Trùng Sinh Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 53: Cảnh Tượng Này Đúng Là Quá Kích Thích.


1 tháng

trướctiếp

Bên cạnh, Đại Hoàng vừa nhìn thấy Vương Thiết Trụ tới liền tiến lên đuổi hắn. Nhưng vẫn là đã chậm một bước. 

Lúc này, Đại Hoàng đã cắn vào quần Vương Thiết Trụ, đang cố gắng kéo hắn về sau. Nhưng Vương Thiết Trụ lại đột nhiên mở to hai mắt, trong lúc nhất thời không biết có nên lui hay không. 

Cảnh tượng này đúng là quá kích thích? 

Anh Lục và chị dâu đang làm gì thế? 

Hắn rốt cuộc có nên nhìn hay không? 

Vương Thiết Trụ không khỏi rơi vào trầm tư. 

Một lát sau, hắn dùng lực che kín ánh mắt của mình. Nhưng từ giữa ngón tay lại tách ra kẽ hở cho mình. 

"A, anh Lục, anh Lục, em không phải là cố ý!" 

"Anh xem anh kìa, sao lại không đóng cửa chứ?" 

"Hay là, anh cứ tiếp tục, em em em em… em và Đại Hoàng đến bên cạnh chờ một chút!" 

Sau khi nói xong, Vương Thiết Trụ và Đại Hoàng cùng nhau chạy sang bên cạnh. 

Cố Vãn Thanh lúc này hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. 

Sao mỗi lần mình khó xử nhất, đều có thể gặp phải Vương Thiết Trụ? 

Không được, không thể để cho Vương Thiết Trụ hiểu lầm được. 

Nàng cuống quít đứng lên từ trong lồng ngực của Lục Lập Hành rồi vội hô lên: "Thiết Trụ, cậu chờ một chút! Là chị sắp ngã, anh Lục của cậu chỉ đỡ mà thôi. Cậu, cậu đừng nghĩ lung tung." 

Vương Thiết Trụ hơi sững sờ, bắt đầu cười hắc hắc: "Chị dâu, chị yên tâm đi, em không hiểu sai, em thật sự không hiểu sai. Chị cứ tin tưởng em, tin tưởng em." 

Nói xong, hắn cười cười rồi ngồi xuống trong sân với Đại Hoàng. 

Cố Vãn Thanh: … 

Sao cảm giác mình càng giải thích càng không đúng vậy? 

Vương Thiết Trụ rõ ràng là không tin! 

Nàng trừng mắt liếc Lục Lập Hành, có chút xoắn xuýt: "Đều tại anh." 

"Ha ha." Lục Lập Hành nở nụ cười, tâm trạng rất tốt nói: "Vãn Thanh, thực ra, chuyện này không thể giải thích được, càng giải thích sẽ càng ngày càng đen, có biết không?" 

Hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt cái mũi của Cố Vãn Thanh: "Được rồi, em cũng đi nghỉ ngơi đi, để anh làm cơm." 

Cố Vãn Thanh đành phải đi đến trước bếp lửa rồi ngồi xuống. 

Nàng mới không muốn ra ngoài để một mình đối mặt với Vương Thiết Trụ. 

Lục Lập Hành nhìn vào nồi một chút, phát huy kỹ năng nấu nướng cấp đại sư, cứu lại món xương sườn này. Sau đó lại nấu cháo và luộc khoai lang. 

Bởi vì không thiếu, Lục Lập Hành dứt khoát cắt đi một khối lớn, dùng lửa nhỏ để hầm. 

Chờ nấu xong, khoai lang đã chín hoàn toàn, hòa tan cùng với cháo, vừa thơm ngọt lại đẹp mắt. 

Mãi cho đến khi nấu cơm xong, Cố Vãn Thanh mới kịp phản ứng lại từ trong sự xấu hổ vừa nãy. 

"Em đi gọi Thiên Thiên vào ăn cơm? Không đúng, Thiên Thiên đâu rồi?" Nàng trước đó vẫn cho là Lục Thiên Thiên chơi với Đại Hoàng ở bên ngoài. 

Thế nhưng là, lúc này trong sân chỉ có Đại Hoàng và Vương Thiết Trụ. 

Lục Lập Hành thở dài: "Bị Lập Chính mang về nhà rồi." 

Cố Vãn Thanh khẽ giật mình: "Anh gặp phải Lập Chính?" 

"Ừm." 

"Hắn không làm gì anh đó chứ?" 

Cố Vãn Thanh hiểu rất rõ Lục Lập Chính. Bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên tính khí nóng nảy, nhất là đối với Lục Lập Hành. Nhưng đối với những người khác lại vô cùng tốt, tính cách vô cùng hiếu thắng, một lòng muốn Lục Lập Hành sửa đổi bệnh lười biếng trước đó. 

Cố Vãn Thanh vô cùng lo lắng, đứa nhỏ này không biết Lục Lập Hành đã thay đổi, nhìn thấy hắn chắc chắn sẽ còn tức giận. 

"Không, hắn chỉ mang Thiên Thiên về nhà thôi. Thiên Thiên đi cũng tốt, chúng ta cũng có thể sống thế giới của hai người, chờ bọn nhỏ ra đời, thế giới hai người sẽ không còn nữa." 

Lục Lập Hành vừa bưng xương sườn ra ngoài vừa nói. 

Cố Vãn Thanh biết, chuyện chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy. 

"Lục Lập Hành." 

"Ừm?" 

"Lập Chính không nghe anh giải thích đúng không? Hắn là cưỡng ép mang Lục Thiên Thiên đi." 

Lục Lập Hành hơi dừng lại, bất đắc dĩ thở dài. Vợ mình tuy là rất dễ thẹn thùng, nhưng lúc gặp chuyện lại tỉnh táo hơn bất kỳ ai khác. 

Lục Lập Hành chỉ đành gật đầu: "Ừm, nhưng mà anh không sao cả, là anh trước đó quá khốn nạn nên Lập Chính mới sẽ như thế. Anh đã có biện pháp để hắn tha thứ cho anh." 

Cố Vãn Thanh gật đầu: "Đến lúc đó cần em làm gì, anh chỉ cần nói là được." 

‘Được, ăn cơm trước đi." 

"Ừm." 

Sau khi bưng xương sườn lên, Lục Lập Hành gọi Vương Thiết Trụ đang ngồi bên cạnh:

"Thiết Trụ, đến, ăn thêm chút nữa đi." 

"Không được đâu? Em vừa mới ăn xong." Vương Thiết Trụ vội vàng nói. 

Lục Lập Hành: "Hôm nay ăn xương sườn, cậu không muốn nếm thử sao?" 

"Cái gì? Xương sườn?" Vương Thiết Trụ nuốt nước miếng một cái. 

Hắn nhớ, lần trước ăn xương sườn hình như là nửa năm trước. 

"Vậy… vậy em cũng nếm thử một chút." 

"Ừm, mau tới đây, xương cho Đại Hoàng là được." 

"Được rồi." 

Cố Vãn Thanh lấy bát cho Vương Thiết Trụ. 

Ba người cùng nhau ngồi xuống. 

"Anh Lục, em phát hiện cuộc sống của anh đúng là càng ngày càng tốt nha. Mấy ngày trước ăn thịt thỏ, hôm nay lại ăn xương sườn, đúng là không tệ!" 

"Ừm, có muốn mỗi ngày đều ăn thịt hay không?" Lục Lập Hành gặp một miếng sườn cho Cố Vãn Thanh, hỏi hắn. 

"Đương nhiên là muốn rồi, thế nhưng nào có chuyện tốt như vậy chứ?" 

"Hiện tại có rồi!" Lục Lập Hành nhấp một hớp canh, nói nghiêm túc: 

"Ngày mai, theo anh Lục đi làm, một ngày trả cho cậu một tệ." 

"Cái gì? Một ngày một tệ?" Vương Thiết Trụ chấn kinh. 

Phải biết, anh họ hắn làm thêm ở bên ngoài, một tháng cũng chỉ được 20 tệ. 

Một ngày một tệ. 

Một tháng chính là 30 tệ! 

Đến huyện thành làm việc cũng chưa chắc đã có thể kiếm được số tiền này. 

"Anh, anh Lục, em không nghe lầm đó chứ?" 

Cố Vãn Thanh cũng tò mò nhìn về phía Lục Lập Hành. 

Lục Lập Hành nói: "Ừm, không nghe lầm, cậu không phải muốn hỏi khoai lang từ đâu tới sao?" 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp