Trùng Sinh Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 57: Lễ Hỏi, Sau Này Sẽ Bổ Sung


1 tháng

trướctiếp

Vương Thiết Trụ có chút hoang mang. 

Hắn vội vứt xe sang một bên, chạy về phía Lục Lập Hành và Đại Hoàng: “Anh Lục, xảy ra chuyện gì vậy?” 

Lục Lập Hành chỉ chỉ vào Đại Hoàng: “Đại Hoàng bắt được.” 

“Gâu~” 

Đại Hoàng phối hợp sủa một tiếng. 

Sau đó lại vênh vênh đắc ý vẫy vẫy cái đuôi. 

Vương Thiết Trụ lúc này miệng đã há thành hình chữ “o”. 

“Trời ạ!” 

“Chó nhà anh cũng thật quá lợi hại rồi đi?” 

“Con lợn rừng này nhìn còn lớn hơn cả ngươi đấy, sao mà bắt được hay vậy?” 

“Gâu gâu~” 

Đại Hoàng được khen ngợi, đuôi vẫy mạnh đến nỗi như sắp văng đi mất. 

Vương Thiết Trụ yên lặng giơ ngón tay cái: “Chó nhà anh Lục thật đúng là cao thủ đi săn.” 

Thấy Vương Thiết Trụ như vậy, Lục Lập Hành liền cười nói: “Được rồi, chúng ta xếp khoai lang lên xe thôi, cả lợn rừng cũng mang về luôn, đêm nay mổ heo ăn!” 

“Được.” 

Hai người bắt đầu hào hứng bận rộn sắp đồ. 

Có thêm con lợn rừng này, thu hoạch của hai người thật sự rất nhiều. 

Ở nhà. 

Cố Vãn Thanh đã bắt đầu suy nghĩ xem tối nay nên ăn gì. 

Buổi trưa làm sườn thất bại, cơm tối không thể thất bại tiếp được. 

Lục Lập Hành cùng Vương Thiết Trụ đi làm lâu như vậy, chắc chắn là rất đói. 

Suy tư một hồi. 

Bỗng nghe thấy tiếng xe đâu đây, Cố Vãn Thanh liền mừng rỡ đi ra cửa. 

“Lục Lập Hành, anh về rồi, tối nay muốn ăn cái gì?” 

Nhưng mà, cô còn chưa dứt lời đã ngẩn cả người: “Kia... Đó là cái gì?” 

Chỉ thấy Lục Lập Hành và Vương Thiết Trụ đang khuân đồ từ trên xe xuống. 

Đại Hoàng còn ở bên cạnh sủa “gâu gâu gâu” không ngừng. 

Thứ “đồ vật” kia trông đen thùi lùi, lại cực kì to lớn. 

Hoàn toàn không giống như là khoai lang. 

Vương Thiết Trụ vui vẻ cười, nói lớn: “Chị dâu, đây là lợn rừng đấy! Đại Hoàng và anh Lục bắt được đây này.” 

“Lợn rừng?” 

Cố Vãn Thanh nghe vậy liền chạy tới xem. 

“Đúng vậy, cái này chị dâu có thể ăn thịt được.” 

Vương Thiết Trụ và Lục Lập Hành cùng mang lợn rừng xuống đặt ở một chỗ bên cạnh sân, hưng phấn đến không tự kiềm chế nổi. 

“Chị dâu, chị nhìn này...” 

Hắn vừa ngẩng đầu lên thì thấy sự chú ý của Cố Vãn Thanh căn bản không đặt trên con lợn rừng kia. 

Cô nắm lấy tay Lục Lập Hành, ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Con lợn rừng to như vậy, anh và Đại Hoàng tự bắt sao? Anh thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?” 

Loại động vật như lợn rừng rất hung hăng. 

Từ răng nanh của con lợn rừng này có thể nhìn ra được rằng sức chiến đấu của nó không hề yếu chút nào. 

Một người một chó, sao có thể bắt nó được? 

Lục Lập Hành cười cười, thuận thế đưa tay, vuốt vuốt mái tóc của Cố Vãn Thanh. 

“Không có chuyện gì, em nhìn xem, không phải anh rất tốt sao? Đại Hoàng cũng không có chuyện gì.” 

“Bọn anh vận khí tốt, gặp được nó đúng lúc nó bị thương, em đừng lo lắng.” 

“Ồ, vậy thì tốt rồi.” 

Cố Vãn Thanh cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào, quay đầu hỏi: “Thiết Trụ, vừa nãy em định nói với chị cái gì cơ?” 

Vương Thiết Trụ bỗng cảm thấy chua chua. 

Ai. 

Có vợ quả nhiên là khác biệt, nghĩ tới hắn trở về cũng không có ai quan tâm. 

Cũng may còn có Đại Hoàng ở bên hắn. 

“Không có không có, em không hề nói gì.” 

“A...” 

Cố Vãn Thanh cũng không để ý: “Vậy, hai anh em mổ heo nhé? Để chị đi nấu nước!”

“Được! Em đang mang thai, cũng không phù hợp nhìn mấy cảnh máu me như vậy, nhanh đi đi.” Lục Lập Hành gật đầu nói. 

Sau khi Cố Vãn Thanh đi rồi, hắn và Vương Thiết Trụ lại rơi vào trầm mặc. 

Mổ heo cần đao sắc và một cái chậu lớn để cạo sạch lông heo. 

Nhưng hai thứ này, trong nhà đều không có. 

“Anh Lục, làm sao bây giờ?” 

“Trong làng chúng ta có ai mổ heo không?” 

“A, lão Lý thôn bên trên, và... A? ??” 

“Chú Lưu! !” Hai người đồng thanh nói. 

Lưu Phú Nhân độc thân đã nhiều năm, trong thôn có việc vặt gì ông cũng nhận. 

Mỗi dịp vài ngày trước tết, những người nuôi heo trong làng đều sẽ mổ heo để ăn tết. 

Lưu Phú Nhân cũng chưa từng bỏ qua cơ hội này, giết một con lợn, ông có thể kiếm được ba đồng tiền. 

Cũng vừa vặn dùng số tiền này ăn tết luôn. 

“Để em đi tìm, Anh Lục, trước anh đi nấu nước cùng chị dâu đi.” 

Vương Thiết Trụ nói xong liền vung chân chạy ra cửa. 

Lúc đi qua sân nhà mình còn gọi Vương Đại Nương vào nấu nước cùng. 

Chuyện lớn như mổ heo này cần rất rất nhiều nước nóng. 

Chỉ dùng mỗi nồi của Lục gia thôi thì không đủ. 

Vương Đại Nương vừa nghe Lục Lập Hành muốn mổ heo liền lập tức đồng ý. 

Hai mươi phút sau. 

Lục Lập Hành nghe tiếng trò chuyện vui vẻ ngoài cửa: 

“Nhóc Lục gia, nhóc Lục gia? Cậu thật sự bắt được con lợn rừng lớn như vậy nhỉ!”

“Ha ha ha, tôi còn tưởng rằng mấy người gạt tôi, cái này... đây chính là con lợn rừng lớn nhất tôi từng thấy đấy!” 

“Tới tới tới, đồ cần mang tôi đã mang đủ cả rồi, nước nấu thế nào đây?” 

Người này chính là Lưu Phú Nhân. 

Lục Lập Hành nghe tiếng cũng nhanh chóng chạy ra: “Đã nấu xong rồi, chú Lưu, cháu chỉ là vận khí tốt mà thôi.” 

“Ha ha ha, vận khí này cũng phải chọn người! Cháu nhìn chú với Thiết Trụ xem, sao lại không có vận khí tốt như vậy chứ? 

Cháu chẳng những có thể bắt được thỏ, mà còn bắt được lợn rừng luôn sao? Thằng nhóc này, đây không phải là muốn thành Sơn Tinh luôn sao! Tôi sống ở trên núi lâu như vậy rồi cũng không bằng thằng nhóc nhà cậu!” 

“Tới tới tới, hỗ trợ cho lợn rừng vào trong chậu đi!” 

Lúc Lưu Phú Nhân tới đã cùng Vương Thiết Trụ mang chậu lớn cùng các loại dụng cụ khác tới. 

Ba người đặt cái chậu ở trong sân, sau đó đồng tâm hiệp lực nâng con lợn rừng lên cho vào chậu. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp