Hoa tam gia khiếp sợ, nàng làm sao mà biết được

Hay hắn lỡ miệng.

Không có khả năng.

"Tỷ, ngươi nghe ta giải thích, không phải như vậy."

"Ta không nghe!" Hồ Hậu hung hăng vung cây thương trong tay. "Đứng lại cho ta."

Hoa tam gia: "Ta không!"

Hồ Hậu gầm nhẹ: "Lão tử đếm tới ba!"

Hoa tam gia nhanh chân chạy, không nghe không nghe.

"Một!" Hoa tam gia tiếp tục chạy, không nghe.

"Ba!" Hoa tam gia dưới chân có sắt, không thể cử động dù chỉ một bước.

Đoàng

Trường thương đâm mạnh vào người hoa tam gia.

Bên trái, bên phải, bên trên, phía dưới...vô góc chết 360 độ .

"Ngao!"

"Ngao ngao!!"

"Ngao ngao ngao!!!"

Hoa tam gia bị quất bay.

Bạch Dĩ Lạc nằm trong ổ, nhìn hoa tam gia bị Hồ Hậu đơn phương đánh bay lên trời rơi xuống đất, hai mắt mở to, miệng không khép lại được.

Bùm

Một con hồ ly vàng đáp xuống sàn trước mặt Bạch Dĩ Lạc, chân co giật, lưỡi thè ra.

【Thật tuyệt vời, nguyên hình cũng bị đánh cho lộ diện.】

【Không hổ là nương ta, chính là lợi hại 】

Bạch Dĩ Lạc không biết rằng trước khi Hồ Hậu lấy chồng, nàng là một con hồ ly hung bạo nổi tiếng ở Hồ Tộc, mỗi khi bất đồng ý kiến ​​là sẽ đánh nhau. Hiện nay, ở Cửu Vĩ Hồ Tộc có rất nhiều hồ ly sợ nàng.

"Tên chó khốn nạn, cư nhiên ngươi lại muốn cướp lệnh bài Yêu Vương của ta, ai bảo ngươi làm!"

Hồ Hậu chĩa mũi giáo trong tay, mũi giáo nhọn rơi xuống trước mặt Hoa Tam Gia.

Hoa tam gia cuộn tròn thành một quả bóng, khóc chít chít, "Ta không có, ta không có."

【Đúng đúng đúng, ngươi không có, chỉ là ngươi còn chưa có thời gian để bắt đầu thôi】

Bạch Dĩ Lạc nhịn không được phun tào.

"Không nói đúng không, vậy được, ta hôm nay liền đánh gãy chân của ngươi, lột da của ngươi ra!"

Hoa tam gia đồng tử khiếp sợ, kéo lấy thân thể bị thương của mình lui về sau, "Đừng mà..."

"Tỷ, ta chính là người thân đệ đệ của tỷ đấy..."

Hồ Hậu cười lạnh: "Người thân đệ đệ? Ngươi muốn trộm Yêu Vương lệnh, muốn giết ta, ngươi làm sao không nghĩ tới ta là ngươi thân tỷ tỷ của ngươi."

Hoa tam gia quỳ rạp trên mặt đất, ôm lấy chân Hồ Hậu, nước mũi nước mắt tèm lem, "Tỷ, thật oan uổng, ta không có, ngươi cho ta 800 cái lá gan, ta cũng không có can đảm."

[Chết tiệt, sao nàng ta lại biết chuyện này? Ta rõ ràng cũng không nói gì, chẳng lẽ là Xà tộc bán đứng ta. ]

[Thật là một âm mưu độc ác, làm chúng ta giết hại lẫn nhau, bọn chúng ngồi ngư ông đắc lợi. ]

"Tỷ, ta không có, ta thật sự không có."

Hồ Hậu dùng thương chĩa vào mũi hắn, "Thật sao, vậy ngươi nói A Lan là ai!"

Hoa tam gia khiếp sợ.

[ A Lan đều đã biết, quả nhiên là Xà tộc bán đứng ta ]

[Tâm địa rắn rết ]

[ Xà tộc chủng tộc hung ác và ghê tởm nhất, ta cùng bọn hắn không đội trời chung ]

Nghe hoa tam gia tiếng lòng, Bạch Dĩ Lạc ở trong ổ cười đến phát run.

【Ha ha ha, tên ngốc này cho rằng Xà Tộc phản bội hắn】

【Ồ haha, phản bội, Xà tộc sắp hộc máu mất.】

Hồ Hậu tròng mắt xoay chuyển, phản bội?

Để bọn hắn đấu tranh nội bộ cũng không phải không được.

Nàng biết đệ đệ mình không hề có ý định trộm Lệnh Yêu Vương nên chắc chắn có người đã nói gì đó vào tai hắn.

Hắn cũng không có lá gan sẽ giết mình, trừ phi được người khác khuyến khích.

Điển hình có tâm trộm cướp nhưng lại không có dũng khí, hơn nữa còn là khỏa cỏ đầu tường, lợi thế sẽ nghiêng về phía đó.

Không thể không nói, Hồ Hậu rất hiểu hoa tam gia, ước chừng bản thân hoa tam gia cũng chưa bao giờ hiểu rõ bản thân mình như vậy.

"Đệ đệ, tỷ tỷ cũng không muốn điều này. Nhưng hôm nay một lá thư được đặt trên cửa sổ cung điện của ta, trên đó viết ngươi phải vì cầm Yêu Vương lệnh, không chỉ giết ta, còn giết hồ vương, rút gân lột da..."

Hồ Hậu thu trường thương, dùng tay áo xoa khóe mắt, buồn bã nói, sợ hắn không tin, liền lấy ra một lá thư đưa cho hắn đọc.

"Ngươi lại vừa lúc đề cử ngươi muốn vào cung, tỷ tỷ này không phải có chút lo lắng sao."

"Đánh có đau không, mau tới, để tỷ tỷ nhìn một cái."

Hoa tam gia bị đánh cho một trận, hơn nữa thêm lời Hồ Hậu vừa nói, còn có cả phong thư, ở trong lòng đem Xà tộc mắng một ngàn tám trăm lần.

rên môi nở nụ cười, nắm tay Hồ Hậu nói: "Tỷ tỷ, không sao đâu. Cũng là đệ đệ chọn thời gian không đúng lúc, không trách tỷ tỷ."

"Hôm nay liền không quấy rầy tỷ tỷ, ta đi trước."

"Đây là lễ vật đưa cho Tiểu Thất."

Hoa tam gia buông lễ vật, thuốc Hồ Hậu đưa cũng không thèm lấy, cầm thư khập khiễng đi ra khỏi Yêu Vương Cung.

Nhìn dáng vẻ là muốn đi tìm người tính sổ.

Nhìn bóng lưng hắn, Hồ Hậu sắc mặt lạnh lùng, "Hỉ thước."

Một con chim với bộ lông tuyệt đẹp đáp xuống trên bàn đá, "Vương hậu có gì phân phó."

"Đi theo hắn, xem hắn đi đi đâu và gặp ai, rồi quay lại kể cho ta mọi chuyện."

"Vâng."

Hỉ thước dang rộng đôi cánh bay về hướng Hoa Tam Gia vừa rời đi.

Hồ Hậu ngồi xuống ghế đá nhìn món quà Hoa Tâm Gia đặt xuống, vừa véo vào đã hóa thành bột, thản nhiên ném lên.

Đồ của bạch nhãn hồ, cũng không thể muốn.

【Oa, mẫu thân ta thật soái lại còn đẹp nữa chứ.】

【Quả nhiên, phụ nữ dấn thân vào sự nghiệp là đẹp nhất.】

Hồ Hậu nghe được tiếng ca ngợi, nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Dĩ Lạc, "Tiểu Thất yên tâm, nương sẽ bảo vệ tốt cho con."

Bạch Dĩ Lạc cọ cọ lòng bàn tay Hồ Hậu, rất có lễ phép.

【Ta cũng sẽ bảo hộ mẫu thân, bảo hộ cha ca ca tỷ tỷ 】

【Cửu Vĩ Hồ Tộc sẽ không bao giờ được phép diệt vong nữa】

Hồ Hậu trên môi nở nụ cười, nhưng trong lòng lại rất lo lắng.

Xà tộc tuy không phục Cửu Vĩ Hồ thống trị, nhưng cũng luôn an phận, hiện giờ đột nhiên ra tay là có vạn toàn nắm chắc, hoặc là có người từ phía sau đẩy lui.

"Nương tử, nương tử."

Thanh âm dồn dập vang lên, Hồ Hậu quay đầu nhìn lại, nhưng bị mất chỗ ngồi và ngã xuống đất.

Là bị dọa.

"Ai da, nương tử, không bị ngã đấy chứ?"

Hồ Đế vội vã chạy tới, đang muốn đỡ Hồ Hậu đứng dậy, Hồ Hậu giơ tay cự tuyệt.

"Đứng yên đừng nhúc nhích, có chút đáng sợ."

Hồ Đế:...

Bạch Dĩ Lạc cũng trợn tròn mắt, mắt không dời được.

【Ha ha ha, cha ta thật tuyệt, mặc đồ này không biết còn tưởng rằng đi làm cái gì đây】

【Đầu đội hoa tươi, quần áo xinh đẹp, trên mặt còn có son phấn... Ha ha ha ha... Hoa hồ ly...】

Hồ Đế:...

Nhóc con, chừa cho cha con chút mặt mũi đi nào.

Nhìn thấy Hồ Hậu nghi ngờ khó hiểu vẻ mặt có chút kinh hãi, Hồ Đế cúi đầu nói, "Nương tử...... Ngươi đã nói sẽ yêu bất cứ dạng nào ở vi phu mà."

Chúng ta mới thành hôn được 5000 năm mà mọi chuyện đã thay đổi?

Hồ Hậu chỉ nghĩ thu hồi những lời này.

Nhưng để không làm tổn thương trái tim non nớt của ông, đành phải cười đứng dậy nắm lấy tay ông.

"Phu quân, đây là đi đâu vậy. Ngươi ăn mặc đẹp quá."

Cả người còn thơm ngào ngạt.

Nó trông không có vẻ nghiêm trọng.

Hồ Đế vẻ mặt đắc ý, "Ta đi làm phiền Xà Tộc."

"Ta phái một con hồ ly xinh đẹp nhất, thủ đoạn lợi hại nhất làm nàng đi câu dẫn Xà tộc, thủ lĩnh của bọ ngựa tộc cùng con rết tộc. Có lẽ lúc này ba người bọn họ đang đánh nhau trong hang."

"Ta có thông minh không?" Đây chính là mỹ nhân kế.

Hơn nữa, đây cũng là chiến lược ít tổn thất nhất.

Không hổ là ta, Hồ tộc vương, Yêu giới yêu đế nghĩ ra được.

【Oa, cha ta giỏi quá 】

【Cư nhiên biết Xà tộc còn có dã tâm nên ra tay trước】

【Cha thật lợi hại 】

Hồ Đế kiêu ngạo hất cằm.

Nghe được không, con trai đang khen ta kìa.

Hồ Hậu há miệng thở dốc, liền ngã vào người Hồ Đế: "Kia hồ ly chẳng lẽ ngươi đi..."


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play