Trùng Sinh Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 56: Lục Lập Hành Lại Vừa Bắt Được Một Con Lợn Rừng Lớn (2)


1 tháng

trướctiếp

Buổi chiều. 

Lục Lập Hành mang theo Vương Thiết Trụ và Đại Hoàng đi đào khoai lang. 

Lúc Vương Thiết Trụ trông thấy một mảng khoai lang đỏ thẫm, hắn đã sợ đến ngây người: 

"Cmn, số khoai lang này… là giả đúng không? Sao có thể lớn như vậy được? Tại sao hình dáng khoai lang nhà mình lại không ra sao cả?" 

Vài ngày trước, ba mẹ còn đang sầu vì năm nay không có khoai lang. 

Vương Thiết Trụ nhịn không được mà nuốt ngụm nước bọt. Nghe thấy lời này, Lục Lập Hành hơi sững sờ. 

Trong đầu hắn lập tức xuất hiện một suy nghĩ. 

"Thiết Trụ, cậu có nghĩ tới việc bán khoai lang nhà các người cho tôi hay không?" 

Khoai lang trong ruộng của mình đại khái chỉ có năm trăm cân, bán xong liền không còn nữa. 

Nhìn tình hình hôm nay thì khoai lang sẽ bán rất tốt. 

Cho dù không bán được trong thôn nữa, chờ sau khi đường thông, còn có thể đi lên thị trấn bán. Trên thị trấn nhiều người, nhu cầu cũng nhiều hơn, chắc chắn còn có thể kiếm lời một khoản. 

Lục Lập Hành từng nghĩ qua việc xem linh tuyền xem như chất dinh dưỡng mà bán. Nhưng loại linh vật này rất dễ khiến cho mọi người hoài nghi, huống mà đây còn là dân quê lạc hậu. 

Hắn cuối cùng quyết định mua khoai lang nhà người ta rồi tự mình trồng, như này sẽ đáng tin hơn một chút. 

Trong toàn bộ thôn Lục Gia, người có thể tin tưởng hắn và hợp tác với hắn cũng không có nhiều người. 

Vương Thiết Trụ là một người. 

"Hả?" 

Vương Thiết Trụ kinh ngạc: "Bán cho anh?" 

"Đúng, bán cho tôi. Khoai lang nhà chúng tôi lớn như vậy là bởi vì tôi nghiên cứu ra một loại phân bón mới. Phân bón này rất có tác dụng trong việc sinh trưởng của khoai lang. Cậu bán lại số khoai trong nhà cho tôi, tôi có thể đảm bảo sẽ khiến cho chúng lớn hơn. Tôi sẽ giữ lại lượng khoai lang đủ cho các người vượt qua mùa đông, số còn lại thì đem bán rồi chia đều. Cậu cảm thấy thế nào?" 

" y…" 

Vương Thiết Trụ lại liếc mắt nhìn khoai lang trên ruộng nhà Lục Lập Hành, gật đầu: "Được, em trở về nói lại với cha mẹ nói một tiếng, bọn họ đồng ý thì sẽ bán cho anh!" 

"Ừm, vậy tôi chờ tin tức tốt của cậu, giờ thì đào khoai thôi!" 

Hai người một chó làm vô cùng hăng say. Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đào được một đống khoai lang lớn. 

Vương Thiết Trụ nhìn khoai lang, xoắn xuýt: 

"Anh Lục, khoai lang này cực kỳ lớn, chúng ta chắc là không thể mang về hết được! Hay là anh chờ ở đây, em trở về kéo xe kéo nhà mình tới, chúng ta rực tiếp kéo cả xe trở về?" 

"Được." Lục Lập Hành đồng ý. 

Vương Thiết Trụ vừa rời đi, trong đầu Lục Lập Hành lại vang lên âm thanh của hệ thống: 

"Chúc mừng kí chủ, thu được cẩm nang khí vận x1." 

"Cẩm nang đã để vào trong ba lô, xin ký chủ chú ý kiểm tra và nhận." 

Lại là một cẩm nang? 

Hôm nay, còn có lâm sản gì nữa sao? 

Lục Lập Hành nghĩ như vậy, bỗng nhiên nghe thấy Đại Hoàng ở cách đó không xa đang sủa inh ỏi. 

"Gâu Gâu!" 

Lục Lập Hành cảm thấy rất nghi ngờ: "Đại Hoàng, sao thế?" 

"Gâu Gâu!" Đại Hoàng lại kêu hai tiếng, âm thanh không được bá khí như bình thường, ngược lại còn mang theo chút nghiêm túc. 

Lục Lập Hành nhíu mày, chậm rãi tới gần Đại Hoàng. 

Chờ lúc đi đến bên người Đại Hoàng, Lục Lập Hành bỗng nhiên khẽ giật mình. 

Chỉ thấy một con lợn rừng mặt mũi hung dữ đang giằng co với Đại Hoàng. 

Con lợn rừng này cũng không tính là lớn, thế nhưng hai chiếc răng nanh lại vô cùng hung mãnh, vừa nhìn là biết không phải là loại lương thiện gì. 

Đại Hoàng khom lưng, dường như muốn khởi xướng tiến công với lợn rừng. 

Lợn rừng cũng nhe răng, không nhường chút nào. 

Lục Lập Hành nhớ đến, mấy động vật như lợn rừng này thích nhất cũng là ăn vụng lương thực. 

Vào mùa thu hoạch lương thực hàng năm, nhiều lương thực của các thôn dân trên núi đều bị lợn rừng hủy hoại. 

Tuy trong tương lai lợn rừng được liệt vào danh sách động vật cần bảo hộ. 

Nhưng ở niên đại này, lợn rừng lại hoành hành bá đạo, có thể nói là một loại tai họa. 

Lục Lập Hành cuối cùng cũng hiểu rõ tác dụng của cẩm nang khí vận kia. Hắn mỉm cười, ấn mở cẩm nang khí vận. 

Lần này, không biết sẽ dùng biện pháp gì để được con lợn rừng này đây. 

Lợn rừng lớn hơn thỏ rừng rất nhiều. 

Chờ bắt được, ngoài việc giữ lại cho gia đình ăn thì còn có thể đem bán lấy tiền. 

Thôn Lục Gia có rất nhiều người nuôi heo. Nhưng số heo kia thường được giết vào dịp sang năm mới, hiện tại bán thịt heo rừng, nhất định có thể kiếm lời một khoản. 

Lục Lập Hành rất chờ mong. 

Sau khi ấn mở cẩm nang khí vận, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Đại Hoàng: 

"Đại Hoàng, đừng sợ, lên!" 

"Gâu!" 

Được Lục Lập Hành cổ vũ, lá gan của Đại Hoàng lập tức trở nên lớn hơn, lập tức xông về phía lợn rừng. 

Lợn rừng vố còn đang bày ra trạng thái chiến đấu. 

Lúc Đại Hoàng tiến lên, nó nhất thời không kịp phản ứng, chậm mất nửa nhịp. 

Kết quả, nó trực tiếp bị Đại Hoàng cắn một cái, hét lên một tiếng rồi chạy đi. 

Lục Lập Hành suy nghĩ trong chốc lát, tìm một tảng đá gần đó nhất. 

Lỡ như con lợn rừng này cũng cần một chỗ để đâm chết thì sao? 

Nhưng, một lát sau, Lục Lập Hành phát hiện, lợn rừng căn bản không có ý định đụng về phía tảng đá. Nó vẫn luôn phi nước đại về phía trước, hơn nữa còn là chạy vây quanh Lục Lập Hành, giống như đang ở trong một vòng xoáy không thể thoát ra.

Hắn nhìn Đại Hoàng, bởi vì cũng chạy theo xung quanh mà đã mệt le lưỡi. 

Lục Lập Hành nhíu nhíu mày, chẳng lẽ không phải giống như mình nghĩ? 

Hắn sờ cái cằm, gọi Đại Hoàng lại: 

"Đại Hoàng, đến nghỉ ngơi một chút đi?" 

Đại Hoàng nghe thấy giọng Lục Lập Hành thì nhìn thoáng qua lợn rừng, lại nhìn Lục Lập Hành. 

Nó cuối định cứ nghỉ ngơi một chút rồi lại nói. 

Quá mệt mỏi! 

Nó lộ vẻ tức giận đi đến bên người Lục Lập Hành, đang định nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục đuổi theo. 

Kết quả nó phát hiện, con mồi của mình không những không rời đi, mà càng chạy càng hăng say. 

Đại Hoàng: … 

Lục Lập Hành: … 

Không thể nào? 

Chẳng lẽ là thật? 

Hắn trực tiếp ngồi xuống, Đại Hoàng cũng ngồi xuống. 

Một người một chó, nhìn một con lợn rừng đang tự mình chạy ở xung quanh. 

Nhìn một chút, Đại Hoàng dứt khoát nằm rạp cả thân thể trên mặt đất. 

Nó sắp nhàm chán đến mức ngủ thiếp đi. 

Sau mười phút, chợt nghe một tiếng "Phù phù". 

Miệng lợn rừng sùi bọt mép, nằm trên mặt đất… 

Lục Lập Hành: … 

Hay lắm! 

Còn có thể tự làm cho mình mệt chết được? 

Chết kiểu này có phải là có chút quá mất mặt rồi hay không? 

Nhưng bởi vì chính mình là người được lợi, hắn cũng không tiện nói thêm cái gì, đành phải yên lặng like cho hệ thống. 

"Gâu!" 

Đại Hoàng giật mình đứng lên. 

Trước khi Lục Lập Hành kịp phản ứng, nó chạy tới bên cạnh lợn rừng, phát hiện lợn rừng thật sự chết rồi. 

Nó lại bắt đầu ngoắt ngoắt cái đuôi quay đầu lại kêu với Lục Lập Hành. 

"Gâu gâu, gâu gâu gâu ~ " 

Mau nhìn ~ 

Con heo này là đồ đần ~ 

Lục Lập Hành tiến lên vỗ vỗ đầu của nó: 

"Tao đã biết, Đại Hoàng, an tĩnh chút!" 

Một người một chó, ra sức kéo lợn rừng sang bên cạnh rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc Vương Thiết Trụ đến đã nhìn thấy một màn như thế. 

Hắn chấn kinh tại chỗ: 

"Tôi dựa vào! Cái gì đây? Lợn rừng từ đâu tới vậy?" 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp