Trùng Sinh Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 51: Lần Sau Chồng Em Muốn Gần Gũi Thì Đừng Trốn Nữa


1 tháng

trướctiếp

Dưới chân núi có một căn nhà lá cũ nát. Tường nhà lá được xây bằng bùn vàng, bên trong trộn với lượng lớn cỏ tranh, ở giữa là một cái sân rộng. Hai bên nhà chính, mỗi người có một gian phòng. Mặt bên có thêm hai gian, là nhà bếp và phòng nhỏ. Toàn bộ nền nhà mấp mô, cũng được làm từ bùn. 

Lúc này, Chu Ngọc Hà đang nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt ho khan. 

Bên giường là Lục Lập Vĩ, hắn cố gắng đứng dậy, đi rót nước cho nàng. 

Thế nhưng, chân vừa chạm xuống đất, đau đớn lại truyền khắp toàn thân. 

Lục Lập Vĩ rên lên một tiếng, cắn chặt răng, đưa tay với lấy cái bát và ấm nước nóng trên bàn. 

Trong nhà không có tiền mua chén nước, ngày bình thường, bọn họ khát đều sẽ dùng bát uống nước. 

"Lập Vĩ…" Chu Ngọc Hà trên giường nghe tiếng thì lại nhẹ ho hai tiếng: 

"Em không sao cả, anh tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, chân của anh…" 

"Không có chuyện gì, anh không sao cả, em còn đang phát sốt đây. Bác sĩ Trương nói nên uống nhiều nước nóng một chút. Mấy ngày nữa, nếu thực sự không được thì chúng ta liền đi lên thôn truyền dịch, truyền dịch sẽ nhanh khỏe lại thôi." 

"Em không đi." Chu Ngọc Hà trực tiếp từ chối. 

Mua thuốc đã tốn mấy tệ rồi, truyền dịch chẳng phải là càng lãng phí tiền hay sao? 

Trong nhà đã sắp đói, nàng không thể tốn kém như thế được: 

"Em sợ, truyền dịch đau." Chu Ngọc Hà tùy tiện tìm cái cớ. 

"Được được được, vậy thì chỉ uống thuốc, chờ em khỏe lại thì không cần đi nữa." 

"Ừm." 

Lần này, Chu Ngọc Hà hết sức phối hợp. 

Sau khi uống xong, nàng lại nằm lại trên giường: 

"Lập Chính đâu?" 

"Không biết, tiểu tử kia ăn sáng xong đã không thấy tăm hơi, không cần phải để ý đến hắn." 

Chu Ngọc Hà suy nghĩ trong chốc lát, nói: 

"Nếu thực sự không được, em sẽ về nhà mẹ đẻ mượn ít tiền, Lập Chính sắp khai giảng rồi. Thiên Thiên… Thiên Thiên cũng phải đi học." 

Nói đến chuyện này, sắc mặt Lục Lập Vĩ có chút khó coi: 

"Nhà mẹ em cũng nào có tiền chứ? Chúng ta đã đi mượn bao nhiêu lần rồi? Ai, nếu như tiểu tử Lập Hành kia chịu làm việc thì tốt." 

Lục Lập Vĩ thở dài: 

"Hắn và Vãn Thanh đã tách ra, cũng không biết có chút tiến bộ gì không. Ba mẹ làm như thế chính là muốn cho hắn độc lập, thế nhưng, anh luôn có chút lo lắng…" 

Chu Ngọc Hà cũng nói: "Hay là đưa chút khoai lang trong nhà cho bọn họ đi? Tình huống hiện tại của Vãn Thanh chắc chắn là rất khó chịu." 

"Được rồi, chờ chân của có thể đi lại thì sẽ đưa qua." 

Lục Lập Vĩ đang nói, chợt nghe ngoài cửa có tiếng la: 

"Anh cả, anh cả, anh ở đâu vậy?" 

Sau đó là một trận tiếng khóc: 

"Ô ô, anh ba thả em ra, thả em ra…" 

"Thiên Thiên trở về rồi? Lập Chính đang làm gì thế?" Lục Lập Vĩ nhíu nhíu mày, xốc rèm vải phòng ngủ lên. 

Bởi vì cửa rất đắt, phòng của bọn họ chỉ dùng tấm rèm vải nát làm thành màn cửa.

"Có phải là bên phía em dâu xảy ra chuyện rồi hay không?" 

Nghĩ đến đây, Lục Lập Vĩ khẩn trương đứng lên. 

Lục Thiên Thiên cuối cùng tránh thoát được sự kiềm chế của Lục Lập Chính. Nàng lập tức lao vào trong ngực của Lục Lập Vĩ: 

"Ô ô, anh cả, anh ba bắt nạt người ~~ " 

"Chị dâu hai không có chuyện gì, anh hai chăm sóc chị dâu hai rất tốt ~ " 

"Nhìn này, anh hai còn mua kẹo que cho Thiên Thiên ~ " 

"Ô ô ô, anh ba nhất định phải kéo Thiên Thiên trở về, anh ba là người xấu ~~ " 

Lục Thiên Thiên dù sao cũng đang còn quá nhỏ. 

Lục Lập Vĩ nghe mà như lọt vào trong sương mù. 

"Cái gì, anh hai mua kẹo que cho em? Anh ba của em thì thế nào? Lập Chính, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" 

Lục Lập Chính tức giận bất bình nói: 

"Anh đừng nghe Thiên Thiên nói mò, nàng chỉ là bị một chiếc kẹo mua chuộc, em hôm nay gặp phải Lục Lập Hành ở trên trấn." 

"Hắn thế mà mua rất nhiều táo và chuối tiêu, em thấy ít nhất cũng phải tốn năm tệ, còn có nửa sọt rau nữa." 

"Hắn thật sự là, thật sự là càng ngày càng không ra gì." 

Lục Lập Chính không biết hình dung cơn tức giận của mình như thế nào: "Chờ ba mẹ trở về, em nhất định phải nói cho bọn họ biết, để bọn họ đi quản quản Lục Lập Hành." 

Lục Lập Vĩ nhíu mày: "Ai cho phép em gọi thẳng tên của Lập Hành? Đó là anh hai của em!" 

"Em không có người anh hai này!" Lục Lập Chính quật cường trả lời. 

Lục Lập Vĩ thở dài: "Anh biết em tức giận, bọn anh cũng tức giận, nhưng đó dù sao cũng là anh hai của em, dù hắn làm nhiều chuyện xấu đi chăng nữa cũng là người nhà chúng ta. Hắn học thói xấu, chúng ta phaihr có trách nhiệm dạy dỗ hắn, mà không phải là mắng hắn! Lập Chính, anh hai của em thật sự lại mua nhiều đồ như vậy?" 

"Em còn có thể lừa anh sao?" 

"Vậy cũng không thể nói cho ba mẹ biết được, ba mẹ vì mấy người chúng ta đã đủ cực khổ mệt mỏi rồi, em nói cho bọn họ sẽ chỉ làm bọn họ khó chịu mà thôi." 

"Vậy… Vậy cũng không thể để Lục Lập Hành lãng phí được, chị dâu hai phải làm sao bây giờ a? Nàng đang mang thai đó." 

"Anh sẽ nghĩ một chút biện pháp, chờ chân anh tốt, anh sẽ đi khuyên nhủ." Lục Lập Vĩ cũng không còn biện pháp nào tốt hơn. 

"Không đúng, em đi lên thôn làm cái gì?" 

Lục Lập Chính lúc này mới nhớ tới chuyện chính, hắn đưa thuốc mới mua xong cho Lục Lập Vĩ: 

"Mua thuốc cho anh, thuốc trị thương, đây là rượu thuốc, đây là thuốc uống. Bác sĩ Trương nói, đắp rượu thuốc rồi thì phải xoa bóp mới có thể khôi phục nhanh được." 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp