Mộng Giới U Linh

Đụng Độ Hắc Diện Quái


1 tháng


An và Linh đứng trước chiếc gương kỳ quái, không gian xung quanh dường như bị nuốt chửng bởi bóng tối. Tiếng cười ma quái vang vọng khắp căn phòng trống rỗng, mỗi âm thanh như lưỡi dao lạnh lùng cắt sâu vào lòng họ. An cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của cái chết, như một bóng đen bám lấy họ, không bao giờ rời xa.

"Linh, chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây," An nói, giọng cậu trầm đục, nhưng đầy quyết tâm.

Linh gật đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn chứa đựng nỗi kinh hoàng. Họ không có thời gian để suy nghĩ nhiều hơn khi chiếc gương bỗng rung chuyển dữ dội. Những hình ảnh kinh dị của Mộng Giới U Linh lại hiện ra trên mặt gương, đan xen với những tiếng thét đau đớn của các linh hồn bị đọa đày.

Rồi, mặt gương bỗng nứt ra, tạo thành một khe hở lớn. Từ khe nứt ấy, một luồng khói đen kịt tuôn ra, lan tỏa khắp căn phòng, khiến không khí trở nên ngột ngạt. Cả hai lùi lại, nhưng không còn nơi nào để trốn thoát. Bóng đen khổng lồ từ trước xuất hiện từ khe nứt, Hắc Diện Quái, với đôi mắt đỏ rực, tỏa ra sát khí mãnh liệt.

Hắc Diện Quái cao lớn như một tòa tháp, da đen như mực, bóng loáng như dầu, và trên khuôn mặt là một chiếc mặt nạ trắng nhợt nhạt, như khuôn mặt của một con búp bê bị nguyền rủa. Mặt nạ đó không có biểu cảm, nhưng lại ẩn chứa sự ác độc tột cùng. Đôi mắt đỏ rực của nó dõi theo An và Linh, như thể đang đánh giá từng bước đi của họ.

"Bọn ngươi... không bao giờ thoát khỏi đây," giọng nói u ám của Hắc Diện Quái vang lên từ trong bóng tối, từng từ từng chữ như đọng lại trong không khí, nặng nề và đe dọa.

Hắc Diện Quái bước từng bước về phía họ, mỗi bước đi đều khiến mặt đất rung chuyển. An và Linh lùi lại, nhưng căn phòng dường như không còn lối thoát. Những bức tường đen tối như một mê cung khép kín, đan xen nhau và tạo ra cảm giác tù túng, tuyệt vọng.

"An... chúng ta phải làm gì đây?" Linh thì thào, giọng cô run rẩy.

An không trả lời ngay, đầu óc cậu quay cuồng trong nỗi kinh hoàng. Nhưng cậu biết rằng cậu không thể bỏ cuộc. Không phải lúc này. An nhìn quanh căn phòng, tìm kiếm bất kỳ thứ gì có thể giúp họ thoát khỏi quái vật này. Và rồi, cậu nhìn thấy nó: chiếc gương nhỏ ở góc phòng, vẫn còn phát ra ánh sáng u ám.

"Chúng ta phải đến được chiếc gương đó!" An hét lên, nắm chặt tay Linh và kéo cô chạy về phía chiếc gương.

Hắc Diện Quái gầm lên giận dữ, đôi mắt đỏ rực của nó bùng cháy, như lửa địa ngục. Nó vung tay, và từ trong bóng tối, những sợi xích đen kịt lao ra, vươn về phía An và Linh như những con rắn độc. Những sợi xích quấn chặt lấy cổ chân Linh, kéo cô ngã nhào xuống đất.

"An! Cứu tớ!" Linh hét lên, cố gắng giật chân ra, nhưng những sợi xích siết chặt hơn, kéo cô lại gần Hắc Diện Quái.

An không chần chừ, cậu chạy tới, dùng hết sức lực kéo Linh ra. Nhưng Hắc Diện Quái quá mạnh, và những sợi xích dường như có ý thức riêng, chúng trói chặt cả hai, kéo họ lại gần con quái vật. Hắc Diện Quái vươn tay, móng vuốt sắc nhọn lóe sáng trong bóng tối, chuẩn bị kết liễu họ.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, khi cái chết cận kề, An bỗng nhớ ra điều gì đó. Cậu nhớ lại những giấc mơ trước đây, nơi Hắc Diện Quái không bao giờ hoàn toàn bị tiêu diệt. Nó bất tử, nhưng có một điểm yếu. Một trong những giấc mơ, An đã nhìn thấy một hình ảnh mờ nhạt, như một linh hồn bị đày đọa, đứng trước mặt gương và dường như gương đã giam cầm con quái vật này.

"Linh! Chúng ta phải dụ nó đến gần gương!" An hét lên, đôi mắt cậu rực lửa hy vọng.

Linh hiểu ngay lập tức, cô dùng hết sức lực còn lại, kéo chân về phía trước, hướng về chiếc gương. An cũng đồng lòng, cả hai hợp sức, cố gắng kéo Hắc Diện Quái về phía ánh sáng của chiếc gương.

Hắc Diện Quái nhận ra ý định của họ. Nó gầm lên đầy giận dữ, những sợi xích trên người nó bỗng nhiên bốc cháy, tạo thành những lưỡi lửa đen bao quanh An và Linh. Nhưng họ không dừng lại. An giữ chặt tay Linh, kéo cô qua lưỡi lửa, dù cơ thể họ bị thiêu đốt đau đớn, nhưng họ không buông tay.

Cuối cùng, cả hai đến gần chiếc gương. Ánh sáng từ gương mạnh dần lên khi Hắc Diện Quái tiến tới gần hơn, như một cơn bão năng lượng đang hình thành. An và Linh biết rằng chỉ cần một chút nữa thôi, họ sẽ có cơ hội thoát khỏi nơi này.

Hắc Diện Quái lao tới, đôi mắt đỏ rực của nó như muốn nuốt chửng họ. Nhưng khi nó chạm tới gương, một tiếng nổ lớn vang lên. Ánh sáng từ gương bùng nổ, lan tỏa ra khắp căn phòng, chiếu sáng mọi ngóc ngách. Hắc Diện Quái bị bao phủ trong ánh sáng đó, và nó gầm lên trong cơn đau đớn tột cùng.

Những sợi xích quanh người nó bốc cháy dữ dội, nhưng lần này, lửa không chỉ là lửa thường. Đó là ngọn lửa của linh hồn, thiêu đốt mọi thứ mà nó chạm vào. Hắc Diện Quái giãy dụa, cố thoát ra, nhưng ánh sáng từ gương ngày càng mạnh hơn, như một cơn bão đang cuốn trôi mọi thứ.

"Chúng ta... chúng ta đã làm được!" Linh hét lên trong niềm vui mừng xen lẫn kinh hoàng.

Nhưng niềm vui đó chỉ kéo dài trong giây lát. An nhận ra một điều khủng khiếp: Hắc Diện Quái không bị tiêu diệt, nó chỉ bị kéo về thế giới của chính nó. Và ánh sáng từ gương không phải là dấu hiệu của sự cứu rỗi, mà là cánh cổng dẫn tới một địa ngục sâu thẳm hơn.

Trước khi An kịp làm gì, một lực hút khổng lồ từ chiếc gương kéo cả hai vào trong. Họ rơi vào một không gian vô tận, tối đen như mực, không có bất kỳ ánh sáng hay cảm giác nào. Thậm chí cả không khí cũng như bị rút cạn, chỉ còn lại cảm giác tuyệt vọng bao phủ.

Khi họ mở mắt ra, họ thấy mình đứng giữa một không gian khác, nơi chỉ có bóng tối vô tận. Ở đây, không có thời gian, không có không gian. Chỉ có sự hiện diện của Hắc Diện Quái, đứng đó, bất động, như thể nó đã trở thành một phần của bóng tối này.

"Chúng ta... đang ở đâu?" Linh thì thào, nhưng giọng cô vang vọng khắp không gian, không có hồi đáp.

An không biết phải trả lời sao. Cậu cảm thấy mình đang ở ranh giới giữa thực tại và ác mộng, nơi mà mọi thứ không còn ý nghĩa gì nữa. Và trước mắt họ, Hắc Diện Quái bắt đầu di chuyển. Nó không còn là một sinh vật sống, mà là một bóng ma vô tận, không bao giờ ngừng truy đuổi họ.

"Chạy!" An hét lên, nhưng lần này, tiếng hét của cậu không mang lại sự hy vọng. Nó chỉ là tiếng vọng lại trong một không gian trống rỗng.

An và Linh chạy, nhưng không biết chạy về đâu. Không có lối thoát, không có nơi ẩn náu. Hắc Diện Quái không ngừng đuổi theo họ, như một ác mộng không bao giờ kết thúc. Nó không cần phải nhanh, vì nơi đây, họ sẽ được tận hưởng sự truy đuổi của chết chóc .Nó sẽ là vô tận!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play