Trùng Sinh Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 52: Lần Sau Chồng Em Muốn Gần Gũi Thì Đừng Trốn Nữa (2)


1 tháng

trướctiếp

"Em… ai bảo em đi mua thuốc cho anh?" Lục Lập Vĩ giận không chỗ phát tiết. 

Trong nhà đã không có tiền, hắn không muốn bởi vì mình mà lãng phí tiền nữa. 

"Chân của anh bị nghiêm trọng như vậy, sao có thể không mua được? Đúng rồi, anh đã trả nợ cho bác sĩ Trương rồi sao?" 

"Trả nợ gì?" Lục Lập Vĩ sững sờ. 

Lục Lập Chính nói: "Bác sĩ Trương nói, tiền anh mua thuốc cho chị đã được trả, tiền nợ của chúng ta trước đó đều đã được thanh toán xong. Còn có, lần này em mua thuốc, hắn cũng không lấy tiền, nói là có người trả rồi." 

"Cái gì?" Lục Lập Vĩ kích động đứng lên, quên đi nỗi đau nơi mắt cá chân: "Người nào trả?" 

Lục Lập Chính lắc đầu: "Không biết, bác sĩ Trương không chịu nói, hắn còn nói với em, một ngày nào đó chúng ta sẽ biết." 

Lục Lập Vĩ nhíu mày lại, rơi vào trầm tư. 

Lục Thiên Thiên bên cạnh không dám lên tiếng, nhịn không được mà ủy khuất nói: 

"Nhất định là anh hai trả ~ " 

"Làm sao có thể? Thiên Thiên, em lại nói bậy rồi, không phải đã dạy em trẻ nhỏ không thể nói dối hay sao?" Lục Lập Chính trừng nàng. 

Lục Thiên Thiên run lên, cong miệng lên, lại khóc. 

Lục Lập Vĩ vội vàng kéo em gái nhỏ nhất qua: 

"Thiên Thiên đừng khóc, Lập Chính, em nhìn lại mình đi, dữ với Thiên Thiên làm gì? Cho dù Thiên Thiên có nói dối thì nàng cũng đang còn nhỏ…" 

Lục Thiên Thiên tức giận, vừa khóc thút thít vừa nói: 

"Thiên Thiên không có…Ô ô ô, không có nói dối, chính là anh hai trả… Ô ô, các người… các người đều là người xấu!" 

Lục Lập Chính lạnh mặt: "Sau này không thể để cho Thiên Thiên ở cùng Lục Lập Hành nữa, không học được điểm tốt nào. Em mấy ngày nay sẽ nghĩ một chút biện pháp kiếm ít tiền rồi đưa Thiên Thiên đi học." Nói xong, hắn quay người đi. 

Lục Lập Vĩ muốn ngăn hắn lại không ngăn được, hắn đành phải thở dài, bắt đầu dỗ Lục Thiên Thiên. 

Lục Lập Hành về đến nhà đã giữa trưa. 

Trong phòng bếp truyền đến mùi thơm. Hắn trông thấy Cố Vãn Thanh đang bận rộn ở bên trong. 

Tâm trạng của Lục Lập Hành lập tức khá hơn: 

"Vãn Thanh, sao em lại đi nấu cơm rồi? Nhanh nhanh nhanh, đi nghỉ ngơi đi, để anh làm cho." 

Cố Vãn Thanh nghe thấy giọng của hắn thì giật nảy mình: 

"Sao anh đột nhiên lại trở về rồi? Không cần không cần, em muốn nấu cơm cho anh. Anh nhìn đi, em đang rất tốt mà, mấy ngày nay ăn uống tốt, đã dưỡng trở về, có thể nấu cơm." 

Lục Lập Hành cười cười, vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt lên bụng Cố Vãn Thanh. 

Cố Vãn Thanh mặt đỏ lên, lui về sau một bước: 

"Anh làm gì thế?" 

"Muốn xem bọn nhỏ có động đậy không?" 

Cố Vãn Thanh nhịn không được mà cười ra tiếng: "Ngốc hay không chứ? Bọn nhỏ còn chưa được hai tháng, sao có thể động được? Còn chưa lộ ra ngoài nữa là?" 

"Cũng đúng." 

Lục Lập Hành không sờ bụng vợ mình nữa, mà nhìn qua trong nồi: "Làm cái gì thế? Nấu xương sườn? Sao lại đen hết thế này?" 

Cố Vãn Thanh ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ. 

"Chuyện là…trước đó, em… em chưa từng nấu thịt." 

Trước đó trong nhà rất nghèo, không có gì ăn. 

Thịt đều là lúc lễ hoặc tết mới được ăn, bình thường cũng chỉ có một chút. 

Cố Vãn Thanh làm thức ăn chay rất nhuần nhuyễn, nhưng mà động đến thịt lại có chút vụng về. 

"Hay là, để anh ăn cái này, em lại làm cái khác?" 

Cố Vãn Thanh vội vàng nói: "Không thể lãng phí." 

Xương sườn rất đắt. 

"Ha ha, không cần đâu, em làm cái gì anh đều thích ăn." 

Lục Lập Hành lại ngẩng đầu lên, muốn sờ đầu Cố Vãn Thanh. 

Cố Vãn Thanh theo bản năng lui về sau một chút: "Lại, lại làm gì?" 

Gia hỏa này, sao lại thích táy máy tay chân vậy. 

Hiện tại đang là giữa ban ngày đó. 

Lục Lập Hành nhìn ra tâm tư của nàng, cười nói: 

"Trên đầu em có cái nhánh cây nhỏ." 

"A? Ở đâu? Mau lấy xuống giúp em!" 

Cố Vãn Thanh nhanh chóng tiến đến bên người Lục Lập Hành, đưa đầu tới. 

Lục Lập Hành nhẹ nhàng gỡ tóc của nàng, lấy nhánh cây lẫn với tóc nàng xuống xuống.

Hắn cao hơn Cố Vãn Thanh một cái đầu. 

Đứng gần như này, Cố Vãn Thanh thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn. 

Mặt của nàng lập tức đỏ lên. 

Nói thật, từ lúc kết hôn với Lục Lập Hành cho đến bây giờ. 

Cảm giác mấy ngày nay của nàng hoàn toàn không giống với trước đó. 

Trước kia, Cố Vãn Thanh luôn cảm thấy, Lục Lập Hành là một máy móc không có tình cảm. 

Nhưng bây giờ, hắn càng ngày càng ấm áp hơn, khiến người ta không nhịn được mà muốn tới gần. 

Lục Lập Hành lấy nhánh cây xuống, đưa tới trước mắt của nàng, cười nói: 

"Em nhìn đi, anh không lừa em đúng chứ? Lần sau nếu chồng em muốn tới gần thì đừng có trốn." 

"Khụ khụ… em, em muốn đảo sườn." 

Cố Vãn Thanh ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng đi về phía nồi. Thế nhưng mà, bởi vì chạy quá nhanh, nàng tự vướng lấy chân của mình. 

"A ~~ " Cố Vãn Thanh kinh hô một tiếng. 

Sau một khắc, nàng ngã vào một lồng ngực ấm áp. 

Đỉnh đầu còn có giọng nói quen thuộc của Lục Lập Hành: 

"Sao lại không cẩn thận như vậy?" 

"Chuyện đó, em…" Cố Vãn Thanh muốn giải thích, nhưng luôn cảm thấy, nói cái gì cũng có chút dư thừa. 

Ngay tại lúc nàng không biết phải làm sao, giọng nói của Vương Thiết Trụ đột nhiên truyền đến từ xa: 

"Anh Lục, anh Lục, khoai lang này của anh đúng là quá ngon mà!" 

"Mẹ em và cha em đều khen không dứt miệng! Cứ nhất định muốn em qua đây hỏi anh Lục một chút, khoai lang này là từ đâu tới!" 

"Anh Lục…" 

Vương Thiết Trụ một hơi chạy tới cửa phòng bếp. 

Sau một khắc, cả người hắn cứng lại ngay tại chỗ… 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp