải đường bự rồi gọt vỏ, thái hạt lựu, dùng cối đá giã nhuyễn đến khi thu được hỗn hợp ngọt gần như nước mía. Sau đó pha loãng nước cốt thu được với nước, rồi cho tinh bột cao lương vào hỗn hợp theo tỉ lệ 1 nước 3 bột. Trong nước cốt vẫn còn một ít vụn củ cải đường nhưng cậu cố tình không lọc đi, giữ lại sẽ tạo nên một hương vị khác.

Sau đó cậu lấy hơn phân nửa củi và khỏi bếp lò, phòng nhiệt độ quá cao sẽ làm hỗn hợp bị khét, không ngừng đảo đều cho đến khi hỗn hợp keo lại như hồ.

Việc này thực sự rất tốn sức, chảo sắt quá lớn, bột thì càng ngày càng sệt lại, Thu Hoa Niên chỉ có thể vận dụng toàn bộ công lực toàn thân để không ngừng khuấy, rất nhanh cánh tay đã đau như đứt lìa.

Sau này phải thêm mục bồi bổ cơ thể vào kế hoạch mới được. Danh sách công việc trong lòng Thu Hoa Niên có một mục đó chính là bồi bổ cơ thể cho mọi người, thân thể Cửu Cửu và Xuân Sinh quá gầy yếu so với những đứa trẻ cùng tuổi, phải biết thân thể chính là tiền vốn cách mạng.

Cứ không ngừng khuấy như vậy cho đến hơn mười phút, khối bột trong nồi cũng có dấu hiệu cô lại ở một mức độ nhất định, cũng không còn dính nồi nữa, Thu Hoa Niên ước chừng độ lửa rồi đổ hết khối bột vào khuôn đúc đã được phủ sẵn bột bắp chống dính.

Kẹo cao lương chủ yếu làm từ tinh bột cao lương, bột bắp chỉ dùng để làm như vậy thôi, nhưng lúc Thu Hoa Niên đem lương thực đi xay thì hai loại này có số cân như nhau, đây là thủ thuật che mắt của cậu.

Cứ như vậy sau này nếu có người muốn học lỏm cách làm kẹo cao lương thì cũng không tưởng tượng được bột bắp không hề có trong công thức, chỉ dùng để chống dính.

Hơn nữa phương pháp chiết xuất tinh bột không phải chỉ cần một chốc là có thể nghiên cứu ra, vì vậy Thu Hoa Niên có đủ thời gian để độc quyền kẹo cao lương, chiếm được xô vàng đầu tiên.

Thu Hoa Niên đổ đầy hỗn hợp vào ba cái khuôn lớn nhỏ khác nhau, mang đến chỗ râm mát mờ chúng nguội đi, xong việc thì Cửu Cửu cùng Xuân Sinh cũng rời giường.

Thu Hoa Niên cảm thấy tiểu hài tử cần ngủ đủ giấc nên cố tình không đánh thức bọn nhỏ, nhưng lúc Cửu Cửu cùng Xuân Sinh rời giường thì nhìn thấy Thu Hoa Niên đã làm xong không ít việc, lập tức cảm thấy có chút hối hận và ngượng ngùng.

Thu Hoa Niên véo véo hai má mầm đậu nhỏ này, kể mấy câu chuyện xưa dời lực chú ý của bọn nhỏ.

Cơm sáng chính là  căn được chưng ngày hôm qua, cắt thành lát mỏng ăn cùng dưa muối lại có một phen tư vị khác, hai đứa nhóc đều thích mì căn mềm mại.

Sau khi ăn sáng xong Thu Hoa Niên liền cõng sọt, cười hỏi hai đứa nhỏ, “Cửu Cửu và Xuân Sinh đi theo ca lên núi hái lá được không?”

Hai đứa nhỏ nghe thấy chính mình có tác dụng, vui vẻ đồng ý, xách rổ nhỏ đi theo Thu Hoa Niên ra sau núi.

Đầu xuân, rất nhiều cây sau núi mới chỉ đâm chồi nảy lộc, còn chưa ra lá. Thu Hoa Niên đánh giá một lượt, cuối cùng chọn lá non của cây liễu, cùng hai đứa nhỏ hái những phiến lá lớn nhất và hoàn chỉnh nhất cho tới khi đủ một trăm lá thì đem ra suối rửa sạch, xếp chỉnh tề vào rổ.

Tới cũng tới rồi, liền thuận tiện hái một rổ lớn cần tây và ngọn khổ qua. Bận rộn cả sáng, Thu Hoa Niên đã có chút đi không nổi nữa, thấy thế hai đứa nhỏ nằng nặc đòi cậu ngồi lên tảng đá nghỉ ngơi, hai đứa thì đi hái rau dại xung quanh.

Hít không khí tươi mát trong rừng, lắng nghe tiếng chim hót thanh thúy, Thu Hoa Niên thở hắt ra, cảm thấy những ngày tháng phong phú như này không có gì là không được.

Về đến nhà, kẹo cao lương cũng đã nguội hẳn, Thu Hoa Niên tháo khuôn đúc ra, lần lượt cắt bảy đường ngang dọc, thành phẩm lớn khoảng chừng ngón tay cái, trước tiên cho hai đứa nhỏ một người một cục ngậm vào miệng.

“Hoa ca ca đây là —— ồ!” Xuân Sinh ngừng nửa giây, đôi mắt sáng chưng, “Ăn ngon quá! Còn ngon hơn kẹo đậu phụng!”

Một tay Cửu Cửu vừa cầm vừa cắn, không ngừng gật đầu theo.

Thu Hoa Niên cũng ăn một thanh, sau khi nhấm nháp thì có chút kinh hỉ, kẹo cao lương phiên bản dị thế này còn ngon hơn tưởng tượng của cậu!

Cắn một miếng kẹo vừa mềm vừa xốp, vị ngọt từ củ cải đường xen lẫn chút thanh hương, thi thoảng nhai trúng vụn củ cải đường cũng rất bon miệng, tinh tế thưởng thức còn cảm nhận được dư vị của bột bắp.

Bởi vì bản thân củ cải đường đã có màu hồng, lúc làm ra kẹo cao lương cũng mang theo một màu hồng như ngọc, viền kẹo mờ mờ trong suốt tương đối đẹp mắt.

Thu Hoa Niên cảm thấy kẹo cao lương  phiên bản cổ xưa” này nếu mang đến hiện đại, có khi có người nguyện ý mua.

Ba cân tinh bột cao lương thu được 200 thanh kẹo cao lương, Thu Hoa Niên lấy ra một ít bỏ vào cái rổ trong phòng, phần còn lại bọc kỹ trong vải trắng rồi giấu vào trong rổ, sau đó đem cất vào sọt cùng rổ lá liễu.

Cậu đeo sọt lên rồi khóa kỹ của viện, dẫn Cửu Cửu cùng Xuân Sinh đến nhà Hồ Thu Yến không xa.

Hồ Thu Yến đang dạy tiểu nhi tử Vân Khang dùng lá liễu đan sọt, thấy Thu Hoa Niên thì vỗ vỗ tay đứng lên.

“Khách quý nha, hôm nay ngọn gió nào thổi Hoa ca nhi của ta bay tới đây vậy.”

“Thu Yến thẩm, ta muốn lên trấn một chuyến, mong thẩm giúp ta trông hai đứa nhỏ.”

Tuy rằng Cửu Cửu và Xuân Sinh đều tỏ vẻ có thể tự mình ở nhà nhưng một lần lên trấn trên mất năm sáu tiếng đồng hồ, hai đứa nhỏ còn nhỏ, Thu Hoa Niên không yên tâm lắm.

“Được, ngươi yên tâm đi đi, cơm trưa thêm nắm gạo thôi mà.” Hồ Thu Yến không thèm để ý mà cười nói.

Trước viện của họ có nuôi một ao cá, mấy năm nay kiếm được không ít, cũng có chút dư, bằng không cũng chẳng có tâm tư cho tiểu nhi tử Vân Khang đi đọc sách.

Thu Hoa Niên để Cửu Cửu mang phân nửa rau dại hái lúc sáng mang qua đây, tự mình lấy một ít kẹo cao lương trong sọt đưa qua.

“Thu Yến thẩm nếm thử.”

“Đây là cái gì? Thật đẹp.” Hồ Thu Yến đánh giá mười mấy thanh kẹo trong tay.

“Kẹo mà ta hứa với thẩm hai ngày trước, ta đã làm được.”

“Ngoan ngoan..., đây là kẹo?” Hồ Thu Yến cầm một thanh bỏ vào miệng nhai thử, “Ôi trời ơi, thật sự là kẹo!”

Hồ Thu Yến chưa từng ăn kẹo nào như vậy, cảm giác còn thơm mà ngọt nhu hơn kẹo mạch nha bán trên trấn, dư vị kéo dài, nàng có chút hối hận vừa nãy ăn nhanh quá.

“Hoa ca nhi, ngươi cho ta nhiều quá, giữ lại hai thanh cho nhi tử nhà ta nếm thử đồ mới một chút là được rồi.” Hồ Thu Yến vừa nói vừa muốn trả kẹo lại cho Thu Hoa Niên.

Một que kẹo mạch nha nhỏ như hạt đậu đã bán ba văn tiền, kẹo của Hoa ca nhi còn lớn gấp ba gấp bốn lần nó, hương vị còn ngon hơn, ít nhiều gì thì cũng phải 7-8 văn một cái. Nhìn mười mấy thanh này cũng gần trăm văn, Hồ Thu Yến nào dám lấy nhiều như vậy.

“Thẩm yên tâm giữ lại đi, để mọi người trong nhà nếm thử.” Thu Hoa Niên cười đẩy trở về, “Kẹo này là kẹo cao lương, tiền vốn không đắt, ta tính bán một cái 1 văn tiền.”

Kẹo ngon như vậy mà bán 1 văn?!

Hồ Thu Yến nhẩm trong lòng một chút, nếu chỉ bán một văn vậy nàng hai ngày có thể mua một thanh, không, mỗi ngày một thanh, cắt thành viên nhỏ như hạt đậu vậy mỗi ngày mọi người đều có thể ăn kẹo!

“Hoa ca nhi, thẩm thật sự phục, đầu óc ngươi phát triển như thế nào vậy, nói dùng cao lương làm kẹo, vậy mà thực sự thành công!” Hồ Thu Yến biết lợi hại trong đó nên không hỏi cách làm.

“Ta cũng chỉ là chợt nảy lên ý tưởng, ai dè thử một chút đã thành công.” Thu Hoa Niên khiêm tốn nói.

Hồ Thu Yến tấm tắc cảm thán, người trong thôn sau lưng đều nói Đại Lang nhà Đỗ Bảo Ngôn bị chặt đứt tiền đồ, về sau một nhà này hoàn toàn không có tiền đồ, ai có thể dự đoán được Đại Lang không được, tiểu phu lang của hắn lại có thể!

“Vậy kẹo này thẩm nhận, chút quay về ta mang cho nhà mẹ đẻ mấy thanh, để bọn họ khen Hoa ca nhi nhà ta thật lợi hại.” Hồ Thu Yến không hề từ chối, “Sau này khi ngươi vội lên trấn cứ việc mang bọn nhỏ qua đây, ngàn vạn lần đừng mang đồ qua nữa.”

Cho dù một thanh một văn tiền, mười mấy văn cũng đủ để hai đứa nhỏ ăn trong một đoạn thời gian rất dài.

Rời khỏi nhà Thu Yến thẩm, Thu Hoa Niên thẳng tiến hướng lên trấn, từ Đỗ gia thôn đi bộ lên trấn mất một canh giờ, cũng chính là hai giờ, hiện tại mặt trời đã lên rất cao, không nắm chặt thời gian thì chắc chắn sẽ trễ hẹn.

Trong sọt chỉ chứa rổ lá liễu và rổ kẹo nên thực sự rất nhẹ, không có thành gánh nặng cho cậu, dựa vào ký ức của nguyên chủ Thu Hoa Niên bước vội bước chân lên đến trấn cũng gần giữa trưa.

Trấn Thanh Phúc có 3000 hộ dân, là trấn lớn số một số hai trong huyện. Giữa trấn có hai tuyến đường chính hình chữ thập, từ đó chia thành đông nam tây bắc bốn phố, muôn màu muôn vẻ cửa tiệm mở cửa trên phố, bên đường còn có không ít người bán hàng rong.

Tiệm đậu hủ nhà Mạnh Viên Lăng là căn cuối cùng ở phố tây, đằng trước bày bán đậu hủ thành phẩm còn bên trong tiểu viện đặt một cối xay đá lớn, một con la bị một miếng vải đen bịt mắt đang chăm chỉ kéo cối di chuyển từng vòng một, sữa đậu nành không ngừng chảy ra hai bên mạn sườn cối đá. 

Mạnh Viên Lăng ở cửa hàng hỗ trợ bán đậu hủ, đôi mắt thường ngó ngó ra ngoài cửa hàng, vừa thấy Thu Hoa Niên đã lập tức ném dao cắt đậu hủ trong tay xuống rồi chạy ra.

“Hoa ca nhi rốt cuộc thì người cũng đến, mau cho ta xem kẹo!”

“Ngươi thực sự tin ta.” Thu Hoa Niên phụt cười nói, “Không sợ ta làm không được hả?”

Mạnh Viên Lăng không ngốc, lôi kéo cánh tay Thu Hoa Niên nói, “Ngươi nếu không làm được thì  hôm nay sẽ không tới, đừng úp úp mở mở, mau cho ta xem điii.”

“Hôm qua lúc ta về ta kể cho mọi người ta kết được một bằng hữu ở Đỗ gia thôn có thể biến cao lương thành kẹo, bọn họ đều không tin còn chê cười ta!”

Mạnh Viên Lăng lôi kéo Thu Hoa Niên đi vào cửa tiệm được lau dọn sạch sẽ, toàn bộ trấn Thanh Phúc chỉ có nhà này bán đậu hủ. Đã mở vài thập niên nên danh tiếng rất tốt, trừ bỏ người trấn trên thì mấy thôn lân cận cũng đến đây mua đậu hủ.

Giữa trưa, trước của hàng có năm sáu người đang đứng chờ mua đậu hủ, những người này đều là khách quen ở đây, xem như nhìn Mạnh Viên Lăng lớn lên. Nghe thấy tiếng Mạnh Viên Lăng liền sôi nổi nhìn về phía bọn cậu.

Thấy Mạnh Viên Lăng đang lôi kéo một tiểu ca nhỉ tuổi tác không lớn, dung mạo thanh lệ, mấy người đều cười.

“Lăng ca nhi, trách không được bọn họ cười ngươi, lấy cao lương làm kẹo chỉ có mấy tiểu hài tử như các ngươi tin

Mạnh Viên Lăng phồng má không phục, “Ta không phải tiểu hài tử! Nếu chuyện này có thật mỗi người đều mua một cái, thế nào?”

Mấy người có tiền nhàn rỗi mua đậu hủ cũng không thiếu mấy văn tiền này, bọn họ vốn chỉ trêu Mạnh Viên Lăng chơi chơi thôi, ngẫm lại thì kẹo mạch nha chỉ có ba văn tiền nên chắc cái kẹo cao lương này chắc cũng không quá mắc, đều đáp ứng.

“Được được được, ngươi kêu bằng hữu ngươi lấy kẹo ra đây, chúng ta mua.”

 

 

Tác giả có lời muốn nói:

Quá nhiều người ý kiến về vấn đề giá cả, ta kỹ càng tỉ mỉ giải thích một chút ( đầu trọc ) ——

Vai chính định giá thấp bốn nguyên nhân: 1. Phí nguyên liệu rất thấp; 2. Nhu cầu mua xung quanh quá thấp, cậu cũng không phương tiện giao thông nên không thể đi xa, nếu đắt thì chẳng ai mua; 3. Đang vội kiếm tiền; 4. Có tộc trưởng Đỗ gia thôn bảo hộ trong một mức độ nhất định.

Phân tích và giải thích của tác giả QAQ——

Tóm tắt: Tác giả phân tích chỉ tiết, nêu rõ đã tra rất nhiều tư liệu thời Minh + Thanh+ Tống rồi mới quyết định mức giá, còn sử dụng cả thuật toán để cân đo đong đếm từng số liệu, từng công thức trong đây nên mấy người ý kiến game over~

(Phân tích dài quá nên tui tóm lại vậy, ai muốn hiểu rõ hơn thì qua bản Cv đọc để biết thâm chi tiế nhé, tên rui để bên ngoài á)

-------------DFY--------------

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp