10
Chử U đúng là thiên tài của thiên tài.
Con bé thức tỉnh Đôi mắt của Thần linh đương nhiên không chỉ do mắt em đặc biệt, bộ não của em còn vĩ đại hơn nhiều.
Chử U là người thông minh nhất tôi từng gặp, thuốc con bé nghiên cứu chế tạo ra có dược hiệu vượt xa các căn cứ khác, thậm chí nâng thực lực tổng hợp của căn cứ Kim Thành lên như tên lửa chỉ trong vài năm ngắn ngủi.
Một trăm vạn cư dân nhưng chúng tôi có tới mười vạn dị nhân.
Đây là một tỷ lệ trái lẽ thường, gần như có thể san bằng tất cả các căn cứ khác cộng lại.
Tuy nhiên sau khi thương lượng, chúng tôi quyết định sẽ thêm phụ gia vào thuốc để đề phòng.
Chúng tôi có thể vô hiệu hóa thuốc bất cứ lúc nào. Nói cách khác, chúng tôi có khả năng tước đoạt dị năng mà người khác thức tỉnh nhờ thuốc.
Mọi người dẫn quân xuất phát, tôi và Ôn Huệ đi tiễn.
Ôn Huệ nói với tôi: “Chị Mộ, nếu trên thế giới này không có dị năng thì tốt rồi.”
"Cho dù có một ngày dị năng đột nhiên biến mất,..." Tôi dửng dưng. “Thì những người đã ngã xuống cũng vĩnh viễn không thể đứng lên nữa.”
"Cũng đúng." Khóe môi Ôn Huệ giật giật. “Thứ đáng sợ không phải dị năng mà là người sở hữu dị năng.”
"Nhưng bây giờ em cũng là người sở hữu dị năng mà, Ôn Huệ." Tôi rút một xấp tài liệu đưa cho em ấy. “Em thắc mắc tại sao chị không cử em đi các căn cứ khác hả? Bởi vì em có chuyện đặc biệt cần phải làm, đây là nhiệm vụ chị định giao cho em.”
Tổ chức X, chuyên buôn người.
Hắc Kỳ, tổ chức chuyên giải phẫu cấy ghép dị năng.
...…
"Đây là thư tố giác chúng ta nhận được." Tôi nói. “Trước kia những tổ chức này thường xuyên hoành hành, đến tận bây giờ chúng ta cuối cùng cũng thu thập khá hoàn chỉnh hồ sơ về bọn chúng.”
“Nhiệm vụ xóa sổ này cần một người lãnh đạo, em muốn đi không, Ôn Huệ?”
Đốm lửa sống động như tinh linh quấn quanh đầu ngón tay Ôn Huệ, khuôn mặt ngoan ngoãn vô hại của em bừng lên một nụ cười rất tươi. Ôn Huệ cúi người: “Đương nhiên rồi ạ, sếp Mộ.”
Ôn Huệ bây giờ là dị nhân song hệ Hỏa và Kim, một trong những người có sức chiến đấu mạnh nhất phạm vi toàn thể các căn cứ, là thiên tài nhảy vọt từ số 0 lên cấp 6 trong vòng có 2 tháng.
Còn nữa, con bé không dựa vào thuốc để thức tỉnh dị năng mà nó giống tôi, chỉ mượn hoạt tính của thuốc để thúc đẩy đột phá sức mạnh.
Tôi nhìn chiếc chìa khoá Tinh Thành, bước qua Cánh Cửa Thần Kỳ mà dị nhân hệ không gian chế tạo cho mình.
___
Tinh Thành.
Tôi đứng giữa hội quán vắng tanh không một bóng người, ngoắc ngón tay với khối Bia Tín Ngưỡng.
Tuyên chiến cũng là một mục trong các loại khế ước của Tinh Thành.
Tôi, Mộ Yểu, lấy vai trò thủ lĩnh của căn cứ Kim Thành khởi xướng tuyên chiến.
Căn cứ Kim Thành tuyên chiến với căn cứ Hưng Thành.
Căn cứ Kim Thành tuyên chiến với căn cứ Úy Lam.
Căn cứ Kim Thành tuyên chiến với căn cứ Dương Thành.
BÙM! BÙM! BÙM!
Ba cột sáng chói lòa rọi thẳng tắp lên mây.
Giây phút này, vô số người bất kể đang ở ngõ ngách tăm tối, hay những gian phòng chật hẹp, hoặc đấu trường thú ồn ào, tất cả đều thi nhau ngẩng đầu lên nhìn về phía khung cảnh tráng lệ ấy.
Bầu trời tối đen như mực thoáng chốc bị cột sáng chiếu rực rỡ như giữa trưa.
Như thể ngụ ý rằng ngày tàn của thế giới thối nát này đã đến rồi.
11
Căn cứ Kim Thành đồng thời gửi chiến thư tới 3 căn cứ lớn là tin tức bùng nổ mấy ngày gần đây.
Không những thế, thắng lợi liên tiếp dễ như trở bàn tay của Kim Thành cũng là chủ đề trò chuyện say sưa mới nhất hiện nay.
___
Căn cứ Kim Thành;
8 đại tướng: Mộ Yểu, Lạc Mẫn, Lộc Bồng, Bạch Kiều, Hà Niệm Thời, Tần Lộ Viện và Ôn Huệ;
16 tiểu đội Nghịch Sát.
Ba cụm từ này triệt để được gắn mác ‘hùng mạnh’ và trở thành thánh địa mà vô số người hướng tới.
Nghe nói căn cứ Kim Thành đã xây dựng hệ thống pháp luật và quy tắc chặt chẽ; nghe nói căn cứ Kim Thành không có nô lệ và gái điếm, cũng không có phân chia giai cấp quý tộc và thường dân; nghe nói ở Kim Thành dị nhân không được tùy tiện bắt nạt người thường, tất cả các ngành kinh doanh phạm pháp đều bị đình chỉ, cư dân bình thường cũng có thể tạo thu nhập nuôi sống bản thân bằng cách lao động chân chính.
Miễn bàn chuyện bọn họ cho phép người bình thường không có dị năng gia nhập vô điều kiện và tự mình đi đón những ‘hàng hoá' từng bị Bành Sưởng bán sang các trụ sở khác về. Thậm chí bọn họ ký kết hiệp ước đồng minh với căn cứ Thần Hi và căn cứ Trung Ương, thiết lập cổng di chuyển cỡ lớn để dễ dàng qua lại giữa 3 căn cứ.
Ngoài ra, liên minh 3 căn cứ còn khởi động Kế hoạch Tinh Hỏa: sáng lập một tổ chức tên là Người Bảo Vệ", chuyên cứu vớt những người bị đối xử bất công dù người đó có dị năng hay không. Lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, đội trưởng Đội 1 Ôn Huệ, đã tiêu diệt được 5 tổ chức vô nhân tính sử dụng dị năng chuyên làm giao dịch phi pháp.
Tất cả những chuyện này nghe như cổ tích vậy, gần như không thể xảy ra ở thời đại này.
12
Chử U và Bạch Kiều trở về đầu tiên.
Tôi nhìn cặp mắt xán lạn như sao trời của Chử U, mỉm cười nói: “Xem ra rất thuận lợi.”
"Ừm." Chử U gật gật. “Cái trung tâm cấy ghép dị năng kia bị chúng em cho một mồi lửa thành tro tàn hết, nhưng mà có một ít tài liệu vẫn khá đáng nghiên cứu, em mang về đây rồi.”
"Mệt chết mất thôi." Bạch Kiều duỗi lưng. “Được cái mang về nhiều người lắm, có cả em gái của Mộ Xuân Lai, coi như là may mắn không phụ lòng tin của tổ chức khi giao phó sứ mệnh cho em.”
“Đại tướng Bạch Kiều, làm tốt lắm.”
“Đại tướng Chử U, làm tốt lắm.”
Tôi không hỏi chuyện gì xảy ra với Ngô Nhị. Khỏi cần nghĩ cũng biết khi kẻ tước đoạt dị năng của người khác và hoành hành ngang ngược mất đi thị lực sẽ phải đối mặt với cơn giận dữ của những người từng bị ả thống trị như thế nào và nhận được kết cục ra sao.
"À đúng rồi, Ngô Nhị nói với em là chúng ta ngông cuồng tuyên chiến thế này thì 11 căn cứ khác sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu." Bạch Kiều cười híp mắt. “Hay là ta xử lý luôn những căn cứ còn lại đi.”
"Mấy đứa nghĩ chị đây ăn không ngồi rồi đấy à?" Tôi thở dài. “Căn cứ Trung Ương và căn cứ Thần Hi ủng hộ chúng ta vô điều kiện. 6 căn cứ còn lại chị đã cử người đi cảnh cáo, chị hứa hẹn không chủ động tuyên chiến, bọn họ đương nhiên sẽ không dám đứng ra lấy lại công bằng cho ai nữa hết.”
"Chúng ta không tuyên chiến, thế còn căn cứ Trung Ương thì sao?" Chử U lắc đầu, “Sếp Mộ càng ngày càng xảo trá.”
Tôi mỉm cười: “Vậy chẳng liên quan đến chúng ta.”
Chúng tôi và căn cứ Trung Ương chỉ là quan hệ hợp tác.
Bên ấy muốn làm gì, sao chúng tôi ngăn nổi.
Có thể là chịu ảnh hưởng từ nhiệm vụ lần này, dị năng của Chử U và Bạch Kiều thăng cấp.
Gen của chúng tôi vốn hoạt động rất mạnh mẽ, nhờ thuốc Hà Niệm Thời và Chử U nghiên cứu mà càng phát triển phi thường. Dị năng đôi của tôi vừa thức tỉnh đã là cấp 3, bây giờ đột phá cấp 8, hoàn toàn xứng đáng vị trí dị nhân đứng đầu tất cả các căn cứ.
Chử U từng nói, xét theo góc độ di truyền học, cái này liên quan mật thiết đến cấp độ dị năng của bố tôi.
Bạch Kiều thì lại khác.
Bố mẹ Bạch Kiều chỉ là lính đặc công bình thường, dị năng của con bé không phải do di truyền mà chắc là bị hận thù khắc cốt ghi tâm kích thích bộc phát.
Cánh Cửa Địa Ngục có lẽ không thể gọi như thế nữa bởi vì cánh cửa kia ngoài triệu hoán quỷ quái còn có thể triệu hoán một số sinh vật thần thoại kỳ quái kiểu như chó ba đầu.
Đương nhiên, Bạch Kiều vẫn không thể triệu hoán linh hồn bố mẹ mình nhưng con bé không nản chí, chỉ cười hì hì nói với tôi: “Chắc chắn hai bọn họ đang ở trên Thiên Đường, chưa biết chừng một ngày nào đó cánh cửa của em có thể biến thành Cánh Cửa Thiên Đường thì sao, thế là có thể nhìn thấy bọn họ rồi.”
Không riêng bố mẹ Bạch Kiều mà thân nhân của cả 8 chúng tôi, trừ con gái Đồng Đồng nhà chị Hà Niệm Thời thì đều không thể triệu hoán ra được.
Hà Niệm Thời ôm Đồng Đồng, lặng lẽ nức nở thật lâu. Bắt đầu từ ngày hôm đó, chị ấy có thể nói chuyện trở lại.
Chị ấy thút thít: “Mẹ xin lỗi, Đồng Đồng, mẹ có lỗi với con.”
Đồng Đồng mặt trắng bệch, giương đôi mắt không có tròng trắng trông hơi kinh dị và ôm Hà Niệm Thời, ngoan ngoãn đáp: “Mẹ ơi, Đồng Đồng nhớ mẹ lắm.”
Con bé còn quá nhỏ, khi lìa đời lại phải chịu giày vò quá mức nên oán hận tụ thành lệ quỷ, thế nhưng vừa gặp chúng tôi con bé vẫn lanh lợi lần lượt chào hỏi từng người một.
Chúng tôi lặng im đứng nhìn hai mẹ con.
Ngày hôm sau, Hà Niệm Thời thức tỉnh dị năng: thanh lọc và chúc phúc.
Chị ấy siêu độ Đồng Đồng để con bé không phải làm ác quỷ nữa sau đó chúc phúc để sau khi đầu thai Đồng Đồng có thể có một tương lai tốt đẹp hơn.
Hà Niệm Thời còn chúc phúc cho tất cả người thân và bạn bè đã khuất của chúng tôi, kết quả sử dụng dị năng quá mức, hôn mê luôn.
Lộc Bồng và Bạch Kiều ở lại chăm sóc chị ấy, Lạc Mẫn và tôi cùng nhau đi căn cứ Trung Ương, đặt một bó hoa lên mộ Lục Thần.
"Không có oán hận, thế cũng tốt." Cô ấy lẩm bẩm. “Chắc anh cũng đi đầu thai rồi nhỉ, vừa chào đời đã nhìn thấy một thế giới tốt đẹp, thế cũng tốt.”
Cô ấy lặp lại ‘thế cũng tốt’ rất nhiều lần.
Tôi cũng khẽ nói: “Bố, con sẽ cố gắng.”
Con sẽ để bố nhìn thấy thế giới lần nữa, nhưng tươi sáng hơn.
13
Cuối năm, chúng tôi tiến hành một phiên xét xử đặc biệt tại Tinh Thành.
Đứng trước vành móng ngựa là đầu sỏ của những tổ chức phi pháp và cả những dị nhân sử dụng sức mạnh tùy ý làm bậy.
Đây là phiên toà đầu tiên sau khi hệ thống pháp luật và quy chuẩn đạo đức được thiết lập lại ở Kim Thành.
Thật sự giống các phiên xét xử ngày trước khi dị năng chưa xuất hiện, mỗi một bị cáo ra hầu toà là một mối oan được giải.
Bị cáo đầu tiên chính là Bành Sưởng.
Nửa năm nay anh ta đã bị giày vò đến không còn hình người. Nhân phiên toà hôm nay, chúng tôi cố ý yêu cầu dị nhân hệ chữa lành điều trị khỏi hẳn tất cả mọi tổn thương trên cơ thể anh ta.
Lúc này trông anh ta khá ngơ ngác, đứng ở hiện trường rất lâu mới kịp phản ứng chuyện gì xảy ra. Anh ta điên cuồng giằng giật xiềng xích đang trói buộc bản thân, có vẻ rất muốn chạy trốn.
RẦM!
Là thẩm phán tối cao, tôi gõ búa với khuôn mặt không đổi sắc. Một tia sét đen mà mắt thường không thể thấy đánh xuống cơ thể anh ta.
Bành Sưởng hét lên thảm thiết, rốt cục không dám nổi điên nữa, chỉ nhìn tôi chòng chọc bằng đôi mắt ngập tràn thù. Trong ánh mắt kia còn bao hàm nỗi sợ hãi và sự van nài cầu khẩn, tôi chỉ làm bộ như mắt điếc tai ngơ.
“... Xét xử vụ việc...”
"Phản lại tổ chức, giết hại đồng nghiệp…" Lạc Mẫn buộc tội không chớp mắt và trình chứng cứ lên. “Ngày 26 tháng 7, lợi dụng dị năng Cướp Đoạt của bản thân hút sạch cả sức mạnh lẫn sinh mệnh của Mộ Thanh Hà và Lục Thần, bor chạy trốn tội nhiều năm.”
Trên ngón tay Lạc Mẫn là chiếc nhẫn Lục Thần tặng.
"Thành lập tổ chức phạm pháp, xem mạng người như cỏ rác..." Lộc Bồng không lộ rõ biểu tình gì trên mặt. “Ngày 9 tháng 6, cưỡng ép đẩy nhân viên phục vụ lên trường đấu thú.”
Anh của Lộc Bồng, cậu thanh niên tên Lộc Nghiêu ngớ ngẩn, người nhặt Lộc Bồng về và đần độn cười nói sẽ nuôi Tiểu Bồng, người anh sống nương tựa bên con bé 15 năm cũng ở trong đám nhân viên phục vụ kia. Cậu ta bị sói hoang xâu xé táp tới khi không còn sinh mệnh.
"Tước đoạt dị năng của người khác, thực hiện phẫu thuật cấy ghép…" Giọng Chử U lãnh đạm, một đôi mắt sáng ngời mỉa mai nhìn về phía Bành Sưởng. “Lẽ ra cũng xứng đáng bị tước dị năng.”
"Lừa bán trẻ con, bắt làm… dịch vụ mại dâm…" Hà Niệm Thời nói câu này một cách gian nan. “Tiêu biểu như Tiệm Cừu Non, theo thống kê ước tính, có đến 3000 đứa trẻ vị thành niên đã bị giết hại.”
"Buôn bán nhân khẩu, tùy tiện giết người…" Bạch Kiều lạnh lùng cười một tiếng. “Ngày 21 tháng 2, giao dịch bán 56 người, sát hại 7 người."
"Áp bức uy hiếp phụ nữ, thành lập dịch vụ tiếp khách làng chơi…" Tần Lộ Viện rũ mi mắt. “Chủ mưu giết hại khoảng 37000 phụ nữ thành niên.”
"Vi phạm đạo lý luân thường, chết không hết tội." Ôn Huệ đỏ bừng vành mắt. “Bành Sưởng! Lúc anh bắt người chị đang mang thai của tôi về rồi lại tặng cho kẻ khác, anh có nghĩ đến chị ấy là một con người bằng xương bằng thịt hay không!”
Trên khán đài cũng bắt đầu vang lên tiếng hô hoán.
Tôi không nghe rõ bọn họ hô gì nhưng có thể nhìn ra sự phẫn nộ và bi thương trên mặt những cư dân bản địa trên đất Kim Thành này.
Bị Bành Sưởng thống trị 10 năm ròng, bị những kẻ cặn bã kia đè đầu cưỡi cổ suốt một thập kỷ, nơi này thật sự giống như Địa Ngục tại nhân gian.
Tiếng phê phán và gào khóc tràn vào tai Bành Sưởng, anh ta đối diện với từng cặp mắt bị nhấn chìm trong hận thù và ghê tởm kia mà mặt trắng bệch, môi mấp máy run rẩy đầy thấp thỏm lo âu.
Quay một vòng rồi lại quay về phía tôi, anh ta suy sụp hỏi: “Có ý gì?! Mộ Yểu, đến cùng chúng mày muốn làm gì với tao! Mộ Yểu!”
Tôi thờ ơ gõ búa.
“Kết quả xét xử: tử hình, chấp hành ngay tại chỗ.”
Mặt anh ta lộ rõ vẻ sợ hãi trước cái chết.
Nước mắt giàn giụa, anh ta ngã quỵ dưới đất, đau khổ cầu xin được tha thứ: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Đừng giết tôi, cầu các người. Đừng giết tôi, tôi sẵn sàng chuộc tội, tôi biết sai thật rồi mà...”
Tôi nhẹ nhàng hỏi anh ta: “Bành Sưởng, tôi và anh lớn lên bên nhau hai mươi năm, bố tôi nhìn anh lớn, giao thừa nào cũng gọi anh tới nhà ăn cơm đón năm mới. Sao anh nỡ lòng nào ra tay được vậy?”
“Đó là người chú mà anh luôn mồm kêu tôn trọng kính yêu nhất, đó là anh hùng vào sinh ra tử che chở cho cả cái quốc gia này, đó là người thầy thân thiết nhất, là đồng đội yên tâm tin tưởng giao cho anh xử lý sau lưng.”
“Anh, sao có thể ra tay cho được?”
Tôi không muốn nhìn anh ta nữa, chỉ lui ra sau mấy bước để kệ dị nhân hệ tinh thần đứng bên cạnh thôi miên anh ta.
Trong ảo ảnh, anh ta đứng dưới góc nhìn của những người từng đau khổ lạy lục van xin dưới chân anh ta, bị hút cạn dị năng sau đó kéo lên trường đấu thú cho sói hoang xâu xé chết tươi, hoặc là bị xẻo mất cả 5 giác quan, hoặc là bị vô số đàn ông giày vò làm nhục đến mình đầy thương tích, hoặc là bà bầu phải đối mặt với đám dụng cụ tra tấn loang lổ đầm đìa máu me.
Anh ta thấy được những sinh mệnh bị chính mình sát hại, bọn họ đau đớn vạn phần vươn tay đòi mạng, biển xương trắng gần như nhấn chìm anh ta.
Bành Sưởng rú lên thảm thiết như đứt ruột đứt gan nhưng tôi đã không còn muốn nghe nữa rồi. Tiếng súng vang lên, thế giới rơi vào tĩnh lặng.
Tôi nhắm mắt lại, hình như có thể trông thấy mặt bố tôi.
"Yểu Yểu," Ông ấy cười ha hả, nói: “Bố đi cứu thế giới đây.”
Không sao hết.
Con cũng có thể thay bố cứu vớt cái thế giới thối nát này.
Nếu bố kỳ vọng nó càng ngày càng tốt vậy thì con cũng hi vọng nó tươi sáng trở lại.
Như thế thì khi bố nhìn thế giới này sẽ không cần chịu cơn đau nhức nhối, ngày nào cũng như sống trong ác mộng không hồi kết giống con.
Bây giờ, tất cả đều đã chấm dứt, con sắp được giải thoát khỏi cơn ác mộng tồi tệ kéo dài đến mười năm này rồi.
13
Chờ đến khi xét xử xong tất cả thì đã là đêm khuya.
8 chúng tôi đi dạo ngoài Tinh Thành, không hẹn mà cùng nhìn về phía bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu.
"Lúc này, có phải em nên nói một câu không? Hành trình của chúng ta là biển sao*?" Lộc Bồng đột nhiên hỏi.
(*Hành trình của chúng ta là biển sao: một tác phẩm lịch sử hiện đại của Trung Quốc viết về công cuộc xây dựng đất nước từ 1840 đến ngày nay)
"Phèn chúa!" Bạch Kiều chê bai không chút nể nang. “Câu thoại này hết thời từ lâu rồi bạn của tôi ơi.”
Hà Niệm Thời khe khẽ thở phào: “Nhưng đúng là vẫn còn rất nhiều việc cần hoàn thành.”
"Thật ra hiện tại em chỉ để ý mỗi một chuyện." Chử U dửng dưng. “Căn cứ của chúng ta rốt cuộc định đổi tên thành cái gì?”
"Không phải đã bảo là Căn cứ Hi Vọng à?" Ôn Huệ rụt rè giơ tay.
Một đám cùng gào lên: “Nhà quê quá vậy!!!”
Ngay cả người không thích nói chuyện lắm như Lạc Mẫn cũng phải xoa trán: “Tính gọi vậy thật luôn hả...”
Cặp mắt hoa đào của Tần Lộ Viện sóng sánh ý cười: “Không nhất định phải lấy cái tên này, còn đặt cái gì mà Sao Trời, Tương Lai, Tốt Đẹp...”
Mọi người cãi nhau ỏm tỏi, cuối cùng đồng loạt nhìn sang tôi: “Làm thủ lĩnh không phải nên ra quyết định hay sao?”
"Căn cứ của chúng ta đề cao dân chủ." Tôi cười, khóe mắt cong cong. “Đợi về rồi hỏi ý kiến của bọn Tần Thanh, Xuân Lai với Bạch Lâm đi.”
“Thật ra tôi thấy tên là căn cứ Bát Mỹ cũng không tồi.”
“Cái tên này...”
“Nghe như có bệnh tự luyến ấy, cạn lời.”
“Không phải, Bát Mỹ chính là 8 đức tính tốt đẹp: khiêm tốn, thành thật, anh dũng, đồng cảm, hăng hái, công chính, hiên ngang, hi sinh —— Mọi người thấy sao?”
“Nói thế… hình như cũng khá ổn.”
“Hay là mình thêm một cái ghi chú bên dưới. Kiểu như Căn cứ Bát Mỹ, chú thích: không phải 8 người đẹp mà là 8 đức tính đẹp.”
“Người ta sẽ nghĩ chúng ta bị điên!”
...…
Tôi ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao lần nữa, có một vì sao cực kỳ sáng, nổi bật rạng rỡ trong tầm mắt tôi.
Tôi nghĩ,…
Ngày mai chắc hẳn sẽ là một ngày nắng, nhỉ?
(HẾT)