Căn Cứ Bát Mỹ

Chương 2


1 tháng


5

Cái gọi là ‘Hội Nghị Bàn Tròn’ ở đây không hề công chính vinh quang như trong truyền thuyết phương Tây mà chỉ mượn mỗi cái lớp vỏ tên tuổi để mười hai thủ lĩnh căn cứ phân chia thế lực và xác định địa vị.

Trên bảng xếp hạng cụ thể, thực lực của căn cứ Kim Thành không tính là kém, năm nào cũng đứng thứ năm. Dẫu vậy Bành Sưởng không hài lòng lắm. Anh ta bừng bừng dã tâm, một mực giấu tài, tham vọng đẩy thứ hạng của căn cứ Kim Thành lên top đầu.

Dị nhân trong căn cứ Kim Thành chia thành bốn nhóm: Đội vệ sĩ riêng của Bành Sưởng, Đội 1, Đội 2 và Đội 3.

Mấy chục vạn dân chúng ở Kim Thành cũng chỉ ra được có mấy trăm dị nhân như thế mà thôi.

Vì Hội Nghị Bàn Tròn năm nay, Bành Sưởng đã rút ra quá nửa lực lượng tinh nhuệ trong căn cứ. Đương nhiên, anh ta cũng mang theo cả tôi và bảy cô vợ khác nữa.

Hội Nghị Bàn Tròn diễn ra tại vùng đất ở trung tâm. Bị 12 căn cứ lớn trấn giữ xung quanh, vùng đất mang tên Tinh Thành này là thành phố mà các thủ lĩnh tranh nhau đoạt quyền sở hữu, đáng tiếc rằng chưa đi đến được kết luận cuối cùng.

Trên đường đi đến hội quán, Bành Sưởng nắm tay tôi, không phí công dặn dò gì. Tôi quá quen Hội Nghị Bàn Tròn rồi nên anh ta chẳng có gì cần phải lo lắng cả.

Phía sau tôi lần lượt là Hà Niệm Thời lặng lẽ dắt Chử U, Tần Lộ Viện nói chuyện với Ôn Huệ, Bạch Kiều đeo tai nghe ngân nga hát, Lộc Bồng và Lạc Mẫn đi sau cùng.

Sáu giờ tối.

Chúng tôi ngồi xuống vị trí của mình, giữa trung tâm hội quán cực lớn này có một cái võ đài.

Tôi thấy thủ lĩnh căn cứ Hưng Thành, Ngô Nhị. Ả đang buồn bực ngán ngẩm nhấm nháp nho, bên cạnh ả có mấy gã trai lơ tuấn tú theo hầu. Cặp mắt xán lạn như sao trời vốn thuộc về Chử U kia chễm chệ trên khuôn mặt ả, trông lạc quẻ vô cùng.

Tôi thấy cả thủ lĩnh căn cứ Trung Ương, Trần Kỳ. Anh ấy đeo phù hiệu trên cầu vai,  đứng nghiêm bất động như tùng như bách. Rõ ràng là quần áo đã bạc cả màu nhưng vẫn rất sạch sẽ và gọn gàng, giống y như dáng vẻ năm đó tôi gặp lần đầu. 

Đội trưởng của Tổ Chức Quản Lý Dị Nhân, một trong những người thuộc lớp hậu sinh mà bố tôi vừa ý nhất... giờ cũng gánh vác vị trí thế này rồi đây.

Căn cứ Trung Ương đã chứa chấp đến mấy trăm vạn người thường, miễn cưỡng vẫn còn duy trì được quy tắc lúc trước. Thế nhưng lực lượng cần để bảo vệ căn cứ và số dân khổng lồ đó lại đang thiếu hụt quá nhiều.

Bởi vì không tham gia tất cả các loại giao dịch chợ đen nên tài nguyên của căn cứ Trung Ương càng ngày càng ít, xếp hạng mấy năm nay càng lúc càng giảm, tới bây giờ đã xuống vị trí thứ mười hai, tương đương căn cứ hạng bét.

Hội nghị chính thức bắt đầu, khai mạc bằng việc trưng ra thứ mà mỗi thủ lĩnh chuẩn bị để đặt cược.

Năm nay, căn cứ Kim Thành vẫn đặt cược người như cũ.

Ba trăm thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp trong thùng đựng hàng là tài nguyên mà các căn cứ lớn đều thèm nhỏ dãi.

Tôi giả bộ không nhận thấy ánh mắt nóng cháy của những kẻ khác, chiếu tin tức kèm ảnh chụp về nhóm ‘vật đặt cược’ này lên màn hình chính.

‘Tin tức’ chính là kỹ xảo mua vui cho người khác mà bọn họ am hiểu nhất. 

Bành Sưởng cười khẽ bên tai tôi: “Yểu Yểu, làm tốt lắm. Lần này về phải thưởng em thật to mới được.”

Tôi bẽn lẽn cười: “Anh Bành sắp phải lên võ đài còn gì, đừng để bị thương ạ.”

Cuộc khiêu chiến giữa các thủ lĩnh là một trong những điều kiện ảnh hưởng trực tiếp đến thứ hạng của căn cứ, tuy nhiên nếu không nắm chắc phần thắng thì chẳng ai sẽ chủ động lên thách thức cả. Những kẻ bề trên này sợ chết lắm, bọn chúng thích ung dung ngồi ngoài võ đài ngắm mấy đứa thấp hèn như con sâu cái kiến đánh đến chết mới thôi.

Xem ra... dị nhân cấp sáu ở phía tây thành phố kia đã bị Bành Sưởng ‘cướp đoạt’ hết sức mạnh rồi, không thì anh ta lấy đâu ra tự tin cỡ này.

Thậm chí, trông có vẻ như anh ta còn khá ngạo mạn khinh địch, vung vẩy tay đi tới khu khiêu chiến, chọn thẳng căn cứ xếp thứ tư - căn cứ Uý Lam.

"Sếp Lam, ..." Khóe môi Bành Sưởng cong lên thành một nụ cười bí ẩn. “Chi bằng ông luận bàn chút với kẻ hèn này đi nhỉ?”

___

Bảy giờ tối, tại khu trông giữ vật đặt cược của Tinh Thành

"Mấy đứa căn cứ Kim Thành đưa tới… chẹp chẹp, trông mà ứa nước miếng." 

Lính gác khu trông giữ đang trêu chọc lẫn nhau. 

“Cánh tay kia, cái chân kia, mẹ nó ngon lành quá đi mất. Ông đây bao lâu không được chạm vào đàn bà rồi?”

...... 

“Nếu mấy sếp thuộc căn cứ nhà mình thắng đám hàng này thì có khi chúng ta cũng được ăn theo húp chút chút đấy.”

“Nếu chuyển được sang căn cứ Kim Thành thì càng tốt, nghe nói ở đó mấy em trắng nõn nà đứng khắp nơi.”

Trong tiếng trò chuyện cười đùa ngả ngớn thấp kém, không ai chú ý đến những âm báo ngắn liên tục vang lên trong thùng đựng hàng tối đen.

"Đội Nghịch Sát số 0, ..." Cô gái ngồi ở trung tâm thùng mở choàng mắt. “Đội trưởng Mộ Xuân Lai, sẵn sàng.”

Các thiếu niên thiếu nữ đang nằm lần lượt mở mắt. Dáng vẻ âm u thiếu sức sống ban đầu biến mất, ánh sáng chỉ thuộc về dị nhân dần toả ra từ chiếc vòng trên cổ tay họ, rực rỡ tựa như những vì tinh tú trên bầu trời.

"Khống chế khu đặt cược, tiến công trung tâm chỉ huy của Tinh Thành." Mộ Xuân Lai đứng lên. “Đội 0, bắt đầu hành động.”

BÙM!

Thùng hàng khổng lồ nổ tung. Đám lính gác ham vui mải buôn chuyện không nhận ra biến cố phát sinh, cũng chưa kịp trở tay xuất chiêu đã bị ghim im tại chỗ, như thể có một luồng sức mạnh vô hình đang tóm chặt yết hầu bọn họ. Họ nhìn người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần trước mặt mình với con mắt kinh hoàng tột độ.

___

Kim Thành, tại đấu trường thú dưới lòng đất.

Tiếng gào thét, tiếng reo hò, tiếng huýt sáo của đám đàn ông không ngừng quẩn quanh trong khu vực hỗn loạn này. Máu tươi trên võ đài kích thích con ngươi của những kẻ bề trên ấy, bọn chúng tùy ý cười to nhục mạ, trông vừa điên cuồng vừa đáng sợ.

Trên võ đài, một đàn sói trừng cặp mắt loé ánh sáng xanh lục, nhìn gã nhân loại chồng chất vết thương ở phía đối diện.

“Giết nó! Giết nó!”

Một thiếu niên ngồi trên khán đài ngân nga hát với khuôn mặt vô cảm, ngón tay khe khẽ gõ nhịp vào ly rượu trên bàn. Chợt chiếc vòng ở cổ tay vang lên âm báo liên hồi.

Cậu đứng lên, những tuyển thủ xanh xao vàng vọt đang đợi vào cuộc chiến trên đấu trường thú như cũng cảm nhận được, lần lượt ngẩng đầu nhìn về phía cậu. Qua lần chạm mắt bí mật, rõ ràng mặt còn loang lổ máu nhưng con ngươi của họ đã có lại ánh sáng.

"Đội Nghịch Sát số 5, đội trưởng Bạch Lâm, sẵn sàng." Thiếu niên khẽ nói. “Nhiệm vụ của Đội 5: dọn sạch trường đấu thú, khống chế ngõ tối. Bắt đầu hành động.”

RẦM!

Hàng rào phòng vệ quanh võ đài bỗng nổ tung, dã thú gào thét phóng tới khán đài. Giữa những tiếng thét hoảng sợ chói tai, thiếu niên thong dong lên võ đài, đỡ người thương tích đầy mình kia dậy và nói với các thuộc hạ: “Vất vả rồi.”

Con ngươi của cậu lóe lên ánh sáng đỏ rực. Những dã thú đang trong trạng thái cuồng bạo như không nhìn thấy mồi nữa mà len lỏi qua đám đông hoảng loạn, phóng tới khán đài như kẻ độc hành đi ngược dòng người.

“Đi thôi, đội trưởng Bạch Kiều phân chia công việc rồi. Khách tầng này chủ yếu là dị nhân cấp ba... Khống chế bọn chúng chính là nhiệm vụ của chúng ta.”

___

Kim Thành, tại Tiệm Cừu Non.

Hương thơm nức mũi, giọng cười yêu kiều liên tục vang lên.

"Sếp ơi, xem như sếp đến đúng chỗ rồi." Người phụ nữ với khuôn mặt quyến rũ cười e thẹn. “Tiệm Cừu Non của chúng em vừa về một lô cừu con. Đương nhiên nếu ngài thích kiểu như em hơn vậy thì...”

Bíp! Bíp! Bíp!

 m báo phát ra từ chiếc vòng trên cổ tay cô nàng.

Người phụ nữ dừng khựng, cười càng hút hồn hơn: “Sếp chờ em một chút nhé~”

Gã đàn ông đang tỏ vẻ phật ý bỗng như con rối bị khống chế, con ngươi trống rỗng, cả người cứng ngắc.

“Đội Nghịch Sát số 12, đội trưởng Tần Thanh, sẵn sàng.”

Áo choàng và váy diêm dúa trên người cô gái trượt khỏi cơ thể, chỉ còn lại một bộ đồ bó sát màu đen. Khẩu trang che khuất gương mặt xinh đẹp quá phận, chỉ để lộ một đôi mắt lạnh băng thấu xương.

Cô gái vỗ tay, càng lúc càng nhiều cô gái khác đi ra từ những gian phòng hai bên hành lang, tất cả đều mặc đồ đen gọn gàng. Bọn họ tụ tập cùng nhau, im lặng trầm tư nhưng khí thế lại ngùn ngụt tựa nguyên một nhánh quân.

"Nhiệm vụ của Đội 12: hoàn thành danh sách ám sát, tẩy sạch phố đèn đỏ, phối hợp Đội 13 khống chế đài chỉ huy của Kim Thành." Cô gái đanh giọng nói. “Bắt đầu hành động.”

6

Tinh Thành, Hội Nghị Bàn Tròn.

Bành Sưởng bày ra nụ cười khinh miệt và thong dong trên mặt, lặng lẽ nheo mắt nhìn người đàn ông đang quỳ rạp dưới đất không ngừng ho ra máu.

"Sếp Lục, …" Anh ta thong thả nói. “Đã nhường rồi đấy.”

Hiện trường lặng ngắt.

Trong một thời gian ngắn ngủi, ngay trước mặt bọn họ, tên này lần lượt đánh bại thủ lĩnh căn cứ thứ tư, thứ ba, thứ hai và thứ nhất.

Bốn trận thắng áp đảo liên tiếp, thậm chí không ai nhìn ra anh ta dùng dị năng gì.

Tất cả mọi người có thể thấy anh ta có chuẩn bị mà đến.

"Sếp Bành giấu tài sâu quá nha." Ngô Nhị của căn cứ Hưng Thành cười khanh khách hai tiếng. “Hôm nay để tôi được mở rộng tầm mắt nè.”

Bầu không khí ngột ngạt nháy mắt bị phá vỡ, không ngừng có người phụ họa theo: 

“Sếp Bành tiến bộ rõ ràng ghê, căn cứ Kim Thành dưới sự dẫn dắt của anh cũng càng ngày càng tốt.”

“Xem ra bảng xếp hạng mấy năm không nhúc nhích này đã đến lúc cần đổi mới một chút rồi.”

Thứ hạng của cả căn cứ đương nhiên không thể chỉ đơn thuần dựa vào mỗi thực lực của thủ lĩnh để cân nhắc, dẫu vậy trận chiến giữa các thủ lĩnh cũng tương tự như vòng đấu ngoài lề có giải thưởng là một tờ khế ước.

Thủ lĩnh về nhất có tư cách yêu cầu 11 căn cứ còn lại tiến cống, nếu yêu cầu đó được quá nửa người đồng ý thì sẽ được ghi vào kho lưu trữ ‘Khế ước đặc thù của dị nhân’ và cưỡng chế có hiệu lực.

Thủ lĩnh của căn cứ xếp thứ nhất ngày trước đưa ra yêu cầu là tiến cống lương thực.

Còn Bành Sưởng…

"Kẻ hèn này không muốn gì khác…" Bành Sưởng cười sảng khoái tự nhiên. “Chỉ là căn cứ Kim Thành thiếu thốn nguồn nhân lực, hi vọng hàng năm có thể đón những nhân tài mới đến từ các căn cứ khác...”

Yêu cầu này vừa được đề ra, bầu không khí lại căng lên như dây đàn.

Ai cũng biết nhân tài mà anh ta nói là cái gì: dị nhân.

Tuy nhiên loại lực lượng nòng cốt của căn cứ như thế sao có thể tùy tiện cống nạp cho Bành Sưởng?

"Mọi người không cần lo lắng, kẻ hèn này không dám đòi hỏi gì quá đáng." Bành Sưởng xua tay. “Chỉ cần một ít dị nhân cấp 1 cấp 2 là được rồi, mỗi năm 300 người, chỉ để bồi dưỡng thôi mà.”

Nghe vậy, tất cả mọi người bình tĩnh lại.

Dù hiếm dị nhân nhưng một dị nhân phải lên đến cấp 4 mới có thể được coi là một thành viên lực lương nòng cốt. Dị nhân cấp 5 là lực lượng tinh nhuệ. Còn cấp 6 thì một căn cứ căng lắm cũng không thể có số lượng vượt quá hai bàn tay, thuộc lực lượng mũi nhọn.

Thế cho nên dị nhân cấp 1 cấp 2 không quá quan trọng.

Huống chi cơ hội xếp gián điệp vào căn cứ Kim Thành một cách quang minh chính đại như này đâu phải lúc nào cũng có…

Ánh mắt Ngô Nhị lấp lóe, ả lên tiếng ủng hộ đầu tiên: “Sếp Bành đã có lòng yêu quý nhân tài như thế, tôi thấy rất tốt đấy chứ.”

Có ả phụ họa, tất cả các thủ lĩnh khác cũng lục tục đồng ý.

Ngoại trừ… Trần Kỳ.

Anh ấy vẫn giữ dáng vẻ trầm tĩnh kiệm lời, ánh mắt lãnh đạm không lộ cảm xúc. Anh nhìn về phía Bành Sưởng, bờ môi giật giật.

Tôi biết anh nhớ tới chuyện gì.

Năm đó, bố tôi, cũng là thầy của anh ấy, bị chính tên ác ma đội lốt da người này sống sờ sờ hút thành thây khô.

Không ai hiểu rõ hơn chúng tôi rằng Bành Sưởng đòi có những dị nhân kia vì mục đích gì.

Trần Kỳ im lặng quá lâu, rất nhiều ánh mắt khác thường tập trung vào anh ấy, ngay cả nụ cười của Bành Sưởng cũng hơi thay đổi.

Trần Kỳ nói: “Tôi từ chối.”

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

"Thế nghĩa là, sếp Trần định khiêu chiến tôi đấy hả?" Bành Sưởng cong khóe môi. “Nếu tôi nhớ không lầm thì quy củ là vậy nhỉ.”

Tôi thấy người của căn cứ Trung Ương xám ngoét mặt, đang giận đến phát run nhưng bả vai cứng ngắc, ánh mắt cũng lộ rõ tuyệt vọng.

Dẫu vậy, Trần Kỳ không có phản ứng gì quá khích. Anh lặng lẽ chạm mắt với tôi, ánh mắt lướt qua nhau rất nhanh, tựa như không quen biết.

Bành Sưởng nhìn quanh một vòng: “Nếu chỉ có mình sếp Trần không đồng ý thì hay là hãy chờ chốt bảng xếp hạng cuối cùng đã rồi tiến hành phán quyết sau?”

Phán quyết.

Bành Sưởng muốn giáp mặt nhục nhã Trần Kỳ nên đương nhiên chọn chờ bảng xếp hạng.

Căn cứ hạng nhất phán quyết căn cứ hạng chót, dễ như trở bàn tay.

Tôi rũ mi mắt, đầu ngón tay gõ nhịp trên đầu gối.

Thứ hạng của căn cứ phụ thuộc vào một thứ khác quan trọng hơn nhiều, một cái đạo cụ phụ trợ tên là ‘Bia tín ngưỡng’.

Nó có thể định lượng cụ thể các yếu tố thực lực, tín ngưỡng, lực khống chế… của mỗi căn cứ và chuyển hóa chúng thành các điểm sáng sau đó tập hợp các điểm sáng trên đầu người cầm quyền thực tế trong từng căn cứ. 

Bành Sưởng có tự tin như thế là do anh ta biết mấy năm nay thực lực của Kim Thành tăng vọt hẳn lên. Không hiểu nguyên nhân, anh ta đành quy là nhờ công sức lãnh đạo anh minh của bản thân.

0, 1, 2, 3, 4, 5…

Ánh sáng mắt thường không thể thấy lần lượt lóe lên từ chiếc vòng trên tay, tôi đếm thầm trong đầu.

…13, 14, 15…

Đầu ngón tay gõ nhịp của tôi ngừng lại.

16 tiểu đội Nghịch Sát, … toàn bộ hoàn thành nhiệm vụ.

Cùng lúc đó, điểm sáng tín ngưỡng của căn cứ Kim Thành đang tăng vọt với tốc độ không ai địch nổi, chỉ thoáng chốc đã bỏ xa những căn cứ khác.

Rồi những điểm sáng chi chít kia lao đến chỗ Bành Sưởng không chút do dự, bất chấp nụ cười miễn cưỡng không hiểu gì của anh ta và…

… lướt sượt qua anh ta…

Cuối cùng luồng sáng đồ sộ hội tụ trên đỉnh đầu tôi.

Tức là người mà lượng tín ngưỡng tính lên đến con số hàng vạn này và toàn bộ lòng trung thành, kính yêu của toàn bộ căn cứ Kim Thành hướng tới; thậm chí ngay cả người nắm quyền hành sai khiến hết thảy; đều là tôi.

Nguồn sáng chói loà khiến tôi không thấy rõ biểu cảm trên mặt Bành Sưởng. Tôi ngạo nghễ thẳng lưng nhìn xuống anh ta từ trên cao rồi kích hoạt lời mời chiến đấu tối cao thuộc phạm vi Hội Nghị Bàn Tròn.

"Mộ Yểu của căn cứ Kim Thành…" Tôi gằn từng chữ. “... mời Bành Sưởng của căn cứ Kim Thành, tham gia Phán Quyết Cuối Cùng.”

Phán Quyết Cuối Cùng, hay còn được biết đến với cái tên Cuộc Chơi Hoán Đổi Vị Trí, đánh cược toàn bộ sinh mệnh, địa vị, tôn nghiêm và quyền hành

Một khi bắt đầu nghiễm nhiên tính là đã ký khế ước, chiến đấu không chết không dừng.

"Sếp Bành, ..." Xung quanh như bùng nổ reo hò, tôi nghe thấy có ai đó đang hét lên, toàn bộ hội quán đang rung chuyển. Võ đài lại mở ra lần nữa. Tôi cười cong cả khoé mắt khuôn môi, giẫm lên sàn đấu loang lổ vết máu. 

“Mời tiếp nhận khiêu chiến.”

“Mộ Yểu, Mộ Yểu, Mộ Yểu, Mộ Yểu!”

Thời điểm Bành Sưởng bị cưỡng chế đẩy lên võ đài, tôi thấy rõ biểu cảm trên mặt anh ta chuyển từ ngơ ngác đến hoang mang sau đó lại đổi từ bàng hoàng sang nổi giận.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi gào tên tôi với vẻ dữ tợn: “Cô muốn làm phản hay sao hả Mộ Yểu! Gan cô to lắm!”

Tôi không kiêu ngạo không tự ti, lặng lẽ nhìn anh ta: “Quy tắc cho phép, sao lại nói là làm phản?”

"Cô bày ra chuyện này bao lâu rồi?" Anh ta thở hổn hển, nhìn chằm chặp khối tín ngưỡng sáng rực vờn quanh đỉnh đầu tôi. “Đây đều thủ đoạn của cô à?”

Tôi ung dung đáp: 

“Sao phải tự lừa gạt chính mình thế hả sếp Bành? Như anh thấy đấy: trụ sở của anh, đám tay chân của anh, quyền hành của anh, đến cả đàn bà của anh... Tất cả đều thuộc về tôi.”

"Được, được! Hay lắm, Mộ Yểu! Là tại tôi quá coi thường cô!" Anh ta giận quá hoá cười. “Tôi biết ngay mà, con gái của lão già Mộ Thanh Hà kia sao có thể thực sự vô hại như vẻ bề ngoài được!”

"Anh không có tư cách nhắc đến tên ông ấy." Tôi lạnh mặt giơ một cánh tay lên. “Đừng lãng phí thời gian nữa sếp Bành, còn nói nhảm thì…”

Những tia điện óng ánh sắc vàng khác lạ lấp lóe trên đầu ngón tay, tôi vẫy nhẹ. Sấm sét bỗng ầm vang xoáy quanh chân trời, tụ lại dưới dáng hình của một con rồng khổng lồ dữ tợn. Chỉ chớp mắt, con rồng đã lao vút đến đỉnh đầu anh ta.

Bành Sưởng nhanh nhẹn né tránh, ánh mắt anh ta tràn đầy vẻ kinh hãi: “Cô có dị năng? Cô lấy dị năng ở đâu ra!”

"Chuyện sếp Bành không biết còn nhiều lắm, đây chỉ là một trong số đó." Ngón tay tôi gập lại, một tia sét khác lại đánh xuống sau đó dừng trên đỉnh đầu anh ta theo sự điều khiển bằng mắt của tôi. 

Khóe môi tôi cong lên tạo thành một nét trào phúng: “Đàn Áp cấp 7 thì cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Đàn Áp, Cướp Đoạt và Băng là ba dị năng chính của Bành Sưởng. 

Cướp Đoạt là khả năng hấp thụ sức mạnh của người khác. Đàn Áp là khả năng khống chế một chiều, anh ta có thể dùng suy nghĩ đàn áp tất cả dị năng cấp thấp hơn mình hoặc thậm chí vô hiệu hoá tạm thời và điều khiển dị năng tấn công ngược lại chủ nhân.

Hai dị năng này anh ta giấu rất kỹ, thiên hạ đặt nhiều ra nhiều khả năng phân tích chán chê nhưng chung quy vẫn không thể kết luận được gì về chúng.

Bao nhiêu năm nay, sức mạnh hệ Băng mới là đòn công kích chủ yếu của anh ta.

Tôi nhìn con rồng băng xanh trước mặt, lòng không hề gợn sóng. Ngón tay tôi hơi co, vảy rồng thi nhau vỡ vụn. Nó còn chưa thể chạm đến tôi đã rú lên đau đến không muốn sống.

"Dị năng hệ sấm sét, …" Anh ta sa sầm mặt. “Lại còn là cấp 7.”

"Sếp Bành nói sai rồi." Tôi cười chế giễu. “Dị năng của tôi là sức mạnh nguyên tố.”

Tối nay có sấm, có mưa, còn có gió.

Là địa bàn tuyệt đối của tôi!

RẦM!

Đánh qua đánh lại vài chiêu, Bành Sưởng không chỉ không chiếm được thế thượng phong mà thậm chí đến cả dị năng Đàn Áp anh ta luôn tự hào cũng không mảy may có tác dụng với tôi.

Một lưỡi dao gió bổ xuống, anh ta phun máu bị đánh lùi hẳn về sau. Bành Sưởng cắn răng xoa mặt, không cam lòng chất vấn tôi: “Tại sao thiết bị kiểm tra không dò được sóng dao động từ dị năng của cô? Đến cùng tại sao cô có thể miễn dịch trước dị năng của tôi?”

Đó là lẽ đương nhiên, bởi vì dị năng thứ hai của tôi là Quy Tắc, khắc chế cứng Đàn Áp của anh ta.

Trong địa bàn tuyệt đối của tôi, tất cả mọi sinh vật đều phải tuân theo quy tắc của tôi.

RẮC!

Dị năng cấy ghép mà có hiển nhiên không cách nào giúp anh ta giành thắng lợi tại cuộc so tài này. 

Khói lửa mịt mù, máu đỏ tung bay, trận chiến kết thúc.

Trên người tôi có thêm vài vết thương vụn vặt, máu nhỏ giọt dưới cằm nhưng có hề gì. Tôi mỉm cười, giật phắt lệnh bài thủ lĩnh ra khỏi cổ Bành Sưởng, một chân giẫm trên đầu anh ta và bễ nghễ nhìn xuống từ trên cao.

“Anh thua rồi.”

Quanh võ đài hoàn toàn tĩnh lặng.

Tôi quẹt ngang vết máu dưới cằm, nhìn một vòng các thủ lĩnh còn lại: “Có thể tuyên bố kết quả chưa?”

CHOANG!

Tinh Thành, nhân danh ‘Hội Nghị Bàn Tròn’, là một thành phố tràn ngập các loại quy tắc thần kỳ.

Ngày dị nhân đầu tiên xuất hiện, thảm động thực vật khắp nơi cũng phát sinh biến hóa, thậm chí không gian nào đó còn bắt đầu tự sản sinh năng lượng kỳ diệu.

Sức mạnh của Tinh Thành được xưng tụng là ‘Sức Mạnh Khế Ước’ bởi vì ở nơi đây, tất cả các phán quyết, mọi trận so tài và những cuộc khiêu chiến đều bị một nguồn sức mạnh kỳ diệu khống chế. Không thể từ chối, không thể đánh lén, cũng không thể lẩn trốn.

Nơi đây tuyệt đối công chính, không có thiên vị.

Bành Sưởng có thể cảm nhận rõ ràng thứ gì đó đang bị tước đoạt khỏi cơ thể, rốt cục anh ta bắt đầu có vẻ hơi sợ hãi nhưng ngay lập tức miễn cưỡng đè nén cảm xúc. Anh ta vừa ho khan vừa lạnh lùng cười: “Mộ Yểu, cô cho rằng đánh thắng được tôi là cô đảo chính thành công rồi ư? Cô chỉ có một mình, còn tôi lại có vô số thuộc hạ. Cô có thể dồn tôi vào đường cùng trên võ đài, 11 căn cứ còn lại cũng có thể xâu xé cô trong nháy mắt, không còn một mẩu xương...”

Anh ta nói đúng, đổi thủ lĩnh là chuyện đại sự khiến toàn bộ căn cứ rung chuyển theo. Trong thời thế lợi ích đứng đầu này, mấy căn cứ khác không thừa cơ đến ngoạm ít thịt mới là lạ.

Đáng tiếc, anh ta vẫn tính sai một việc.

Xung quanh không ai hành động xốc nổi, một đám thủ lĩnh mím môi tủm tỉm với ánh mắt và biểu cảm phức tạp.

Tôi khẽ nói: “Anh tưởng tôi chỉ có một mình thật đấy à?”

Không cần tôi nhiều lời, Lạc Mẫn nhẹ nhàng vỗ tay.

Toàn bộ hội quán bao phủ trong tiếng vỗ tay vang dội như sấm dậy, các thủ lĩnh tái mặt. Chử U được Hà Niệm Thời thong thả dìu tới bên cạnh tôi, đôi con ngươi không có sức sống lại khiến tất cả mọi người bồn chồn như đứng trên đống lửa.

"Các vị ngồi đây chắc hẳn có vài người đã nhận ra hiện tại bản thân không tài nào sử dụ


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play