Mộng Giới U Linh

Lạc Vào Mê Đồ Huyết Mộng


1 tháng


An cố gắng bình tĩnh lại sau khi giấc mơ kinh hoàng đó kết thúc, nhưng cảm giác lo lắng vẫn đeo bám cậu. Cậu thở gấp, cố gắng tự trấn an mình rằng đó chỉ là một cơn ác mộng nữa thôi. Nhưng trong thâm tâm, An biết rõ rằng có gì đó không ổn. Những giấc mơ của cậu ngày càng trở nên thực hơn, kinh khủng hơn, và cậu không thể thoát khỏi nó.

Ngay lúc đó, điện thoại của An rung lên trên bàn. Cậu với tay lấy điện thoại và thấy tên của Linh hiện lên trên màn hình. Linh là cô bạn thân của An từ nhỏ, và gần đây, cô cũng bắt đầu gặp những giấc mơ kỳ quái giống như An. Tuy nhiên, Linh chưa bao giờ tiết lộ chi tiết về những giấc mơ đó, chỉ nói rằng chúng khiến cô không ngủ được. Nhưng lần này, khi An nhấc máy, giọng Linh run rẩy, xen lẫn với sự hoảng loạn.

"An... Cậu có ở nhà không? Tớ cần gặp cậu ngay!" Linh nói, giọng cô nghẹn lại.

An nghe thấy sự sợ hãi trong giọng nói của Linh, cảm giác bất an trong lòng cậu tăng lên. “Có chuyện gì vậy, Linh? Cậu ổn không?”

"Không... Tớ không ổn chút nào," Linh nghẹn ngào. “Cơn ác mộng... nó không còn là mơ nữa, An ơi. Nó đang xảy ra ngay lúc này!”

An giật mình, trái tim cậu đập loạn. “Được rồi, cậu tới nhà tớ đi. Tớ sẽ đợi cậu.”

Chỉ vài phút sau, Linh đã có mặt trước cửa nhà An. Cô trông hốc hác, đôi mắt thâm quầng và đôi tay run rẩy. Không đợi thêm giây nào, cô kéo An vào phòng khách và kể lại mọi chuyện. Linh cũng bị những giấc mơ ám ảnh giống như An, nhưng đêm qua, giấc mơ của cô đã tiến xa hơn. Cô bị kéo vào một thế giới đầy máu và bóng tối, nơi những sinh vật kỳ quái rình rập, và giọng nói ám ảnh từ những người đã chết vang vọng khắp nơi.

"Chúng ta phải làm gì đó, An," Linh nói, mắt cô đầy tuyệt vọng. “Nếu không... tớ sợ rằng chúng ta sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.”

An cố gắng suy nghĩ, nhưng đầu óc cậu như bị tê liệt bởi nỗi sợ hãi. Cậu không biết phải làm gì, không biết phải tin vào điều gì nữa. Nhưng trước khi cậu kịp nói gì, một tiếng động lớn vang lên từ phía phòng ngủ của cậu. Cả hai đều giật mình, cùng nhau chạy về phía âm thanh đó.

Khi mở cửa phòng ngủ, An và Linh đều chết lặng khi thấy chiếc gương trong phòng của An đang rung chuyển dữ dội. Những vết nứt bắt đầu lan rộng trên mặt gương, giống như cơn ác mộng mà An vừa trải qua. Nhưng lần này, mọi thứ đều thật sự xảy ra. Linh nắm chặt tay An, cảm giác lạnh toát từ tay cô truyền sang cậu. Cả hai đều bất động, không biết phải làm gì.

Và rồi, từ trong gương, một bàn tay đen đúa, dài ngoằng nhô ra, bám chặt lấy cạnh gương. Linh hét lên, cố gắng lùi lại, nhưng bàn tay đó đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần gương.

"An! Cứu tớ!" Linh kêu gào trong hoảng loạn, cố gắng giật tay ra, nhưng bàn tay quái dị đó quá mạnh.

An chạy đến cố kéo Linh lại, nhưng một lực lượng vô hình từ gương đã hút cả hai vào. Cả hai bị lôi vào trong gương với một tốc độ kinh hoàng, và rồi họ rơi xuống một thế giới đầy máu và bóng tối.

Họ hạ cánh xuống một nền đá lạnh lẽo, đau đớn, và xung quanh chỉ là một không gian rộng lớn, đen đặc. Không một tia sáng, chỉ có bóng tối bao phủ. Nhưng điều kinh hoàng nhất là không khí nơi này: nó đầy mùi hôi thối, như mùi của xác chết lâu ngày. Linh bám chặt lấy An, hai mắt cô đẫm lệ.

"Chúng ta đang ở đâu, An?" Linh thì thào, giọng cô đầy sợ hãi.

An không trả lời. Cậu nhìn quanh, cảm nhận được sự hiện diện của những sinh vật đang ẩn nấp trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào họ. Bỗng nhiên, những đốm sáng đỏ rực xuất hiện xung quanh, hàng trăm đôi mắt đỏ, rực sáng trong bóng tối, nhìn chăm chăm vào họ.

Một tiếng cười ma quái vang lên từ khắp nơi, rồi giọng nói u ám, lạnh lẽo từ trong giấc mơ của họ vang lên: “Chào mừng các ngươi đến với Mê Đồ Huyết Mộng. Nơi đây sẽ là ngôi nhà vĩnh viễn của các ngươi!”

Những sinh vật với đôi mắt đỏ rực bắt đầu tiến tới gần họ. An và Linh lùi lại, nhưng không có đường thoát. Những sinh vật đó có hình dáng như con người nhưng cơ thể bị biến dạng khủng khiếp, da thịt lở loét, tay chân bị bẻ cong kỳ dị. Những chiếc răng nhọn hoắt như răng cá mập lóe sáng trong bóng tối.

"Chạy đi!" An hét lên, kéo Linh chạy qua một con đường mòn đầy máu và xương người. Nhưng con đường này dường như không có hồi kết, càng chạy, họ càng lún sâu vào mê cung đầy máu. Mỗi lần họ quay đầu lại, những sinh vật khủng khiếp vẫn đuổi theo, tiếng gầm gừ của chúng vang lên khắp nơi.

Cuối cùng, họ chạy đến một ngã ba, nơi con đường chia làm hai lối. Một lối dẫn vào một căn phòng đầy những lưỡi dao sắc bén treo lơ lửng, ánh sáng từ những lưỡi dao phản chiếu lấp lánh trong bóng tối, tạo ra một cảnh tượng kinh hoàng. Lối còn lại dẫn xuống một hố sâu đen ngòm, nơi âm thanh của tiếng kêu la và rên rỉ từ hàng ngàn linh hồn vang lên từ dưới đáy.

An nhìn Linh, cả hai đều biết rằng không có lựa chọn nào tốt hơn. Nhưng trước khi họ kịp quyết định, một trong những sinh vật khủng khiếp đã bắt kịp họ. Nó lao đến, những móng vuốt sắc nhọn vươn ra, chụp lấy vai Linh. Cô hét lên đau đớn khi những móng vuốt cắm sâu vào da thịt, máu tuôn ra thành dòng.

"Linh!" An hét lên, dùng tất cả sức mạnh để kéo Linh ra, nhưng sinh vật đó quá mạnh. Nó kéo Linh lại gần hơn, rồi mở rộng miệng, chuẩn bị cắn vào cổ cô.

Nhưng ngay lúc đó, một âm thanh chói tai vang lên. Từ trong hố sâu đen ngòm, một bóng đen khổng lồ trỗi dậy,đó chính là Hắc Diện Quái ,nó cao hơn tất cả những sinh vật khác, với đôi mắt đỏ rực đầy thù hận. Bóng đen này nhe hàm răng sắc nhọn, và chỉ trong tích tắc, nó vồ lấy sinh vật đang tấn công Linh, xé xác nó ra thành từng mảnh. Máu bắn tung tóe, nhuốm đỏ cả nền đất.

Bóng đen khổng lồ quay lại nhìn An và Linh, đôi mắt nó tỏa ra một ánh sáng đỏ rực, tràn ngập sát khí nhưng nó không làm gì ,quay người chui lại vào hố sâu .An cảm thấy như vừa đối mặt với một ác quỷ từ địa ngục nhưng cậu cũng đỡ hoảng sợ khi sinh vật đó bỏ đi .An biết không còn thời gian nữa ,nếu còn ở lại lâu có thể cả hai sẽ bị mắc kẹt mãi mãi.

"Đi!" An hét lên, kéo Linh chạy về phía căn phòng đầy lưỡi dao sắc bén. Họ biết rằng đó là lối duy nhất, dù có thể sẽ chết, nhưng ít nhất họ sẽ không bị những sinh vật kinh khủng kia hành hạ.

Nhưng khi họ chạy đến gần căn phòng, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, và những lưỡi dao bắt đầu rung chuyển, tự động chuyển động như bị điều khiển bởi một thế lực vô hình. Những lưỡi dao bay lượn xung quanh họ, tạo thành một bức tường sắc bén cản đường.

"Chúng ta làm gì bây giờ?" Linh thở hổn hển, nước mắt lăn dài trên má.

An không trả lời, đôi mắt cậu đầy quyết tâm.Cậu  biết rằng chỉ có một cách duy nhất để thoát khỏi tình trạng hiện tại: đối đầu với nỗi sợ hãi. Cậu quay sang Linh, đôi mắt đầy quyết tâm và lo lắng.

  “Chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây, bất kể giá nào. Hãy tin vào nhau và làm theo những gì tôi nói.”

Linh gật đầu, nước mắt vẫn chưa khô trên má. Cả hai đồng lòng bước vào căn phòng đầy lưỡi dao sắc bén. Những lưỡi dao bay lượn như những con rắn độc, chỉ chực chờ đớp lấy họ. Họ phải di chuyển một cách cẩn thận và nhanh chóng để tránh bị cắt xẻ.

An quan sát cẩn thận các chuyển động của lưỡi dao và nhận thấy rằng chúng di chuyển theo một quy luật nhất định. Cậu lập kế hoạch cho mỗi bước đi, và cùng với Linh, họ tìm ra những khoảng trống an toàn giữa những lưỡi dao. Cả hai di chuyển trong sự tĩnh lặng, từng bước từng bước một, né tránh những mũi dao sắc bén.

Khi họ gần đến điểm cuối của căn phòng, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, khiến những lưỡi dao càng trở nên nhanh và nguy hiểm hơn. Linh bắt đầu hoảng loạn, nhưng An giữ vững tinh thần, nắm chặt tay cô và kéo cô về phía trước.

"Đừng dừng lại!" An hét lên. “Chúng ta sắp ra ngoài rồi!”

Đúng lúc đó, một lưỡi dao bất ngờ lao tới, cắt sâu vào vai Linh. Cô kêu lên đau đớn, nhưng không dừng lại. An giữ chặt Linh và tiếp tục tiến về phía trước. Họ cuối cùng đến được cửa ra, và khi cả hai chui qua, họ rơi vào một không gian hoàn toàn khác.

Họ hạ cánh xuống một nền đất bẩn thỉu, bao quanh bởi những bức tường đen tối. Trên tường, những hình ảnh rùng rợn vẽ lên những cảnh tượng khủng khiếp: những linh hồn đang quằn quại, những sinh vật quái dị, và những chữ viết bằng máu. Mùi hôi thối từ xác chết tràn ngập không khí, làm họ cảm thấy buồn nôn.

Từ phía trước, một âm thanh ghê rợn vọng đến, như tiếng rít của hàng ngàn sinh vật. Bóng đen khổng lồ từ trước lại xuất hiện, di chuyển nhanh chóng về phía họ. Những sinh vật khác cũng bắt đầu xuất hiện từ các khe nứt trên tường, chực chờ tấn công.

An và Linh không còn thời gian để nghĩ ngợi. Họ chạy về phía trước, nhưng những bức tường cứ như có sự sống, thay đổi vị trí và hình dạng liên tục, tạo thành một mê cung vô tận. Họ cảm thấy như đang bị cuốn vào vòng tay của một con quái vật khổng lồ, nơi không có lối thoát.

Trong khi chạy, An thấy một ánh sáng mờ ảo phát ra từ một khe hở trên tường. Cậu kéo Linh về phía đó, hy vọng ánh sáng sẽ dẫn đường cho họ. Khi đến gần, họ phát hiện một cánh cửa nhỏ, ẩn trong bóng tối. An gõ cửa, và ngay lập tức, cánh cửa mở ra, lộ ra một căn phòng nhỏ với một chiếc gương lớn.

Gương không giống như chiếc gương trước đó. Nó phát ra ánh sáng dịu nhẹ, như một tia hy vọng trong bóng tối. Nhưng trước khi họ kịp vào phòng, những sinh vật khủng khiếp đã đuổi kịp họ. Chúng gào thét và lao tới, đôi mắt đỏ rực đầy thù hận.

"Nhảy vào gương!" An hét lên, kéo Linh lại gần.

Họ không còn lựa chọn nào khác. Cả hai lao vào gương, và ngay lập tức, một cơn lốc ánh sáng bao phủ lấy họ. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo và tan biến, và An cảm thấy như đang rơi qua một khoảng không vô tận.

Khi ánh sáng dịu dần, An và Linh mở mắt ra, thấy mình nằm trên nền đất lạnh lẽo của một căn phòng lạ lẫm. Căn phòng này trống rỗng, chỉ có một chiếc gương duy nhất nằm ở góc phòng. Họ nhìn vào gương, và lần này, hình ảnh phản chiếu không phải là những cơn ác mộng của họ. Thay vào đó, nó là một thế giới khác—một thế giới tĩnh lặng, yên bình, nhưng lại đầy cảm giác kỳ lạ.

"Chúng ta đã ra khỏi đó rồi sao?" Linh hỏi, giọng cô run rẩy.

An không trả lời. Cậu cảm thấy một cảm giác bất an, như thể họ vẫn đang bị theo dõi. Chiếc gương, mặc dù không vỡ, vẫn tỏa ra một ánh sáng u ám và kỳ quái.

"Không... không phải hoàn toàn," An nói. “Có điều gì đó không đúng. Chúng ta không thể lơi lỏng cảnh giác.”

Bất ngờ, một cơn gió lạnh thổi qua căn phòng, và chiếc gương bắt đầu rung chuyển nhẹ. Những hình ảnh ma quái từ Mộng Giới U Linh dường như lại đang từ từ xuất hiện trên mặt gương, với những cảnh tượng khủng khiếp và những hình thù kỳ dị. An và Linh nhận ra rằng thế giới mà họ vừa thoát khỏi không hề kết thúc. Họ vẫn còn mắc kẹt trong một phần của Mộng Giới U Linh, và cuộc chiến sinh tồn của họ mới chỉ bắt đầu.

Một giọng nói u ám vang lên từ trong gương, lặp lại câu nói đã ám ảnh họ suốt thời gian qua: “Các ngươi không thể trốn thoát... Không bao giờ.”

An và Linh nhìn nhau, ánh mắt đầy quyết tâm. Họ biết rằng cuộc chiến của họ với thế giới khủng khiếp này vẫn chưa kết thúc. Và họ sẵn sàng đối mặt với những nỗi sợ hãi, không gì có thể làm họ lùi bước. Cơn ác mộng đang tiếp tục, và họ phải chiến đấu để tìm đường thoát khỏi Mộng Giới U Linh, nơi những cơn ác mộng trở thành hiện thực.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play