Tiểu phu lang nhà Trạng Nguyên

Chương 3: Kẹo cao lương.


1 tháng

trướctiếp

   “ Nam nhân của người khi nào quay về?”


 “Làm kẹo? Dùng cao lương?” Hồ Thu Yến kìm nén không được lòng hiếu kỳ.

Người ở thôn Đỗ gia làm kẹo chỉ chia làm ba loại, một loại là mua đường mía được vận từ phí nam xuống, một cân giá 120 văn, người trong thôn chỉ có dịp tết mới mua một chút về nếm thử.

Một loại khác là kẹo mạch nha mà mấy đứa nhỏ thích, trấn trên có bán, làm kẹo mạch nha tốn lương thực, ba văn tiền mới mua được một que nho nhỏ, số tiền đó đã mua được một quả trứng gà rồi.

Còn có một loại thường thấy nhất chính là củ cải đường được trồng ở hai bên bờ ruộng, tuy rằng không ngọt bằng hai loại trước, lại còn khó ăn nhưng được cái vừa rẻ vừa nhiều. Trồng bốn năm luống ngay chỗ râm mát đã có thể trữ cho một năm.

Dùng cao lương làm, Hồ Thu Yến chưa từng nghe thấy —— ở vùng nông thôn Đông Bắc thứ không thiếu nhất chính là cao lương, nếu thật sự làm được người ta đã kiếm bộn từ lâu rồi.

“Ngoại trừ cao lương, còn cần ngô và củ cải đường, chờ ta làm xong sẽ cho Thu Yến thẩm nếm thử.”

“Vậy thẩm chờ.” Hồ Thu Yến không tin nhưng cũng không muốn đả kích Thu Hoa Niên.

Nàng cảm thấy Thu Hoa Niên sợ là bị Triệu thị và Phúc Bảo chọc tức đến nỗi phải phân cao thấp với kẹo, để cậu lăn lộn mấy ngày đi, làm không được thì phải từ bỏ thôi, dù sao cao lương không đáng tiền, làm hư cũng có thể coi nó thành đồ ăn, sẽ không lãng phí.

Thu Hoa Niên cầm hai quả trứng gà đưa cho Hồ Thu Yến, “Làm thẩm lo lắng, hai quả trứng gà này thẩm mang về cho bọn nhỏ ăn.”

Thu Hoa Niên lúc ấy sợ bà kia mồm thì đáp ứng nhưng không thèm đưa, mới giáp mặt thỉnh tộc trưởng phái người lấy giùm, đã nhờ người giúp đỡ thì dù sao cũng phải cho người ta chút chỗ tốt.

Hồ Thu Yến chối từ mấy cái rồi đem trứng gà cất vào rổ, nụ cười trên mặt càng tươi, Hoa ca nhi lớn lên đẹp, chuyện này cũng xử lý xinh đẹp, khó trách Lý tẩu tử còn sống thương cậu như vậy.

“Hoa ca nhi, thẩm hỏi ngươi chuyện này, khi nào nam nhân của ngươi quay về?”

“……”

Thu Hoa Niên giáp mặt nghe thấy bốn chữ “Nam nhân của cậu”, thiếu chút nữa bị sặc chết, đờ ra một hồi lâu.

Tuy rằng cậu thích nam nhưng không phải loại nam nhân nào cũng được.

Đời trước cậu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lớn lên lại đẹp trai, tính cách còn tốt; đàn ông theo đuổi cậu có thể xếp một vòng trái đất, trong đó không thiếu người có điều kiện, nhưng cậu lại chẳng thích ai, một lòng một dạ đều là làm sao làm video.

Đời này vừa tỉnh lại đã được tặng một vị“Trượng phu”, Thu Hoa Niên không phản cảm nhưng cũng sẽ không tùy tiện chấp nhận.

Cậu coi Cửu Cửu và Xuân Sinh trở thành trách nhiệm của bản thân như nguyên chủ, tính sau này nghĩ cách “Giúp” đối phương tìm một nữ nhân, còn cậu, coi như huynh đệ ở chung là được.

Nếu Đỗ gia Đại Lang không chấp nhận, một hai cưỡng cầu, cậu cũng có biện pháp thoát thân.

“Nghe nói từ kinh thành đến đây có một đoạn đường hỏng rồi, trì hoãn chút thời gian, đại khái phải mất nửa tháng nữa.” Thu Hoa Niên hồi tưởng lại.

Hơn hai tháng trước, Lý quả phụ bệnh nặng, rốt cuộc không thể chống đỡ được nữa liền nhờ người truyền tin đến kinh thành kêu hắn trở về, nhưng bão bệnh không đợi người, chân trước người đưa tin vừa đi không đến mười ngày, Lý quả phụ ly thế.

Người nữ nhân vất vả nửa đời người vì phu quân vì con vì gia đình này, trước lúc lâm chung đã bàn giao mọi việc rõ ràng, an tường nhắm mắt ra đi.

Nguyên chủ bi thống không thôi, chỉ có thể vừa nhờ người truyền lời cho trưởng tử Đỗ gia, vừa lo liệu tang lễ cho Lý quả phụ.

Mấy hôm trước rốt cuộc hồi âm cũng đến, tin đến lại là lão sư của hắn bị tống vào ngục, hắn bị nhốt mấy tháng, gần đây mới có thể thoát thân về quê tế mẫu.

“Trở về là tốt, nhà các ngươi tất cả đều là mấy đứa nhỏ, có nam nhân thành niên trong nhà cũng thuận tiện hơn nhiều, nửa tháng nữa cũng kịp cày bừa vụ xuân.”

Thi không được khoa cử, trồng trọt chắc vẫn được chứ.

Thu Hoa Niên thấy Hồ Thu Yến còn có chút lưỡng lự, như thể còn có việc muốn nói, suy đoán một chút bảo “Thím tìm Đại Lang nhà ta có việc?”

“Nam nhân của tôi” gì đó, đánh chết cậu cũng không kêu!

“Cái kia, sau này Đại lang về chắc cũng sẽ kiếm việc để làm, nếu hắn tính mở trường tư thục trong thôn thì ta muốn mời hắn dạy vỡ lòng cho Vân Khang nhà ta.”

Thu Hoa Niên hiểu rõ trong lòng, thời buổi bây giờ đọc sách là một việc đốt tiền, trong mười dặm tám làng xung quanh thì điều kiện Đỗ gia thôn đã được tính là không tồi, trong thôn chẳng có nổi tư thục, hài đồng muốn học vỡ lòng phải lên trấn đến tư thục do một vị lão tú tài đứng lớp.

Từ Đỗ gia thôn đến trấn trên phải ngồi xe la hết nửa canh giờ, đi bộ thì một canh giờ, đối với những thôn dân đã quen đi bộ thì không tính là xa. Nhưng mấy hài tử mới tuổi vỡ lòng không thể tự mình đi được, cần có người lớn đưa đón, nhưng tới vụ thu hoạch thì lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy.

Hồ Thu Yến cảm thấy Đỗ gia Đại Lang tốt xấu gì cũng là thần đồng được một vị đại nho trong kinh nhìn trúng, ở kinh thành tu học nhiều năm, nếu thực sự tiền đồ bị chặt đứt thì tri thức vẫn còn đó.

Nếu sau này hắn mở tư thục tại thôn, Vân Khang nhà mình học vỡ lòng chẳng phải vừa thuận tiện vừa tiết kiệm tiền à.

Sau khi tin Đại lang Đỗ gia quay về được lan truyền, Hồ Thu Yến đã nghĩ đến việc này, chỉ là lúc ấy tang sự Lý quả phụ mới vừa xong xuôi, nàng tới cửa hỏi thăm thì không tốt lắm, hôm nay rốt cuộc có cơ hội.

Nếu không phải có việc cầu người, nàng cũng không cần ân cần như vậy, tới con gà còn hỗ trợ thịt đi rút lông mới đem lại đây.

Thu Hoa Niên nghe hiểu, không có lập tức đáp ứng, “Việc này phải chờ sau khi Đại Lang quay về thì coi ý tứ của hắn, y có thực sự mở tư thục hay không ta không dám nói bậy.”

Hồ Thu Yến khó hiểu, những cái nhóm tú tài đó thi không đậu công danh không phải đều quay về quê nhà mở tư thục nuôi gia đình sao? Không dựa vào cái này kiếm tiền, sách chẳng lẽ đọc chơi.

Thu Hoa Niên chém lung tung mấy câu, lừa Hồ Thu Yến đang nghi hoặc đi.

Kỳ thật cậu có khuynh hướng để vị trượng phu tiện nghi này tiếp tục chuyên tâm đọc sách thi khoa cử, giống như việc đọc sách thay đổi vận mệnh ở hiện đại. Ở cổ đại muốn thực sự vượt lên giai cấp thì phương pháp tốt nhất cũng chính là đọc sách khoa cử, lợi nhuận cao, là phi vụ đầu tư có tiềm lực nhất.

Đỗ gia Đại Lang năm nay mười chín tuổi, đã từng mang danh thần đồng, đi theo đại nho ở kinh thành tu học nhiều năm, nhìn thế nào cũng là người có tiềm năng đậu khoa cử đáng đầu tư nhất.

—— nếu không phải triều Dụ không cho phép ca nhi thi khoa cử, Thu Hoa Niên đã lên kế hoạch tự mình đi thi.

Còn không phải chỉ là học hả? Đời trước 12 năm học tập gian khổ thi đậu trường đại học nổi tiếng chẳng lẽ là đồ giả?

Đáng tiếc cậu không thi được, chỉ có thể đi đường vòng đầu tư cho Đỗ gia Đại Lang.

Nhưng trước đó phải hiểu rõ nhân phẩm Đỗ gia Đại Lang như thế nào, cùng việc ân sư bị giam trong ngục ảnh hưởng lớn bao nhiêu đến việc thi khoa cử của hắn.

Nói đến cái này, Thu Hoa Niên phát hiện mấy chỗ khó hiểu trong ký ức nguyên chủ.

“Thu Yến thẩm, ta nhớ rõ tin của Đại Lang là trực tiếp truyền đến cửa nhà ta, vì sao nhanh như vậy cả thôn đều biết?”

Hồ Thu Yến cau mày, “Ta cũng nghe nói từ người khác, việc này không phải nhà các ngươi truyền ra sao?”

Thu Hoa Niên lắc đầu, “Ai êm đẹp đem chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài?”

Hồ Thu Yến ý thức được không thích hợp, nàng hiện giờ coi như đứng cùng chiến tuyến với Thu Hoa Niên, lập tức nói, “Hoa ca nhi đừng nóng vội, thẩm trở về giúp ngươi hỏi thăm một chút, xem ai là người đã lan truyền.”

“Cảm ơn thẩm.”

“Đừng khách khí, cái này không phải vì chờ ăn kẹo cao lương của ngươi sao.” Hồ Thu Yến đùa mấy câu rồi xoay người rời đi.

Chờ thẩm đi rồi, Cửu Cửu với Xuân Sinh mới chạy lại đây, mắt trông mong nhìn chằm chằm thịt gà trên bệ bếp.

Sau khi Đỗ gia sa sút, hai đứa nhỏ chỉ có thể nhân dịp lễ tết mới có thể nếm chút đồ ăn mặn.

“Hoa ca ca, phải mang lên trấn bán lấy tiền hả?” Cửu Cửu nhỏ giọng hỏi.

“Không bán, nấu lên bồi bổ thân thể cho chúng ta.” Thu Hoa Niên cười nói.

Dụ triều vì cổ vũ các bá tánh phát triển sản xuất và nghỉ ngơi lấy sức, nên đã rút ngắn hiếu kỳ lại so với tiền triều, dành một tháng để trọng hiếu, mười hai tháng kết thúc giữ đạo hiếu, bởi vậy hiện tại bọn họ có thể ăn mặn.

Cửu Cửu cùng Xuân Sinh hoan hô một tiếng, xung phong nhận việc thổi lửa.

Thu Hoa Niên rửa sạch tay, chuẩn bị nguyên liệu nấu con gà này.

Cậu vốn định dùng còn gà này xào với rau, nhưng phát hiện thịt nó vừa già vừa dai, chỉ có thể làm canh gà.

Gà này sau khi làm sạch thì còn lại hai cân, cắt nhỏ ra trước rồi ngâm nước muối cùng tim gà gan gà và nội tạng gà nửa canh giờ, sau đó vớt ra bỏ vào nồi nấu, việc này không chỉ tăng hương vị cho thịt gà mà còn giảm mùi tanh,tăng độ tươi cho từng miếng thịt.

Không có hương liệu, chỉ có thể nêm một ít muối, ra sân nhỏ phía sau cắt một nắm hành non làm gia vị, cũng may con gà già này ninh canh gà ngon hơn gà công nghiệp ở hiện đại, hương vị cũng thơm ngon.

Tranh thủ đang ninh canh gà, Thu Hoa Niên vớt một ít dưa muối đem đi cắt nhỏ, trộn gạo và cao lương nửa nọ nửa kia nấu một nồi cơm, mùi cơm mùi thịt phiêu ra khỏi tường viện, làm rất nhiều người đi ngang qua quay đầu đánh giá.

“Sao hôm nay nhà Hoa ca nhi lại làm thịt ăn?”

“Ngươi không biết? Buổi chiều Phúc Bảo gây họa, Bảo Tuyền phải bồi thường một con gà.”

“Nghe nói Hoa ca nhi làm trò trước mặt tộc trưởng, cầm con dao chẻ củi lớn như vầy dài như vầy nè, trực tiếp chém về phía tức phụ Bảo Tuyền!”

“Đáng đời bà ta, mấy năm nay hoành hành ngang ngược, nay lại thua trên tay một tiểu ca nhi……”

Tường nhà nông cách âm kém, nghị luận bên ngoài hoặc nhiều hoặc ít đều truyền vào tai Hoa Niên đang nấu cơm bên tường.

Cậu nhếch môi cười, lớn tiếng hô vào phòng, “Cửu Cửu, Xuân Sinh, mau tới uống canh gà! Con gà này đủ cho chúng ta ăn ba bốn bữa!”

Cửu Cửu buông kim chỉ trong tay, Xuân Sinh cũng không tiếp tục dọn dẹp của lửa nữa, hai đứa chạy chậm đến bên cạnh bệ bếp, tranh nhau ăn cơm.

Thu Hoa Niên cho mỗi đứa nửa chén cơm, thêm mấy miếng thịt cùng một muỗng canh, thịt và canh còn dư lại thì chia làm đôi để vào hai nồi khác nhau, nhiệt độ hiện tại không tính là cao, nếu không bị bẩn thì có thể bảo quản mấy ngày ở nơi râm mát.

“Ăn ngon không?” Trên bàn nhỏ, Thu Hoa Niên hỏi bọn nhỏ.

Cửu Cửu nhắm mắt thật cẩn thận uống một ngụm canh, lớn tiếng nói, “Ăn ngon!”

“Đặc biệt ngon!” Xuân Sinh cũng nói thêm.

Thu Hoa Niên cười, chén canh gà này bởi vì thiếu nguyên liệu mà nấu ra hương vị thực bình thường, nhưng đối với hai đứa nhỏ mà nói, đây là mỹ vị khó có được.

 

Bầu trời bên ngoài gian phòng dần mờ mờ tối, những thôn dân đang làm đồng xung quanh cũng lục tục trở về, từng đợt tiếng chó sủa cùng với âm thanh vui đùa của đám trẻ không ngừng truyền vào gian nhà từ ngoài tường viện.

Thu Hoa Niên thò người qua thắp sáng ngọn đèn dầu trên bàn, bấc đèn nở rộ trong đêm đen, mạ cho căn nhà tranh này chút sắc vàng ấm áp, mùi bùn mùi đất ướt át không ngừng quẩn quanh trong không khí đua nhau chen vào gain nhà qua từng khe cửa, xen lẫn đó là chút hương thơm của những mầm non đầu xuân.

Thu Hoa Niên mỉm cười ngắm nhìn hai tiểu đậu đinh hạnh phúc ăn cơm, bất tri bất giác, chén canh gà trong tay cũng dậy lên chút hương vị.

Đời trước cậu rất thích kiểu sinh hoạt như vậy, kiên định, tự do, hòa mình với thiên nhiên. Tuy có chút mệt nhọc, nhưng mỗi một giọt mồ hôi đều lọt vào giữa lòng bàn tay mình.

Tuy vậy nhưng một mình quay trở về sinh hoạt cuộc sống nông thôn, cậu thường xuyên cảm thấy cô đơn.

Sau khi trọng sinh, đối mặt với cuộc sống hoàn toàn mới, nhận thức hai đứa nhỏ, cậu cảm nhận được cảm giác ấm áp an yên đã lâu không gặp.

Có thể ký ức được kế thừa từ nguyên chủ đã âm thầm ảnh hưởng đến khía cạnh nào đó của cậu, hoặc có thể bởi vì hết thảy của hiện tại là những thứ mà nội tâm cậu hằng khao khát.

Vì dầu thắp quá đắt nên thôn dân đều ngủ sớm dậy sớm như nhau. Ăn cơm xong dọn dẹp chén đũa, Thu Hoa Niên dạy hai đứa nhỏ tự mình rửa mặt súc miệng, cùng bọn nhỏ đốt ấm giường đất, tiếp theo đuổi chúng đi ngủ.

Cả ngày hôm nay vội vội vàng vàng, còn xảy ra vụ đối chất vụ Phúc Bảo đẩy người trong viện nữa. Thu Hoa Niên khóa kỹ cửa, cởi áo khoác ngoài, đầu mới vừa ngã vào gối liền đi gặp chu công, rơi vào mộng đẹp.

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, tiếng gà gáy nhà hàng xóm đánh thức Hoa Niên.

Cậu nhìn sắc trời phán đoán hiện tại có lẽ là sáu giờ sáng, lập tức bò dậy, không thấy mệt nhọc chút nào ngược lại thần thanh khí sảng, cái ót bị thương hôm qua cũng đã đỡ hơn rất nhiều.

Cẩn thận rời giường không đánh thức hai đứa nhỏ, Thu Hoa Niên mặc tốt áo ngoài rồi vào trong viện, chuẩn bị xử lý cao lương được ngâm ngày hôm qua.

Cậu phải làm một món ăn vặt được coi là truyền thống ở hiện đại, nhưng lại không tồn tại trong ký ức của nguyên chủ—— kẹo cao lương.

-------------DFY--------------

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp