“Mở truyện là nhà tranh”


Một gian nhà tranh tồi tàn.

Tường là bùn hồ, mặt đất gập ghềnh, cửa sổ bị hư một nửa.

Một thiếu niên dung mạo tú lệ 17-18 tuổi sắc mặt tái nhợt nằm trên giường đất, giữa mày có một nốt ruồi son đỏ thắm, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp tựa không.

Bên cạnh giường đất, hai đứa nhỏ một trai một gái khóc lóc huhu.

“Hoa ca ca, Cửu Cửu sai rồi, Cửu Cửu không bao giờ ăn kẹo nữa, huynh mau tỉnh lại đi.”

“Hoa ca ca, đại ca chỉ còn nửa tháng nữa là quay về rồi, ca nhất định phải phải cố gắng chống đỡ!”

……

Thu Hoa Niên bị từng tiếng than khóc bên tai đánh thức, trợn mắt nhòm cảnh tượng căn nhà chỉ có bốn bức tường thê thảm.

Sao lại thế này? Không phải lúc cậu vào núi ngay ngày mưa chụp tư liệu sống bị rơi xuống vực ư? Ký ức cuối cùng, rõ ràng là cảnh trời đất quay cuồng cùng cảm giác không trọng lực cận kề cái chết……

Thu Hoa Niên thử giật giật cơ thể, chỗ ót truyền đến một trận đau đớn tê tâm liệt phế, cùng lúc đó, từng luồng ký ức xa lạ chui vào trong đầu cậu, tựa như trong đầu đột nhiên nhiều thêm mấy trăm mấy triệu tin tức.

Thu Hoa Niên chịu đựng nỗi đau nỗ lực phân biệt, rốt cuộc hiểu rõ tình hình hiện tại.

Sau khi rơi xuống vực, linh hồn của cậu đi tới một thế giới khác, mượn cơ thể của một người cùng tên Thu Hoa Niên- thiếu niên 17 tuổi dung mạo giống cậu đến bảy tám phần, mượn xác hoàn hồn.

Thế giới này cai trị dưới thời nhà Dụ, là triều đại Thu Hoa Niên chưa từng nghe thấy. Tuy nhiên trong trí nhớ của nguyên chủ, Thu Hoa Niên đoán xã hội và khoa học kỹ thuật của triều đại này phát triển tương tự như cuối thời nhà Minh, chẳng qua sản vật phong phú hơn một chút, không khí xã hội cũng càng cởi mở hơn.

Nguyên chủ sinh hoạt tại một vùng thôn nhỏ phía Đông Bắc, nương mất từ nhỏ phụ thân không thương. Khoảng thời gian trước mất mùa, y bị đem ra trao đổi với hai đấu cao lương, thành dưỡng phu lang nhà họ Đỗ ngay Đỗ gia thôn.

Không sai, dưỡng phu lang, tiếp thu ký ức đến đây, Thu Hoa Niên suýt nữa không trụ được mà nhe răng trợn mắt.

Thế giới này trừ bỏ nam nữ hai loại giới tính, còn có một loại giới tính thứ ba được gọi là  “Ca nhi”, bọn họ ngoại hình tương tự nam nhân nhưng lại có thể mang thai sinh con giống nữ nhân, đặc điểm nhận dạng là giữa mày có một nốt ruồi son đỏ tươi.

Số lượng ca nhi không nhiều nhưng cũng thực sự tồn tại, trải qua trăm ngàn năm thăng trầm đã sớm dung nhập vào nhịp sống thời đại, ở nông thôn cưới ca nhi làm phu lang cũng là chuyện bình thường.

Thu Hoa Niên hiện tại xuyên thành một ca nhi.

Gia đình dùng hai đấu cao lương đổi cho người nhà cậu cũng sống không dễ dàng gì, thời trước trong nhà còn có chút của dư bèn đưa đại nhi tử đi đọc sách, sau này đương gia nam chủ nhân Đỗ Bảo Ngôn qua đời trong lúc chịu lao dịch, liền hoàn toàn không trụ được nữa.

Đỗ Bảo Tuyền có ba đứa con, đại nhi tử là trượng phu tiện nghi của Thu Hoa Niên, nghe nói hắn nổi danh là thần đồng, chín năm trước bị một vị đại nho trong kinh coi trọng nên đã đi theo cầu học, nguyên chủ cũng chưa từng gặp qua hắn.

Tiểu nữ nhi chín tuổi cùng tiểu nhi tử 6 tuổi mồ côi cha từ trong bụng mẹ, đều đang là độ tuổi không có khả năng nuôi sống chính mình, hiện giờ đang khóc lóc bên cạnh giường đất của Thu Hoa Niên .

Mẫu thân Lý quả phụ của bọn nhỏ tuy rằng vẫn có thể làm, nhưng từ khi trượng phu chết liền mang tâm bệnh, thân thể ngày một suy yếu, hơn hai tháng trước đã từ trần.

Nguyên chủ ở nhà thân sinh cũng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, chẳng có nửa ngày lành. Sau khi bước chân vào Đỗ gia, ngược lại cảm nhận được ấm áp từ gia đình, y thật sự coi Lý quả phụ là mẫu thân, coi hai đứa nhỏ là huynh đệ ruột thịt, chịu khổ chịu cực chưa từng có nửa câu oán hận, chỉ tiếc……

Thu Hoa Niên nhanh chóng điểm qua một lần những ký ức quan trọng, thử khởi động thân thể, hai đứa nhỏ thấy cậu tỉnh lại, sôi nổi lộ ra biểu tình kinh hỉ.

“Hoa ca ca! Huynh tỉnh rồi!”

“Hoa ca ca!”

Thu Hoa Niên muốn cười với hai bọn nhỏ một cái nhưng không cẩn thận động đến vết thương sau ót, liền biến thành biểu cảm vặn vẹo. Buồng trong truyền ra động tĩnh lớn, người bên ngoài cảm nhận được thì thốt ra lời nói không hòa nhã.

“Ta không phải đã nói không có chuyện gì rồi sao, này không phải tỉnh rồi à? Tộc trưởng còn kêu nhiều người như vậy, ta nói chứ một người lớn như vậy còn có thể vì té một cái mà chết à?”

“Tức phụ Bảo Tuyền, ít nói vài câu đi!”

“Phi —— rõ ràng là Cửu Cửu nhà bọn họ đoạt kẹo của Phúc Bảo nhà ta, hắn một đại nhân còn giúp đỡ khi dễ Phúc Bảo, bị Phúc Bảo đẩy ngã. Tộc trưởng ngươi dù bất công cũng không thể đổi trắng thay đen!”

“Đúng vậy! Chúng ta đều biết, tộc trưởng ngươi mong ngóng Đại Lang nhà hắn đề danh làm quan, nhưng người báo tin lúc trước đều nói lão sư  Đại Lang bị tống vào ngục, hắn không thể ở kinh thành được nữa chỉ có thể quay về, khoa cử sợ cũng vô pháp thi, nào còn có cái gì tiền đồ?”

“Ta thấy Hoa ca nhi không giống như là loại người này ……”

“Nghèo đến điên rồi ai có thể nói chắc, Đại Lang nhà hắn vẫn luôn không trở về, Hoa ca nhi tuổi trẻ chưa thấy qua nhiều nam nhân, có thể giữ mình hay không đều khó nói……”

……

Ngoài phòng nhiều người lớn tiếng ồn ào, một chút cũng không e dè người bên trong nghe thấy. Những câu nói đó tựa như con dao nhỏ xuyên vào gian nhà, như ánh mặt trời tối tăm cùng nhau chiếu vào ba thân hình nương tựa lẫn nhau.

“Hoa ca ca……” Cửu Cửu miệng giật giật, đôi mắt ngậm đầy nước mắt.

Thu Hoa Niên sờ sờ đầu tiểu cô nương, thấp giọng nói, “Đừng sợ.”

Sau khi nói xong, cậu lại lần nữa hoạt động thân thể, có thể là bởi vì thay đổi một linh hồn hoàn toàn mới nên theo từng cử động một, từng cơn đau xót dần vơi đi nhiều, ít nhất sẽ không đau đầu mắt hoa đến không thấy đường mà đi.

Rất tốt, Thu Hoa Niên nghĩ thầm.

Cậu nhặt đao đốn củi dài nửa thước(~0,5m) ngay góc nhà, đá văng cửa xông ra ngoài.

Hai tay nắm đao, bang một tiếng, bổ mạnh vào cọc gỗ trong sân.

Hổ khẩu bị chấn đến sinh đau, Thu Hoa Niên kìm nén ý muốn xoa tay, ánh mắt rét căm căm quét một vòng nhưng người trong viện đang bị cậu dọa sợ.

“Hoa ca nhi, ngươi làm gì vậy?” Thu Hoa Niên luôn luôn trầm mặc dịu ngoan, chưa từng người thấy cậu bưu hãn như vậy.

Đã thay một linh hồn khác - Thu Hoa Niên cười một tiếng, mở miệng thanh âm bình tĩnh lạnh như băng, “Có mấy người khi dễ tiểu hài tử mồ côi, mưu hoa hại người, ta lại không cho bọn họ biết ta không dễ chọc chỉ sợ sẽ chết lặng yên không một tiếng động, không người phát hiện.”

Phụ nhân nói chuyện đầu tiên vội la lên, “Nói bậy cái gì đó? Ngươi ——”

Thu Hoa Niên nhìn phụ nhân gần 50 kia, nàng là tức phụ Đỗ Bảo Tuyền người cùng thôn, nhà mẹ đẻ họ Triệu, vẫn luôn mâu thuẫn với góa phụ Lý – mẹ chồng nguyên chủ.

“Triệu thẩm thẩm, Phúc Bảo nhà các ngươi chặn đường khi dễ Cửu Cửu nhà ta, nhân lúc ta đang cột tóc cho Cửu Cửu thì đẩy mạnh từ sau lưng làm ta té xuống mương. Thẩm đã không nhận lỗi còn đổi trắng thay đen ở đây, e là có chút không thích hợp?”

Lời nói giống nhau như đúc, Thu Hoa Niên lập tức phản đòn.

Mọi người trong viện sắc mặt khác nhau, so với Thu Hoa Niên và Cửu Cửu luôn luôn thành thật nội liễm, Phúc Bảo nhà Bảo Tuyền bị sủng đến vô pháp vô thiên rất có khả năng làm việc này.

Lúc Thu Hoa Niên té xỉu, Cửu Cửu đứng bên chân ca ca khóc đến thở hổn hển nên đại gia chỉ có thể nghe được lời nói một phía của Phúc Bảo,lúc này trong lòng đã tin vài phần.

Triệu thị có chút hoảng loạn, lúc ấy bà ta đang ngủ trên giường đất trong nhà thì Phúc Bảo chạy về khóc, bà lập tức tin lời nói của tiểu nhi tử, hùng hổ tới nhà Lý quả phụ hưng sư vấn tội.

Hiện tại bình tĩnh tưởng tượng,lời nói Phúc Bảo quả thật có vài chỗ không khớp.

Nhưng thì tính sao? Lý quả phụ đã chết, nhà nàng ta 3 người rưỡi không lớn không nhỏ có thể làm được trò chống gì?

Nghĩ như vậy, Triệu thị ngược lại càng cậy vào mà tự tin hơn, “Hoa ca nhi, ngươi nhỏ tuổi ngu dốt, loại chuyện ma quỷ như vậy mà cũng nói được, ngươi cúi đầu nhận lỗi, lại nấu cho Phúc Bảo mấy quả trứng gà an ủi thì thẩm đây liền coi như ngươi ăn năn hối cải.”

Thu Hoa Niên cười nhạo, “Ta kêu ngươi một tiếng thẩm thẩm, ngươi thực sự coi mình là người?”

“Ngươi ——”

“Hoa ca nhi, không thể nói chuyện với trưởng bối như thế.” Tộc trưởng chống quải trượng nhíu mày lên tiếng.

Thu Hoa Niên chuyển dời ánh mắt sang tộc trưởng, biểu tình thu liễm vài phần, thành khẩn nói, “Tộc trưởng, không phải ta không tôn trọng trưởng bối, nhưng vì những người vô liêm sỉ như vậy mà nhượng bộ, tất hỏng đại sự.”

Cậu thấy biểu tình tộc trưởng khẽ nhúc nhích, ý vị thâm trường bổ sung, “Chúng ta Đỗ gia thôn mấy chục hộ gia đình, nếu mỗi người đều như vậy, đã hại người rồi vu oan ngược lại người ta, lại còn được chỗ tốt thì chỉ sợ không lâu sau trong thôn hoàn toàn rối loạn.”

Tộc trưởng nhìn Thu Hoa Niên thật sâu, ông bởi vì Đại lang Đỗ gia cầu học nơi xa nên vẫn luôn rất chiếu cố đến người nhà này, nhưng cũng chỉ vì nhìn trúng một người là Đại Lang.

Hiện giờ xem ra là ông nhìn nhầm, vị tiểu phu lang nhà Đại Lang chỉ sợ cũng không phải nhân vật đơn giản.

“Mang Phúc Bảo đến đây.”

“Tộc trưởng ——” Triệu thị nóng nảy, Phúc Bảo là tâm can bảo bối của  bà, già còn có con là ngàn kiều vạn sủng, vì kinh sợ mà đang ngủ trên giường đất.

Tộc trưởng gõ gõ quải trượng không để ý đến bà ta, hai người trong thôn nghe lời đến nhà Bảo Tuyền mang Phúc Bảo lại đây, quyền uy tộc trưởng lớn phi thường trong cái thôn tồn tại chế độ tông tộc này.

So với Cửu Cửu xanh xao vàng vọt thì Phúc Bảo xấp xỉ tuổi lại lớn hơn một vòng, cánh tay như củ sen, gương mặt bụ bẫm còn dính nước dãi.

Triệu thị kêu một tiếng tâm can, tiến lại ôm Phúc Bả vào lòng.

Thu Hoa Niên nhìn đứa nhỏ đã giết chết nguyên chủ này, trên mặt mang theo nụ cười nhạt nhẽo, “Phúc Bảo, ngươi vì cái gì đứng sau lưng đẩy mạnh ta xuống mương?”

Phúc Bảo năm nay chín tuổi, đã không còn là cái tuổi chưa hiểu chuyện gì nữa, đôi mắt đảo loạn trợn mắt nói, “Là ngươi cùng Cửu Cửu đoạt kẹo của ta, ta mới đẩy ngươi một chút, ngươi tự đứng không vững tự mình ngã xuống!”

“Đúng vậy, đúng, Phúc Bảo nói rất đúng.” Triệu thị giúp nhi tử lau khóe miệng.

“Ha? Vậy kẹo kia hiện đang ở đâu?”

“Bẩn, ném trên đường.”

Thu Hoa Niên nửa thật nửa giả mà nói, “Quá đáng tiếc, chỉ có trấn trên mới có thể mua được kẹo, nương ngươi yêu cầu ta bồi thường cho ngươi, cho dù hiện tại ta muốn mua bù cho ngươi thì cũng không mua được.”

Phúc Bảo nghe xong, lập tức vạch trần lời nói dối của Thu Hoa Niên, “Nhà các ngươi rõ ràng còn có, còn có mười mấy viên!”

Thu Hoa Niên trên mặt ý cười càng sâu, “Phúc Bảo, ngươi nói Cửu Cửu đoạt kẹo của ngươi, vì cái gì ngược lại còn biết nhà ta có bao nhiêu kẹo? Còn có, trấn trên bán đường đều là dùng mạch nha quấn vòng quanh que gỗ nhỏ, vậy ‘mấy viên kẹo’ từ đâu mà có?”

Phúc Bảo vốn tưởng mình thông minh, chuyên chọn chỗ sai của Thu Hoa Niên để phản bác, ai dè rơi vào bẫy ngôn từ, lập tức ấp úng không nói tiếp.

Lúc này, Cửu Cửu ở trong phòng cũng đi ra, Thu Hoa Niên cho nàng một ánh mắt ôn hòa không cần sợ hãi, Cửu Cửu lấy hết can đảm đi đến giữa sân.

“Là, là người đưa tin của đại ca tặng kẹo cho ta, dùng giấy dầu bọc kẹo lại. Phúc Bảo đứng bên sông nhỏ đoạt kẹo của ta còn kéo bím tóc ta, Hoa ca ca đuổi hắn đi, ngồi xổm xuống giúp ta chải đầu, Phúc Bảo đột nhiên, đột nhiên từ sau lưng đẩy Hoa ca ca, đẩy xuống!”

Cửu Cửu tính cách thẹn thùng hướng nội, mọi người vây xem làm nàng đỏ bừng cả mặt, mấy lúc rất nhiều lần thiếu chút nữa nói không được, nhưng Thu Hoa Niên thong dong bình tĩnh mỉm cười cho nàng dũng khí lớn lao, cuối cùng rốt cuộc vẫn kể sự tình tương đối rõ ràng.

Tiểu đệ đệ Xuân Sinh nhỏ nhất lấy mấy viên kẹo đựng trong rổ trên quầy, chạy đến trong viện liền mở bàn tay ra hung hăng trừng mắt Phúc Bảo.

“Là mấy viên kẹo nhỏ như đậu phộng được bọc trong giấy dầu, kẹo ngon như vậy chúng ta cũng chưa ăn xong, tỷ tỷ của ta làm gì cần đoạt kẹo mạch nha của ngươi?”

Nhìn thấy mấy viên kẹo trên tay Xuân Sinh kết hợp với lời nói của Cửu Cửu, Thu Hoa Niên và Phúc Bảo, mọi người rốt cuộc hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Triệu thị còn muốn giảo biện, Thu Hoa Niên trực tiếp hỏi bà ta, “Ta một người mười bảy tuổi, nếu thật sự có phòng bị, chỉ bằng Phúc Bảo mà có thể đẩy ta xuống mương?”

Lúc nói chuyện cậu lấy đao đốn củi trên cọc gỗ xuống, quơ quơ trước mặt Triệu thị và Phúc Bảo, bọ họ sợ tới mức không dám lộn xộn.

Thể lực của ca nhi yếu hơn nam nhân bình thường, nhưng so với tiểu hài tử và phụ nhân lớn tuổi vẫn mạnh mẽ hơn không ít.”

“Chuyện này đã sáng tỏ.” Tộc trưởng dùng quải trượng gõ thật mạnh gõ xuống mặt đất, “ Tức phụ Bảo tuyền quay về cho Hoa ca nhi chín quả trứng gà bồi bổ, ngày sau quản giáo Phúc Bảo cho tốt, nuôi con mà không dạy sau nàu sẽ dẫn đến đại họa!”

Triệu thị vẻ mặt không cam lòng, lại ngại mặt mũi tộc trưởng không dám phản đối.

Nhưng Thu Hoa Niên không tính toán kết thúc như vậy, chuyện hại chết nguyên chủ cần có một lời giải thích.

“Phúc Bảo, chúng ta thường ngày không oán không thù, ngươi vì cái gì muốn đánh lén ta, đẩy ta xuống mương, ngươi một cái tiểu hài tử làm thế nào ác độc như vậy?”

Phúc Bảo giãy giụa trong lòng ngực Triệu thị, “Đừng có giả vờ, ta đẩy chính là cái đồ hồ ly tinh nhà ngươi! Nếu không phải ngươi, nhị ca hắn……”

“Bang!” Triệu thị đột nhiên đánh tiểu nhi tử một bạt tai, che miệng hắn lại, “Phúc Bảo bị dọa choáng váng đến hồ ngôn loạn ngữ, ta dẫn hắn trở về ngủ một giấc trước.”

Thu Hoa Niên đem manh mối ghi tạc trong lòng, biết hiện tại không phải lúc để truy cứu đến cùng, nhưng cũng sẽ không để bọn họ rời đi nhẹ nhàng như vậy.

Cậu lấy đao đốn củi chắn trước mặt Triệu thị, ung dung thong thả nói, “Chín quả trứng gà coi như là quà nhận lỗi cho Cửu Cửu, nhưng ta té nặng như vậy, mười ngày nửa tháng khó có thể khôi phục, nói như thế nào thì thẩm cũng phải giết một con gà để bồi bổ cho ta chứ nhỉ?”

Triệu thị muốn mắng Thu Hoa Niên, nói ngươi rõ ràng tung tăng nhảy nhót như vậy mà còn mặt dày đòi ăn gà, nhưng Phúc Bảo vẫn mãi nháo trong ngưc bà ta nên cần phải vội vã trở về, tộc trưởng lại không giúp bà, chỉ có thể đáp ứng ngoài miệng, “Ngươi cho ta đi về trước, về rồi ta đem đồ đến cho ngươi.”

Thu Hoa Niên cười cười, không chừa một chút đường sống, “Tộc trưởng, phiền toái ngài nhờ người cùng Triệu thẩm về nhà lấy đồ giúp ta được không, ta sợ việc nhà thẩm ấy rối ren rồi quên đem đồ cho ta.”

Tộc trưởng nhìn trong viện bừa bộn, thở dài, “Tức phụ Bảo Thiện, ngươi đi theo bà ta một chuyến.”

 

 

 

Tác giả có lời muốn nói:

Giả thiết thế giới:

Dân cư tỉ lệ: nam nhân 50% nữ nhân 35% ca nhi 15% ( dựa trên mức sinh cân bằng, có thể có sai số )

Ca nhi chiếm số lượng tương đối nhỏ, nhưng cũng không thiếu ( chỉ có người đa tài có thể tự nhiên dung nhập xã hội, bằng không thì bị coi là quái thai người người chém giết ).

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play