Mới vừa vào cửa Bạch Dĩ Vân chợt nghe thấy một thanh âm, vẫn là thanh âm cực kỳ vui vẻ, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Nhìn thấy cảnh này, Hồ Đế và Hồ Hậu đưa mắt nhìn nhau.

Hơn phân nửa là có thể nghe thấy.

Ai, mộng tưởng tan biến.

Hồ Đế khóe miệng hạ xuống, vẻ mặt không cao hứng.

Bạch Dĩ Vân ổn định thân mình, vẻ mặt đầy mờ mịt.

Âm thanh đó đến từ đâu?

Phụ thân cùng mẫu thân vẻ mặt bình tĩnh, chớ không phải mình nghe nhầm.

【 a!!! Là ca ca ta, đại ca ca, đại ca ca, ta ở chỗ này】

【 đại ca ca, ôm một cái, mau ôm ta nhanh lên】

Khi Cửu Vĩ Hồ Tộc gặp nạn, là Bạch Dĩ Vân đem cậu đưa đi, còn dùng nội đan bản thân bảo hộ cậu.

Bây giờ gặp lại Bạch Dĩ Vân, Bạch Dĩ Lạc vui mừng đến mức ước gì có thể mọc cánh bay đến bên y.

【Ô ô ô, đại ca ôn nhu của ta vì cái gì còn không ôm ta】

【Buồn quá, ca ca không ôm ta, oa ô ô ô...】

"A a a......" Nghe thấy thanh âm, Bạch Dĩ Vân mới đưa ánh mắt rơi vào trên mặt bàn ổ nhỏ bên trên.

Tổ được làm bằng thúng tre, phủ chăn bông mềm mại, bên trong có một quả bóng tiểu Mao màu trắng.

Màu trắng tiểu mao có hai bàn chân đặt ở mép lồng, một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn qua bên này.

【 đại ca ca đại ca ca nhìn ta, ta là đệ đệ của huynh, ngao ô 】

【 đại ca ca ôm một cái đi mà, mau ôm ta một cái】

【Lại không ôm ta, ta sẽ làm ầm ĩ lên】

Bàn chân nhỏ tức giận đập vào chăn bông mềm mại, trông rất tức giận.

Hồ Hậu nhìn bộ dáng của y, nhịn không được cười ra tiếng, "Vân nhi, nhanh ôm đệ đệ của con đi. Nếu không ôm, thằng bé sẽ náo loạn."

Tiểu gia hỏa này, lanh lợi thực.

【Đúng vậy, mau tới ôm ta một cái 】

【Ôm ta một cái nào】

Đôi mắt sáng của cậu tràn đầy mong đợi.

Trong sự mong đợi này, Bạch Dĩ Vân chậm rãi tiến lên, nhìn đứa bé trong ổ rồi mỉm cười, "Em út."

【Nga, ta ở đây】

Cậu ngẩng cái đầu nhỏ đầy lông, thò lại gần dốc hết sức cọ vào tay Bạch Dĩ Vân, bộ dáng rất quen thuộc.

Bàn chân nhỏ vẫn ôm lấy ngón tay của Bạch Dĩ Vân, gắt gao ôm, nắm chặt không buông.

Bạch Dĩ Vân sửng sốt một lát, rồi làm theo ý cậu, ôm cậu vào lòng.

Một quả bóng nhỏ nhắn, mềm mại và vô cùng dễ thương.

"Em út cùng đại ca giống nhau, đều là bạch hồ đấy, nhưng lông mày hơi đỏ, khá độc đáo."

Nhìn toàn bộ tộc, không có một con hồ ly màu sắc và hoa văn ở giữa lông mày

Điều này rất đặc biệt.

Bạch Dĩ Lạc lắc lắc cái đuôi, dốc hết sức cọ ngực y, còn phát ra thanh âm ục ục.

【Tức là ta chính là người đặc biệt nhất.】

【Đại ca ca, ta rất nhớ ngươi, cọ cọ, hôn hôn】

"Đại ca cũng nhớ em út."

"Đại ca bận mấy ngày không đến gặp em út kịp. Em út sẽ không tức giận chứ?"

Bạch Dĩ Vân ngồi ở trên ghế, ôm Tiểu Bạch nhẹ giọng hỏi, trên môi nở nụ cười hiền lành.

Em út nhà hắn lớn lên thật đẹp.

Bạch Dĩ Lạc ôm ngón tay y, nhấm nháp một cách nũng nịu rồi xoay xoay trong tay.

【Sẽ không, sẽ không, ta sẽ không giận đại ca đâu.】

【Người ta thích nhất chính là đại ca ca mà 】

Hồ Đế lập tức bật khóc, kéo áo Hồ Hậu, lay động liên tục.

Con út của ông không thích lão phụ thân này.

Chưa có ai nói điều gì như thế này với ông cả.

Hồ Hậu hiểu ý trong mắt ông, suýt bật cười, nhanh chóng nắm tay ông an ủi.

"Đều đã lớn đến chừng này rồi, còn cùng hài tử ghen ghét, xấu hổ hay không."

"Ngươi xem, hai anh em hợp nhau đến thế nào."

Những đứa con của gia đình họ đều hòa thuận và vui vẻ, không giống như những chủng tộc khác, những cuộc chiến đẫm máu chỉ vì một chút quyền lực.

Hồ Đế vẫn không vui, liếc nhìn sang đó lại càng không vui.

Nếu biết sớm hơn thì ông đây đã không cho phép người này về sớm như vậy. Vốn định để Bạch Dĩ Vân cùng nhau chăm sóc Xà tộc, nhưng bây giờ xem ra y đến cướp con ngoan bé bỏng của ông

Hừ

Hồ Đế tức giận.

Hồ Hậu cười vỗ vỗ tay ông, nhưng khóe mắt thoáng thấy một con chim đậu trên bậu cửa sổ.

"Hỉ thước đã trở lại, ta đi nhìn một cái."

Hồ Đế dùng ánh mắt sắc bén nhìn Hỉ Thước rồi quay người đi về hướng Bạch Dĩ Lạc.

Hỉ thước bị cái liếc mắt này nhìn chằm chằm đến cả người lạnh đến mức suýt lăn khỏi bậu cửa sổ.

Nàng không có chọc tới bệ hạ đi, sao lại có cái ánh mắt này.

Chẳng lẽ quấy rầy ông cùng Hồ Hậu khanh khanh ta ta?

Rồi lần sau nàng sẽ quay lại vào đúng thời điểm để không trở thành món ăn trên bàn.

"Làm sao vậy?" Hồ Hậu Hồ Hậu đi đến bên cửa sổ, che khuất tầm nhìn phía sau, người khác chỉ tưởng rằng nàng đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Hỉ thước nhìn thấy Hồ Hậu, liền bắt đầu nói chuyện, cố ý hạ giọng.

"Vương hậu vương hậu, ta đi theo hoa tam gia đến Hoa Mãn Lâu, nhìn hắn đi tìm một cô nương, cô nương kia gọi là A Lan..."

Hôm qua, hoa tam gia rời khỏi Yêu Vương cung sau, tức giận đến khập khiễng đi về Hoa Mãn Lâu.

"Ai da, tam gia đến rồi, vào đi, hôm nay gọi ai thế?" Tú bà vặn eo, lắc lư đi tới trước mặt hoa tam gia nịnh nọt, hất nhẹ chiếc khăn tay lên trên mặt hoa tam gia.

Hoa tam gia nổi tiếng ở Hoa Mãn Lâu là người hào phóng, nên Tú bà tự nhiên mỉm cười với hắn.

Hoa tam gia vẫn còn tức giận nhưng kiềm chế cảm xúc, ném ra một tờ ngân phiếu: "A Lan đâu? Ta đang tìm nàng ta!"

"Nguyên lai là tìm A Lan a, mời ngài lên lầu." Tú bà cầm ngân phiếu cao hứng không khép miệng được, hôn lên ngân phiếu, búng chiếc khăn tay trong tay nói: "Vị khách quý, mời vào phòng riêng."

Hoa tam gia lên lầu, đi theo người hầu vào phòng.

Căn phòng được trang trí trang nhã, hương thơm được thắp lên phía sau bức bình phong, một bóng người xinh đẹp chậm rãi khoác áo choàng, dáng vẻ đơn độc khiến người ta thèm muốn.

Nhưng lúc này hoa tam gia không có ý định ngắm nhìn, sải bước ra sau tấm bình phong, lạnh lùng nhìn mỹ nhân trước mặt.

A Lan đôi mắt khẽ nâng, câu nhân cười, "Tam gia tới rồi."

Nàng ta vòng eo đung đưa bước tới, ngón tay trắng xanh đặt lên ngực hoa tam gia, vuốt ve mặt hắn, dụ dỗ phía dưới của hắn rồi đốt lửa điên cuồng.

Hoa tam gia kìm lại cơn đau nhói, nắm lấy tay A Lan.

"Ngươi cái con tiện nhân, cư nhiên dám chơi ta!"

Bang ——

Một cái tát giáng thẳng vào mặt A Lan.

A Lan trong mắt hiện lên sát ý, nhưng lại che giấu, ủy khuất che mặt ngẩng đầu, "Tam gia ngươi đang làm gì vậy?"

"A Lân đã làm gì sai?"

"Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi, Xà tộc các ngươi coi ta như đồ ngốc phải không? Xem ta bị các ngươi chơi xoay quanh, có phải rất vui vẻ không."

Hoa tam gia từ trong tay áo lấy lá thư ném vào mặt A Lan, "Chính ngươi xem."

"Xà Tộc các ngươi thật là độc ác và mưu mô. Nếu không nhìn thấy lá thư này, ta cũng không biết đây là âm mưu của các ngươi."

Làm cho bọn họ giết hại lẫn nhau!

A Lan cầm lá thư lên với đôi mắt đỏ hoe và vô cùng sốc khi nhìn thấy nội dung trên đó.... sao có thể như vậy được...

Đây là ai viết, tên khốn nào đã phá hỏng kế hoạch của nàng ta!

Cư nhiên đem kế hoạch của bọn họ nói toàn bộ ra, từng chữ một.

Chết tiệt!

A Lan giấu đi sự hoảng sợ trong mắt, bình tĩnh lại cảm xúc.

Hoa tam gia chính là tên ngốc thứ hai nàng ta chọn sau khi xem xét hồi lâu không chỉ được vào Yêu Vương Cung miễn phí mà còn là kẻ gần gũi nhất với Yêu Vương Lệnh.

Nếu làm mất quân cờ này thì mọi việc sau đó sẽ bị gián đoạn hoàn toàn.

Cho nên, bất kể ai viết bức thư này, nàng ta cũng phải vượt qua và để tên ngốc này làm việc giúp mình hoàn thành kế hoạch của Xà Tộc!

A Lan cầm lá thư khóc lớn thành tiếng, "Tam gia không thích A Lân thì cứ nói đi. Sao lại phải mang một lá thư không rõ nguồn gốc đến cho nô gia?"

"Nô gia cuộc sống thật vất vả, tưởng mình gặp đúng người, không ngờ... Giờ mình lại bị oan... Ô Ô Ô... ."


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play