Trùng Sinh Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 55: Lục Lập Hành Lại Vừa Bắt Được Một Con Lợn Rừng Lớn


1 tháng

trướctiếp

Lưu Phú Nhân không thèm để ý chút nào, cười híp mắt lại, đi vào trong bếp. 

"Tôi biết, tôi đều biết những chuyện này. Nhưng, Tú Liên à, bà nhìn lại tôi với bà xem, đều là người gần trăm tuổi rồi, còn quan tâm những chuyện kia làm gì? Người xưa có câu, thích thì phải theo đuổi, muốn sống thế nào thì tự mình cố gắng, không thể bạc đãi chính mình được!" 

"Chúng ta cũng không phải là kiểu da mặt mỏng như mấy thanh niên kia." 

"Bà nhìn đi, một lưu manh như tôi, một quả phụ như bà, không phải rất xứng đôi sao?" 

Triệu Tú Liên: … 

Lời này là có ý gì? 

Cái gì gọi là quả phụ và lưu manh rất xứng đôi? 

Lưu Phú Nhân quả thực chính là đang hồ nháo. 

Nàng có chút tức giận: "Lưu Phú Nhân, ông thật đúng là…" 

"Suỵt." 

Lưu Phú Nhân chỉ chỉ hai người phía ngoài, ra dấu im lặng: 

"Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi lại nói, nếu không cha mẹ chồng của bà sẽ tức giận đó." 

Triệu Tú Liên đành phải bỏ qua: 

"Tôi cũng muốn xem xem, ông mang nấm gì đến, rốt cuộc là ngon như nào."

Nàng thở phì phò đi qua, đỡ cha mẹ chồng ngồi xuống. 

Mẹ chồng Chu nhìn Lưu Phú Nhân thì vẻ mặt chứa đầy sự vui vẻ: 

"Tú Liên, con cũng nên thu liễm tính khí lại một chút. Con xem một chút người ta tốt bao nhiêu, con cũng vì cặp vợ chồng già này mà chậm trễ rất lâu rồi, không bằng cứ như vậy…" 

"Mẹ! Người đây là muốn đuổi con đi sao?" 

"Được được được, mẹ không nói nữa, chuyện của các con thì các con tự cân nhắc. Nhưng mẹ vẫn hi vọng con có được một cuộc sống tốt, Phú Nhân là một lựa chọn tốt. Tới tới tới, ăn cơm trước đã." 

Sau khi ngồi xuống, Triệu Tú Liên hung hăng trừng Lưu Phú Nhân một cái. 

Người này không biết đã học xấu từ ai! 

Nàng tức giận gắp cho mình một cây nấm, bỏ vào trong miệng. 

Ngay sau đó, ánh mắt nàng sáng rực lên. 

Lưu Phú Nhân dò xét, chờ đợi câu trả lời của nàng: 

"Thế nào? Ăn ngon không? Tôi đã nói là rất ngon rồi mà!" 

"Ăn ngon mới là lạ!" Triệu Tú Liên mắng một câu, nhưng đũa của nàng lại không có ý định rời khỏi món nấm kia. 

Nấm này đúng là rất ngon! 

Thế nhưng, không thể để cho Lưu Phú Nhân biết nàng vui vẻ được. Nếu không, lão gia hỏa này khẳng định sẽ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. 

Ăn cơm xong, Lưu Phú Nhân lại cao hứng đi rửa chén. 

Mẹ chồng Chu ngồi ở trong sân, vừa hóng mát vừa cảm khái: 

"Nấm này đúng là rất ngon. Tú Liên, con nhìn xem Phú Nhân đối với con tốt bao nhiêu, có gì tốt đều mang đến cho con ăn." 

"Mẹ!" Triệu Tú Liên lại tức giận gọi một câu. 

Nàng đương nhiên biết con người của Lưu Phú Nhân không tệ. Nhưng mà nàng là một góa phụ, thực sự không muốn lại đi trên con đường như vậy, cũng không muốn hại Lưu Phú Nhân. 

Nàng nghĩ một lúc, vẫn là lề mà lề mề đi vào cửa phòng bếp. 

"Này, Lão Lưu, nấm này tên là gì? Ở đâu có? Ông đừng hiểu lầm, mẹ chồng tôi thích ăn, tôi muốn hái cho nàng ăn." 

Lưu Phú Nhân vui vẻ cười: "Bà muốn ăn sao, tôi sẽ đi hái cho bà. Nấm này thật ra cũng có độc, bà không biết sẽ trúng độc đó." 

"Làm sao ông biết những thứ này?" 

"Lục Lập Hành nói cho tôi biết!" 

"Lại là Lục Lập Hành?" 

Triệu Tú Liên lầm bầm hai câu: "Tiểu tử kia gần đây thế nào rồi?" 

"Tôi cũng không biết, nhưng tôi cảm thấy, tiểu tử này đã nghĩ thông suốt rồi, hiện tại cái gì cũng biết, chuyện gì cũng làm, coi như không tệ! Cuộc sống của hắn với nàng dâu vô cùng tốt. Bà nghĩ một chút đi, Tú Liên, nếu như bà gả cho tôi thì cuộc sống của chúng ta cũng có thể trôi qua vô cùng tốt, còn tốt hơn cả bọn họ nữa!" 

Triệu Tú Liên: … 

Lão già này thật sự là nói nhiều. 

Nàng dứt khoát trực tiếp ngăn cản ý nghĩ của hắn: 

"Ông thật sự muốn cưới tôi à?" 

"Đúng đúng đúng, vô cùng muốn!" 

Lưu Phú Nhân thấy Triệu Tú Liên nới lỏng thì động tác trong tay cũng dừng lại. 

"Vậy ông phải đồng ý với tôi một yêu cầu." 

"Yêu cầu gì, bà cứ việc nói!” 

Triệu Tú Liên có chút chột dạ, nhưng vẫn là mở miệng: 

“Sính lễ, tôi muốn 500 tệ, không có thì tôi sẽ không gả!" 

Tại thời đại của bọn họ, con gái lấy chồng đều chỉ cần mười mấy tệ tiền sính lễ mà thôi. Thậm chí, chỉ cần đưa hủ tiếu trứng gà, đã trực tiếp đón con gái của người ta đi. 

500 tệ, chính là một con số vô cùng khổng lồ đối với bọn họ. 

Triệu Tú Liên muốn cho Lưu Phú Nhân biết khó mà lui. 

Lưu Phú Nhân hơi sững sờ. 

"Làm sao? Không đồng ý?" 

"Đồng ý, đồng ý, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền!"

Tâm nguyên duy nhất đời này của hắn chính là cưới Triệu Tú Liên. 

Lưu Phú Nhân vẫn nhớ, mấy năm trước, lúc mình bệnh nặng, là Triệu Tú Liên đưa đồ ăn đến cho hắn mỗi bữa cơm. Nếu không thì hắn lúc đó đã chết đói ở nhà rồi. 

Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn có lòng này, thế nhưng Triệu Tú Liên không đồng ý. Hắn cũng không có quấy rầy nữa. 

Nhưng lời nói của Lục Lập Hành đã thức tỉnh hắn. 

Lớn tuổi rồi, cũng nên sống vì mình một lần. 

Nhưng mà phải đi đâu để kiếm số tiền này đây? 

Lưu Phú Nhân rơi vào trầm tư… 

Lúc nghĩ ngợi, khóe mắt hắn bỗng quét qua mấy củ khoai đỏ thẫm mà Triệu Tú Liên cầm về đỏ. 

Lưu Phú Nhân trực tiếp kinh ngạc: "Khoai lang lớn như vậy? Từ đâu tới vậy?" 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp