Tộc trưởng đã lên tiếng, mọi người vây quanh viện của Thu Hoa Niên lục tục rời đi.

Hôm nay bọn họ không chỉ được chiêm ngưỡng trò hay, còn thấy được một mặt khác của Hoa ca nhi, nóng lòng quay về buôn chuyện với bằng hữu thân thích.

Cha chồng Thu Hoa Niên là Đỗ Bảo Ngôn vốn là người có tiền đồ nhất thôn, là một thợ mộc làm đồ vừa nhanh vừa xinh đẹp. Tiền tích góp cũng không vội vàng mua đất xây nhà mà ngược lại nhìn xa trông rộng cho đại nhi tử đọc sách.

Đại nhi tử nhà hắn cũng biết tranh đua, mười tuổi đã trúng đồng sinh, bị một vị đại nho trong kinh thưởng thức mang theo tu học, nếu cho hắn thêm thời gian nói không chừng thôn ta có thể có một vị quan lão gia.

Từ xưa, một nhà Đỗ Bảo Ngôn là đối tượng hâm mộ của không biết bao nhiêu người làng trên xóm dưới.

Đáng tiếc sau này hắn đi lao dịch không may bỏ mình, trong nhà không có trụ cột, cũng không có biện pháp kiếm tiền, dần dần sa sút.

Vốn còn đang trông chờ Đại Lang tạo nên thành tích ở kinh thành, kết quả tháng trước có người truyền tin nói lão sư Đại Lang đắc tội quý nhân bị tống vào ngục, Đại Lang không thể sống ở kinh thành được nữa nên lập tức sẽ quay về thôn.

Sớm biết như thế, Đỗ Bảo Ngôn đổi tiền sách của đại nhi tử thành nhà ở có phải tốt hơn không!

Hoạt động giải trí ở nông thôn thiếu thốn, mấy ngày nay người Đỗ gia đã trở thành đối tượng tán gẫu trong miệng mấy vị đại gia ở tửu lâu. Mọi người đều nói may sao tháng trước Lý quả phụ chết rồi, không thì lại phải nghe tin tiền đồ của nhi tử bị chặt đứt. Một bên lại than Lý quả phụ vừa chết, nhà bọn họ hoàn toàn không còn ai có khả năng gánh vác.

Triệu thị không hỏi tiền căn hậu quả đã chạy tới báo nhà người ta, nghĩ chắc không ai có thể làm gì bà ta.

Đáng tiếc bà ta tính sai rồi, đã mất mặt rồi mà còn phải bồi thường trứng gà và một con gà.

Ai có thể nghĩ đến, khi Lý quả phụ còn sống người luôn ngoan ngoãn ít nói như Hoa ca nhi bấy giờ cư nhiên lại nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy, còn mồm miệng khéo léo nói có sách mách có chứng!

Thu Hoa Niên thản nhiên tiếp nhận mấy ánh mắt tìm tòi khác nhau, chờ mọi người đi hết thì đem cửa gỗ cũ kỹ lâu năm đóng chắc lại, rồi đón hai tiểu hài tử vào nhà.

Nhà của Đỗ gia là một gian nhà tranh, tổng cộng ba gian một chính hai phụ, ở giữa là chính phòng, hai bên sườn là hai gian phòng phụ.

Phòng bên tay phải hiện đang là nhà kho, chất đống lương thực cùng các loại tạp vật – là căn phòng duy nhất bị khóa; ban đầu phòng chính là nơi ở của Lý quả phụ và hai đứa con nhưng sau khi bà qua đời thì tạm thời để trống; phòng bên trái là phòng của Thu Hoa Niên, hiện giờ ba người họ đều sinh hoạt ở đây.

Vì tiết kiệm củi lửa, ban đêm mới làm ấm giường đất nhỏ, tiết trời đầu xuân vừa ẩm vừa lạnh, sau khi Thu Hoa Niên bước vào liền bất giác nhíu nhíu mày.

“Hoa ca ca, đệ đi đốt củi làm nóng giường đất, huynh mau cùng Cửu Cửu ngủ một lát đi.” Xuân Sinh tuổi không lớn nhưng lại thông minh hiểu chuyện vô cùng.

“Muội cũng đi.” Cửu Cửu phụ họa, “Hoa ca ca bị ngã phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Thu Hoa Niên nhìn hai mầm đậu nhỏ mà ấm áp trong lòng, sờ sờ đầu bọn nhỏ, “Cẩn thận một chút đừng để tay bị thương, đốt xong thì cho hai đứa ăn kẹo.”

Không phải cậu không muốn hỗ trợ mà thứ nhất là cậu không biết cách làm giường đất ấm lên, thứ hai là những công việc nhẹ nhàng như vậy ở  Đỗ gia thôn thông thường đều là tiểu hài tử làm, Xuân Sinh và Cửu Cửu đã quen, nếu không cho làm, bọn nhỏ sẽ cảm thấy bất an.

Đối với những đứa nhỏ lớn lên trong gian khổ như này thì cách tốt nhất để thóat khỏi sợ hãi không phải là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, mà là nhanh chóng trở lại hình thức sinh hoạt ban đầu, tìm được cảm giác quen thuộc trong từng việc mình làm.

Cửu Cửu và Xuân Sinh nắm tay nhau lôi kéo ra khỏi phòng, Thu Hoa Niên cũng không nhàn rỗi, cậu muốn dựa vào ký ức của nguyên chủ để sắp xếp lại một lần nữa từng việc trong nhà, có như vậy mới an tâm được.

Chợt xuyên đến cổ đại, nói không muốn trở về chắc chắn là giả, nhưng Thu Hoa Niên biết lúc mình ngã xuống vực thẳm tám phần dữ nhiều lành ít. Hy vọng về nhà quá xa vời, cơ hội được một lần sống lại như bây giờ cậu phải trân trọng thật tốt.

Cậu có được thân phận của nguyên chủ thì tự nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm của y, dựa theo tâm nguyện nguyên chủ chiếu cố cho bọn nhỏ thật tốt.

Nếu trường hợp nguyên chủ không chết mà xuyên vào thân xác của cậu, vậy cậu hy vọng y có thể thay cậu hiếu kính cha mẹ.

 

Thu Hoa Niên tìm chìa khóa mở cửa nhà kho, bên trong đồ vật không nhiều lắm, đa phần đều là dụng cụ làm mộc của Đỗ Bảo Ngôn và mấy bó củi.

Lương thực còn dư lại hai đấu gạo trắng và hai đấu bột mì, để dành đến lễ tết mới dám ăn một chút.

Mặt khác có nửa lu bắp, một lu hạt cao lương, một lu dưa muối, một túi lớn rau khô, nhiêu đây thôi cũng đã nuôi đủ một nhà bốn người trong nửa năm.

Nhưng mà Đại Lang sắp quay trở lại, lượng cơm của hắn có khi còn nhiều hơn Lý quả phụ, muốn ăn no thì phải tìm biện pháp khác.

Góc sân Đông Nam có một cây lê lớn, dưới tàng cây là một mảnh đất trồng rau, bên cạnh là một khoảnh rau hẹ và một khoảnh hành tây đã nảy mầm, còn các loại rau khác thì chưa trồng.

Chuồng gà ngay góc tường chỉ còn lại hai con gà mái già, một ngày có thể đẻ hai quả, nếu không ăn thì tích đủ mười quả có thể mang lên trấn đổi lấy tiền.

Không có phòng bếp riêng, dưới chân tường nam có một cái bệ bếp chứa hai bếp lò và hai cái chảo sắt lớn. Nếu muốn nấu ăn thì phải vào trong kho mang đồ ra.

Thu Hoa Niên tìm được tráp tiền ở sâu trong tủ phòng nguyên chủ, đây là tiền Lý quả phụ trước khi chết giao cho nguyên chủ, là tất cả của cải của Đỗ gia. Bao nhiêu năm qua, Lý quả phụ đã sớm coi nguyên chủ là người đáng tín nhiệm nhất.

Mở ra tráp mộc được mài giũa không tệ, bên trong có khế đất gian nhà tranh này và sáu mẫu khế đất. Trong đó hai mẫu ruộng nước, bốn mẫu ruộng cạn, còn có hai lượng bạc, một đôi vòng tay làm bằng bạc và 86 đồng lẻ.

Ở Đỗ gia thôn, ba văn đã có thể mua được một quả trứng gà, tám văn có thể mua một cân gạo trắng, thịt heo thì 35 văn một cân.

Dựa vào sức mua đổi thành tiền hiện đại, một văn tiền tương đương 5 mao, một lượng bạc là 500 tệ, nói cách khác, toàn bộ tiền tiết kiệm Đỗ gia có 1043 tệ. (~3,568,676.65 vnd)

Nếu nói đây là tiền riêng của một người thì còn có lý, còn nếu nói đây là toàn bộ của cải của một gia đình bốn người, vậy chỉ có một chữ —— nghèo, rất nghèo.

Không còn cách nào, Đỗ gia chưa tích thêm được một đồng nào từ khi Đỗ Bảo Ngôn qua đời, mỗi vụ thu hoạch đều chỉ giữ lại đủ đồ ăn, còn lại đều bán lương thực đổi tiền rồi dùng nó mua vải, dầu, muối và các nhu yếu phẩm.

Lúc trước mời đại phu xem bệnh bốc thuốc cho Lý quả phụ hết 2 lượng bạc, làm tang lễ lại tiêu thêm hai lượng, còn thừa lại chỉ có nhiêu đây.

Cái này là do Đỗ Bảo Ngôn đã làm sẵn quan tài cho hai phu thê, không cần phải mua mới, mới dư ra được một chút.

Thu Hoa Niên thở dài, nghĩ thầm đời trước cậu là đại biểu gương mẫu cho công cuộc xóa đói giảm nghèo ở nông thôn, ai ngờ đời này tiếp tục làm nghề cũ, thôi thì cũng được.

Cậu không động đến số bạc này mà đem cất vào hà bao do Cửu Cửu thêu.

Thật sự trong nhà quá nghèo, không bột đố gột nên hồ, phải nghĩ cách khởi nghiệp mới được.

Cậu dọn dẹp xong đống đồ thì Cửu Cửu và Xuân Sinh cũng đã trở lại. Giường đất bắt đầu nóng lên, Thu Hoa Niên giúp bọn nhỏ lên giường rồi cho mỗi đứa một viên kẹo, hai tiểu hài tử hiểu chuyện miệng nói không cần nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh nhìn chằm chằm viên kẹo, nhìn đến mức tim cậu mềm nhũn.

“Muội và đệ đệ còn nhỏ, ăn kẹo nhiều không tốt cho răng, về sau kẹo đều để trong cái rổ đặt trên bàn, mỗi người mỗi ngày một viên, giám sát lẫn nhau không được ăn nhiều, được không?”

Xuân Sinh và Cửu Cửu liếc nhau, “Nhưng mà Hoa ca ca, nếu mỗi ngày một viên thì rất nhanh sẽ hết rồi.”

Người truyền tin đó có chút giao tình với Đỗ gia Đại Lang, hắn phải về quê thăm người thân nên tiện đường ghé qua đây báo tin, xe ngựa đi nhanh không kịp chuẩn bị quà tặng gì, không biết mò mẫm ở đâu được một túi đường be bé liền tặng bọn nhỏ ăn cho ngọt miệng.

Một túi đường chỉ có hai mươi mấy viên, lúc trước đã ăn hết một ít, một ngày một viên thì không đến mười ngày đã hết rồi.

“Ca ca đảm bảo chờ muội và đệ đệ ăn xong, thì trong rổ đã có thêm kẹo mới.”

Thu Hoa Niên cho mỗi mầm đậu nhỏ mỗi đứa một viên, vừa lơ đãng Cửu Cửu đã đưa trước mặt cậu một cái, “Hoa ca ca cũng ăn.” Xuân Sinh cũng gật đầu theo.

Nhìn hai đứa nhỏ mảnh khảnh trưng ra gương mặt sáng ngời, Thu Hoa Niên trong lòng mềm nhũn, một cảm xúc không tên bất giác dâng trào.

Cậu ở hiện đại có thứ gì chưa từng ăn, vốn dĩ không tính ăn mấy viên kẹo ít ỏi này của mấy đứa nhỏ, nhưng đây lại là chủ ý của hai đứa nó. Nếu cậu không ăn bọn chúng cũng không ăn, Thu Hoa Niên chỉ có thể bất đắc dĩ mở  giấy gói kẹo ra đem viên kẹo đậu phụng hơi vàng bên trong nhét vào miệng.

Kẹo này vừa giòn vừa cứng, đậu phộng bên trong đã được ráng qua, mang theo chút hương vị cháy xém, xác thật không tệ. Với những đứa nhỏ nông thôn mà nói, đây chính là mỹ vị mà thiên đình cũng khó có được, Cửu Cửu và Xuân Sinh từng đứa từng đứa liếm kẹo trong miệng, luyến tiếc ăn hết một lần.

Kẹo, kẹo……

Ánh mắt Thu Hoa Niên sáng lên, từ trong trí nhớ tìm được phương án thích hợp nhất cho tình huống hiện tại, có thể nhanh chóng buôn bán với quy mô nhỏ.

Đời trước Thu Hoa Niên tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, làm việc tại một công ty lớn theo tiêu chuẩn 996(*) trong mấy năm, càng lúc càng hoài niệm những tháng ngày theo ông bà ngoại sinh hoạt ở nông thôn.

(*)Tiêu chuẩn 996 có nghĩa là 9 giờ sáng sẽ bắt đầu làm việc và kết thúc ngày làm việc vào 9 giờ tối, liên tục trong suốt 6 ngày mỗi tuần. Đây là tiêu chuẩn sai quy định nhưng nhiều công ti bên TQ vẫn áp dụng tiêu chuẩn này. 

Tận mắt chứng kiến một vị đồng nghiệp chết vì lao lực quá độ, một vị đồng nghiệp kéo lê một thân  bệnh nặng bị sa thải thì cậu hạ quyết tâm, từ chức quay về nông thôn, dùng tiền tích góp mấy năm nay sửa chữa lại căn nhà cũ, bắt đầu cuộc sống mới.

Cậu không phải vì sợ mệt, cũng không phải muốn yêu đương làm cá mặn, mà chỉ là cảm thấy nếu bản thân phải phấn đấu cũng phải là vì chất lượng cuộc sống của bản thân mà phấn đấu.

Sau khi ổn định, cậu quay video về cuộc sống của mình ở nông thôn đăng lên mạng, trở thành một blogger cuộc sống nông thôn.

Lúc đó cậu vì tìm kiếm content cho video mà luyện được mười tám loại võ nghệ, còn giúp sản phẩm nông thôn hot một thời gian, giúp không ít thôn dân thoát nghèo trở nên giàu có, được tỉnh phát danh hiệu biểu dương  “Đại biểu gương mẫu xóa đói giảm nghèo”.

Hiện tại, sau khi xuyên đến cổ đại, những cái vốn dĩ chỉ là kỹ năng giúp đỡ xây dựng video nay lại trở thành bản lĩnh mưu sinh của cậu.

Nhẩm tính mấy lần lại cảm thấy cách này có khả năng thành công, liền đứng ngồi không yên.

Cậu có tính nghĩ là làm, đã nghĩ đến đã nói ra thì phải làm cho bằng được, cậu đã từng thử thách bản thân phát sóng trực tiếp một mình một người cắt mười mẫu lúa mì trong vòng nửa tháng, bị các fan đặt cho biệt danh “Ông hoàng sinh hoạt nông thôn”.

Thu Hoa Niên từ nhà kho lấy ra một cái bồn gỗ lớn đường kính ba thước, tiếp theo đổ nước vào trong gáo, lại đào từ cửa lò bếp một đống tro, bỏ vào gáo khuấy đều, gạn bớt cặn đi, chỉ đổ phần nước trong vào trong bồn gỗ lớn.

Cửu Cửu và Xuân Sinh tò mò chạy ra, “Hoa ca ca, huynh định làm gì vậy ạ?”

“Làm kẹo cho mấy đứa ăn.” Thu Hoa Niên cười nói.

Kẹo? Cửu Cửu nuốt nước miếng, nhưng không hiểu tại sao làm kẹo lại phải dùng nhiều tro và nước như vậy.

Xuân Sinh lo lắng tới mức mặt nhăn thành một nắm, sợ hãi Hoa ca ca té hỏng đầu rồi.

Thu Hoa Niên vén tay áo lên, vào kho lấy từ trong lu khoảng hai đấu cao lương, đổ vào chậu nước, thò tay vào và chà xát rửa sạch chúng.

“Hoa ca ca…… Đây là làm kẹo?” Xuân Sinh há miệng thở dốc.

“Làm kẹo.” Thu Hoa Niên cười tủm tỉm gật đầu, cố ý không giải thích.

Đùa giỡn tiểu hài tử, thú vị, đùa mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn, càng thú vị.

Thu Hoa Niên còn muốn đùa vài câu, ngoài viện đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, cậu đứng dậy vẫy tay cho bớt nước rồi đi mở cửa, hóa ra là thẩm thẩm nhà Bảo Thiện- người được thôn trưởng kêu đi lấy bồi thường giúp cậu.

“Làm phiền thẩm thẩm, thẩm vào trong ngồi một lát đi.” Thu Hoa Niên né qua một bên.

Đỗ Bảo Thiện là tiểu bối nhỏ tuổi nhất thuộc chi đầu ở Đỗ gia thôn, tức phụ của hắn năm nay chưa đến 30 tuổi, lớn lên mi thanh mục tú, cười rộ còn có cảm giác hoạt bát thân thiết.

“Nam nhân nhà ta và cha chồng của ngươi là huynh đệ cùng tộc, hai nhà chúng ta thân thiết, đừng câu nệ như vậy. Mẹ đẻ của ta họ Hồ, ngươi kêu một tiếng Hồ thẩm là được.”

Thu Hoa Niên lục lọi trong ký ức nguyên chủ biết được nhà họ hàng này, phát hiện hóa ra hai nhà tương đối thân thiết, nhưng cũng không đặc biệt keo sơn.

Chủ yếu là Lý quả phụ mấy năm nay không thích tiếp xúc với người khác, không hay tiếp xúc với mọi người lắm.

“Thẩm tên là gì?” Thu Hoa Niên cười hỏi.

“Ta? Ta tên Hồ Thu Yến.”

“Vậy sau này ta kêu là Thu Yến thẩm nhé.”

Hồ Thu Yến sửng sốt một chút, trong lòng có chút hụt hẫng, nói không rõ nhưng lại cảm giác được tia hạnh phúc trong đó.

Nàng đi vào sân, đem đồ vật trong rổ cho Thu Hoa Niên, “Đây là chín quả trứng gà, còn đây là con gà đã được làm sạch, nội tạng và lông gà. Bảo Tuyền tẩu tử keo kiệt, chọn con gà trống già sắp chết, ta sợ bên này còn đang lộn xộn nên về nhà kêu phu quân ta thịt rồi rút lông mới đem qua cho ngươi.”

Ánh mắt nàng vô tình va vào bồn gỗ lớn trong sân, a một tiếng, “Hoa ca nhi, ngươi ngâm nhiều cao lương như vậy làm gì? Nấu cháo thì mỗi ngày lấy một ít ra nấu là được, ngâm hiều như vậy rất nhanh sẽ hư hết.”

Thu Hoa Niên đang chờ nàng hỏi câu này.

Tạm thời cậu để mọi thứ lộ thiên trên bệ bếp, lặp lại lời mới nói cho mấy đứa nhỏ lúc nãy, “Thu Yến thẩm, ta phải làm kẹo cho Cửu Cửu và Xuân Sinh ăn.”

-------------DFY--------------

Editor:  Tui để “Công công”= cha chồng, “bà bà”= mẹ chồng nhé. Chứ để công công bà bà, tui cứ liên tưởng đến ma ma thái giám trong cung. Đọc cũng không thuận lắm nên tôi để hai từ này hiện đại nhé. Dù sao Hoa Niên cũng là người hiện đại xuyên về.

…Chường nào cũng nhiều chữ🥹

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play