Trùng Sinh Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 54: Cảnh Tượng Này Đúng Là Quá Kích Thích. (2)


1 tháng

trướctiếp

"Khoai lang này từ trong ruộng nhà chúng tôi, khoai lang nhà chúng tôi đều lớn như này này!" 

"Từ ngày mai trở đi, cậu đi bán khoai lang với tôi, bán bao nhiêu ngày tôi sẽ trả tiền cho cậu từng đấy ngày." 

"Một ngày một tệ, có làm hay không?" 

Từ lúc trở về trên đường, Lục Lập Hành đã bắt đầu tính đến chuyện này. Một mình bán khoai lang, vừa phải đào vừa phải đưa đến trên thôn, sức lực của hắn cũng có hạn. 

Hắn cần nhân viên. 

Mà Vương Thiết Trụ, không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất. 

Cả ngày hôm nay, hắn bán được 20 tệ. 

Ngày mai hai người bán, cho dù không kiếm được 40, cũng có thể kiếm được 30 tệ. 

Cho Vương Thiết Trụ một tệ cũng không phải là việc gì lớn. 

Hắn muốn tìm thêm con đường kiếm tiền, nhất định phải gom góp đủ học phí cho Thiên Thiên và Lập Chính mới được. 

Vương Thiết Trụ sợ ngây người. 

"Làm! Em làm!" 

"Ừm, được rồi, vậy sáng mai sau khi ăn sáng xong thì tới tìm tôi." 

"Được, anh Lục." Vương Thiết Trụ kích động không thôi. 

Vương Thiết Trụ cắn một miếng sườn, cảm thấy giật mình. Hắn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lục Lập Hành, có chút xoắn xuýt. 

Sao anh Lục có thể ăn món sườn này với vẻ mặt không đổi sắc được nhỉ? 

Đây không phải là trình độ nấu cơm của anh Lục? 

Vương Thiết Trụ lại nhìn đi nhìn lại giữa Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh nhìn một chút, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ. 

Hắn uống một ngụm cháo, nuốt miếng sườn xuống. 

Cơm nước xong xuôi, Vương Thiết Trụ nhất định muốn đi rửa bát. 

Lục Lập Hành cũng không có ngăn cản. 

Cố Vãn Thanh cơm nước xong xuôi thì buồn ngủ. Nàng quay người đi vào nhà, lúc đi ngang qua giỏ đồ ăn. Cố Vãn Thanh nhớ tới Lục Lập Hành buổi sáng có nói, muốn mua quýt cho nàng. 

Đã trở về lâu như vậy rồi, hắn cũng không nhắc tới, đại khái là không mua rồi? 

Thiên Thiên đều bị mang đi, hắn nào có tâm trạng kia nữa? Cố Vãn Thanh nghĩ như vậy rồi đi vào nhà. 

Vừa đi được hai bước, lại bị Lục Lập Hành gọi lại: "Vãn Thanh, em chờ một chút." 

"Sao thế?" Cố Vãn Thanh tò mò quay đầu. 

Lục Lập Hành đi đến bên cạnh sân, cầm hai cái sọt ra. 

Hắn lấy táo và chuối tiêu ở bên trong ra rồi đưa cho Cố Vãn Thanh: 

"Không mua được quýt, quầy hàng cũng chưa nhập hàng, nên mua một chút táo và chuối tiêu. Em ăn tạm đi, tối nay có quýt thì sẽ mua cho em!" 

Cố Vãn Thanh nhìn hai túi chuối tiêu và táo kia, khiếp sợ há to miệng. 

"Một… Một chút?" 

"Lục Lập Hành, cái này gọi là một chút?" 

Căn cứ tình hình kinh thế nhà bọn họ, ngoại trừ năm mới, bình thường đều không nỡ mua những thứ này. Lục Lập Hành mua những thứ này, tổng cộng mấy cân chứ? 

Lục Lập Hành gật gật đầu: "Hoa quả có thể bổ sung Vitamin, em nên ăn nhiều một chút." 

"Anh… Khó trách Lập Chính lại nói anh như vậy, còn muốn mang Thiên Thiên đi. Lập Chính trông thấy anh mua những thứ này đúng không?" 

Lục Lập Hành không nói chuyện, nhưng cũng coi như là đồng ý. 

"Nếm thử đi, rất ngọt." 

Vương Thiết Trụ đang chuẩn bị ra ngoài lấy nước thì trông thấy tình cảnh này. 

Hắn lập tức lại sợ ngây người: "Trời ơi, chị dâu, anh Lục đối với chị đúng là quá tốt? Nhiều táo như vậy!" 

"A còn có chuối tiêu nữa! Đây… đây chẳng lẽ chính là sủng vợ trong truyền thuyết sao?" 

Cố Vãn Thanh: … 

Thiết Trụ lại bắt đầu rồi. 

Nàng nhanh chóng cầm hoa quả trong tay Lục Lập Hành rồi đi vào phòng. 

Trước khi đóng cửa, nàng còn đưa một quả chuối tiêu và một quá táo cho Lục Lập Hành: "Cho Thiết Trụ ăn." 

Lục Lập Hành bất đắc dĩ đi đến bên cạnh Vương Thiết Trụ, đưa táo cho hắn: 

"Này, chị dâu cho cậu." 

"Hắc hắc, cái kia…. Anh Lục, em có phải là lại mang đến phiền phức cho anh rồi hay không?" 

Lục Lập Hành cười cười: "Không, cậu làm rất tốt." 

Cuộc sống luôn cần chút gia vị, nếu không thì với tính tình của Vãn Thanh, lúc nào mới có thể ngọt ngào được đây. 

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, anh Lục, em đã rửa sạch chén rồi, buổi chiều, chúng ta làm gì đây?" Vương Thiết Trụ đã hoàn toàn xem Lục Lập Hành thành đại ca. 

"Buổi chiều sao, đi đào khoai lang!" 

"Được, không thành vấn đề!" 

Lúc Triệu Tú Liên về đến nhà, đã là giữa trưa. 

Trông thấy ống khói trong nhà có khói bốc lên, Triệu Tú Liên sửng sốt một chút. 

Thân thể của hai ông bà rõ ràng là không tốt, đã không thể nấu cơm. 

Đã xảy ra chuyện gì? 

Là ai lén vào nhà bếp của bọn họ? 

Ngay cả nhà quả phụ cũng không buông tha, quả thực là quá đang! 

Nàng quơ lấy cây gậy bên cạnh rồi đi về phía nhà bếp. 

Vừa đi được hai bước, chỉ nghe thấy giọng nói vui vẻ của mẹ chồng: 

"Tú Liên à, con trở về rồi sao? Nhanh vào nhà bếp giúp đỡ." 

"Giúp đỡ?" 

Triệu Tú Liên có chút mơ hồ: "Người nào tới vậy?" 

Nhà của bọn họ gần như đã sắp tuyệt hậu, hẳn phải không có thân thích gì tới mới đúng. 

"Là Lưu Phú Nhân, hắn nói đến nấu ăn cho chúng ta." 

"Lão Lưu? Sao hắn lại tới đây? Thật là!" 

Triệu Tú Liên khí thế hung hăng xông vào nhà bếp. 

Gậy gỗ trong tay còn không có để xuống, chỉ thấy Lưu Phú Nhân bưng một bát đồ ăn, vui vẻ đi ra: 

"Tú Liên, bà trở về rồi? Mau mau, ăn cơm thôi." 

"Bà xem này, tôi hôm nay hái được rất nhiều nấm, nấm này ăn cực kỳ ngon, bà chắc chắn sẽ thích." Lưu Phú Nhân vừa nói vừa để thức ăn lên bàn cơm. 

Triệu Tú Liên giận không chỗ phát tiết: 

"Lưu Phú Nhân, ông tới nhà của tôi làm cái gì? Tôi là một quả phụ, ông là một lưu manh! Truyền đi không sợ người ta nói xấu sao? Hơn nữa, tôi đã sớm nói với ông rồi, tôi không có ý định lập gia đình! Sao ông còn tới đây?” 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp