Mặc bộ quần áo sang trọng như vậy, làm nàng rất khó không nghi ngờ.
Lời này vừa ra, Bạch Dĩ Lạc cũng đem ánh mắt dừng trên người Hồ Đế.
【Không thể nào....lão cha ta lại sẵn sàng ra tay như vậy?】
【Vì Hồ tộc, đều bán sắc đẹp 】
【Sẽ không như vậy đi 】
Hồ Hậu và Hồ Đế đồng bộ ho khan.
Con à, con thực sự dám nói mấy lời này luôn.
Sợ bé con nhà mình lại nói lung tung, Hồ Đế tranh thủ thời gian giải thích, "Không có, sao có thể chứ."
"Ta chỉ dạy nàng một chút thủ đoạn, đổi một bộ quần áo, hợp với tình hình mà thôi."
Hồ Hậu hồ nghi nhìn ông, "Có thật không?"
Nàng lại cảm thấy có chỗ nào không hợp lý lắm nha.
"Ta còn có thể gạt ngươi sao?"
"Đi đi đi, vào nhà, mặt trời sắp lặn rồi, đừng để Tiểu Thất đông lạnh."
Hồ Đế bưng ổ lên, nắm tay Hồ Hậu, cùng nhau bước vào nhà.
Sau khi uống sữa, Bạch Dĩ Lạc cuộn tròn trong ổ bắt đầu ngủ.
Không còn cách nào, ai bảo cậu mới sinh ra không bao lâu đâu chứ, mỗi ngày tỉnh lại thời gian có hạn.
Hồ Hậu nhu hòa sờ sờ đầu của cậu, đắp chăn cho cậu, ánh mắt đầy dịu dàng.
"Phu quân, có một chuyện ta muốn nói với ngươi."
Hồ Đế thay một bộ quần áo bình thường ra tới, từ phía sau ôm lấy Hồ Hậu, cái cằm đặt ở bả vai nàng, "Chuyện gì?"
"Tiểu Thất của chúng ta đáng yêu quá, nhưng không biết bao lâu thằng bé mới biến hình nữa."
"Đúng vậy, khá kỳ quặc." Hồ Hậu nhẹ nhàng nói, nắm tay ông suy nghĩ một lúc "Ta có thể nghe thấy thanh âm của Tiểu Thất còn ngươi thì sao?"
Hồ Đế khiếp sợ nghiêng đầu, "Gì? Ngươi cũng nghe được à?"
May mắn thay, ông cho rằng tình phụ tử sâu đậm đến mức chỉ có ông mới nghe được.
Kết quả đây, mẫu tử tình thâm cũng có.
Chẳng qua suy nghĩ kỹ một chút thì sẽ có dấu vết. Đó là do chàng trai đã sơ suất, không coi trọng. Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều có quá nhiều sơ hở.
"Ừ, ngươi cũng có thể?" Hồ Hậu quay lại, Hồ Hậu gật đầu: "Ừ."
"Chúng ta nói chuyện nhé?"
"Ừ."
Hồ Đế đã bày mưu đặt một tấm khiên bảo hộ trong ổ của Bạch Dĩ Lạc, để ngăn chặn cậu nghe lén.
Hai người ngồi vào bàn và bắt đầu chia sẻ thông tin.
Vừa nói, Hồ Đế vừa đập bàn nói: "Ta biết hắn có ý xấu, thực chất muốn cướp mệnh bài Yêu Vương."
"Mới đầu Tiểu Thất nói tam tộc đang chuẩn bị vây công Yêu Vương cung, khi đó ta còn rất mơ hồ, ta tốt xấu cũng đã tu luyện mấy ngàn năm, sao có thể dễ dàng mất đuôi như vậy? Thì ra có một người trong cuộc, chẳng trách cuộc tấn công lén lút lại thành công."
"Không ngờ hắn ta có một trái tim độc ác như vậy."
Hồ Hậu sắc mặt cũng không tốt, "Ta đã bảo Hỉ Thước đi theo hắn rồi".
"Hôm nay hắn bị ta đánh, lại bị ta châm ngòi. Hắn nhất định sẽ đi tìm cái người tên A Lan kia. Chúng ta chỉ cần chờ, đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau dọn dẹp đồ ăn trộm."
"Không sao đâu, nếu không sẽ có người nói chúng ta không có chứng cớ, thậm chí sẽ không tha cho cha mẹ." Hồ Đế sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn, nắm chặt tay.
"Tiểu Thất đặc thù, chúng tôi phải được giữ bí mật và không được để người ngoài biết, nếu không sẽ gây bất lợi cho thằng bé."
Trên đời này luôn có người đầu óc điên khùng, không thể kiểm soát được những gì mình nói. Tốt hơn hết là nên giữ bí mật quan trọng.
Hồ Hậu gật đầu, "Việc này ta biết, chẳng qua ta đang nghĩ lão bản và những người khác có nghe được không."
"Những đứa trẻ này có việc riêng và chưa thể trở về. Chúng thậm chí còn chưa gặp Tiểu Thất. Nhỡ đâu Tiểu Thất cho rằng các ca tỷ không thích mình thì sao?"
Vừa nói ông vừa thở dài, trong lòng có chút buồn bực.
Hồ Đế nắm lấy tay nàng, vỗ nhẹ nói: "Có nghe hay không thì nên đợi tụi nó trở về rồi hẵng nói. Hiện tại còn không biết đến cùng có bao nhiêu người nghe thấy, tìm thời gian nói bóng nói gió một chút."
"Yên tâm đi, ta đã để tụi nó tranh thủ thời gian trở về. Lão đại đoán chừng ngày mai liền về rồi."
Tiểu Thất chính là đứa con mà họ đã mong đợi hơn ngàn năm nay. Cậu là đứa con quý giá nhất, tất nhiên cả gia đình đều sẽ yêu thương cậu.
Hơn nữa Tiểu Thất lại quay lại vì bọn họ, nếu ai không thích cậu sẽ bị lôi ra ngoài đánh đập trước.
"Được rồi, khi nào trưởng lão sẽ giao đá sinh mệnh cho Tiểu Thất?"
Các con của Hồ Tộc đều có đá sinh mệnh, nhưng Tiểu Thất đã sinh ra ba bốn ngày tuổi nhưng Trưởng lão vẫn chưa gửi đá sinh mệnh đến, nàng luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Đừng lo lắng, sáng mai ta sẽ đi hỏi."
"Ừm."
Hai người ôm nhau, nhìn chiếc ổ nhỏ cạnh giường bằng ánh mắt dịu dàng.
¥
Sáng sớm hôm sau, Hồ Đế đi đến trưởng lão.
Trưởng lão các tầng nằm ở phía bên trái của Yêu Vương. Tòa nhà bằng gỗ ba tầng tinh xảo là nơi ở của bọn họ.
Ở đây có năm vị trưởng lão sinh sống, mỗi người thực hiện nhiệm vụ của mình.
Người phụ trách viên đá sinh mệnh là đại trưởng lão, đồng thời là người đứng đầu ngũ trưởng lão.
"Tham kiến bệ hạ." Đại trưởng lão cúi người làm lễ.
Hồ Đế đi qua, đỡ lấy cánh tay hắn, "Không cần đa lễ, cô hôm nay tới, là tới lấy đá sinh mệnh của Tiểu Thất."
Đá sinh mệnh của trẻ em thường được trao cho phụ thân để bảo quản, khi đến tuổi trưởng thành, họ sẽ trao lại cho con mình.
"Cái này......" Đại trưởng lão ấp a ấp úng, luôn không thể nói ra câu tiếp theo.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Hồ Đế thấy hắn sắc mặt khó xử lý, không khỏi lo lắng.
"Ai, bệ hạ tới đây nhìn một cái đi."
Đại trưởng lão đi về phía trước, Hồ Đế đi theo sau, rẽ vài vòng, lại vào mật thất, rồi mới đến rồi tới một nơi có ánh nến lung linh.
"Bệ hạ, viên đá sinh mệnh của Thất điện hạ rất kỳ lạ. Vào ngày ngài ấy được sinh ra, viên đá sinh mệnh tỏa ra ánh sáng vàng, trên bầu trời thường xuyên xảy ra những hiện tượng kỳ lạ. Nhưng sau khi ánh sáng vàng biến mất, trên viên đá sinh mệnh xuất hiện những vết nứt. Đây là lý do tại sao ta không dám trao viên đá sinh mệnh cho bệ hạ."
Hồ Đế cầm viên đá sinh mệnh từ đài phun nước vào tay và ngắm nghía thật kỹ.
Viên đá sinh mệnh màu tím đen ở giữa có một chút ánh sáng tỏa ra, quả thực có thể nhìn thấy những vết nứt trên đó.
Ông nghĩ, ông dường như biết vì sao rồi.
Bởi vì Tiểu Thất của ông sau khi chết đã quay lại tìm họ.
"Không có gì, đừng lo, cô chỉ lấy viên đá sinh mệnh mang đi thôi." Hồ Đế Không có gì, đừng lo, tôi chỉ lấy viên đá sinh mệnh đi thôi, "Mong Đại trưởng lão chú ý hơn đến việc cầu phúc cho Thất điện hạ vào hai ngày sau."
Cầu Phúc là điều mà mỗi con cháu Hồ Tộc đều phải trải qua, thường là bảy ngày sau khi sinh ra, tượng trưng cho sự phù hộ của trời cao ban cho mình.
Khi đó, phước lành của hoàng gia sẽ có quy mô lớn hơn, mọi người từ mọi tầng lớp sẽ đến chúc phúc, đó cũng là một ngày sôi động.
Đại trưởng lão hơi nghiêng người nói, "Ta nhất định không phụ sự kì vọng của bệ hạ."
Hồ Đế rời khỏi trưởng lão các, đi vào Yêu Vương cung, vào hậu cung rồi đến Tê Khe Điện, nơi ở của Hồ Hậu.
"Phụ thân."
Một thanh âm trong trẻo gọi Hồ Đế, Hồ Đế xoay người, nhìn thấy người tới, sắc mặt giãn ra.
"Vân nhi đã về rồi."
Một anh tuấn mặc áo lam, đầu đội vương miện ngọc chậm rãi đi tới, hơi nghiêng người nói: "Phụ thân, hài nhi đã trở về."
Hồ Đế vỗ vỗ bả vai y, "Trở về là tốt rồi, chúng ta đi gặp đệ đệ của con nào."
Chỉ để xem con có thể nghe được tiếng lòng của thằng bé không.
Sẽ thật tuyệt nếu chỉ có phu thê ông nghe được, đó sẽ là một bí mật nho nhỏ chỉ dành cho họ.
Bạch Dĩ Vân nhìn nụ cười trên mặt cha mình, có chút nghi hoặc, sao có thể cười...khốn nạn như vậy?
Nó không giống như phong cách trước đây.
Phải chăng đã có chuyện gì xảy ra?
Không thể nào, y chỉ về muộn vài ngày thôi.
Nghĩ tới đây, y không khỏi bước nhanh hơn, cuối cùng, cuối cùng bỏ Hồ Đế lại, sải bước vào cửa Tê Khe Điện.
"Mẫu thân, mẫu thân, con út đâu."
【A, là ai tới tới vậy, để ta xem xem】
【oa ờ, mỹ nam, a!! Mỹ nam tử tử ôm một cái nào】