1

Khi được tôi dẫn vào căn cứ, Ôn Huệ một mực cúi đầu, rất rụt rè.

Chắc cô ấy cho rằng thân là vợ cả của thủ lĩnh căn cứ này, tôi sẽ ghẻ lạnh cô ấy lắm. Không ngờ tôi vốn không hề có ý đó mà chỉ dặn dò đơn giản vài câu rồi quay người định đi.

"Chị Mộ," Cô ấy níu lấy áo tôi, những ngón tay đang run rẩy. “Chị không cần em làm chuyện gì ạ?”

Chị Mộ?

Xưng hô này làm tôi hơi khựng lại một chút, sau đó lập tức gỡ từng ngón tay bám trên áo mình xuống, dịu dàng nói: “Đương nhiên là không, em chăm sóc bản thân mình cho tốt là được.”

Tôi quay người, vừa đi vừa đếm thầm, đếm tới 5 thì cô ấy gọi tôi lần nữa.

“Chị Mộ!”

Hai hàm răng va vào nhau lập cập: "Em muốn xin chị giúp." 

Cô ấy chợt ngẩng đầu, vành mắt ngập nước: “Van chị, chỉ có chị mới có thể giúp em thôi.”

Tôi nhìn cô ấy: “Em cần tôi giúp gì?”

"Giết hắn ta." Cô ấy lẩm bẩm. Vẻ nhu nhược ỷ lại khi ở bên Bành Sưởng lúc nãy đã bay biến, chỉ còn lại nỗi hận khắc cốt ghi tâm và sự điên cuồng được ăn cả ngã về không. “Em muốn giết Bành Sưởng, em muốn giết hắn ta...”

Lại nữa.

Tôi không hề ngạc nhiên chút nào, sắc mặt vẫn bình thản như thường.

Bành Sưởng ơi là Bành Sưởng, anh cưới về 8 cô vợ mà cả 8 đều có chung một mục tiêu là trừ khử anh.

2

Dị Nguyên năm thứ mười, thế giới không có dấu hiệu sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Dị năng xuất hiện rất đột ngột, thời điểm đó không hề có bất kỳ thiên tai nào giáng trần, không ai ngờ được nhân loại suýt thì tự mình đẩy bản thân rơi xuống bờ vực diệt vong.

Dị nhân đầu tiên xuất hiện, người thứ hai, thứ ba, thứ tư... Thông tin được công bố rộng rãi là một phần tổ hợp gen nào đó trong cơ thể đã biến đổi. 

Dị nhân báo cáo dị năng của mình lên chính phủ, chịu sự quản lý của quốc gia và nếu vinh dự hơn thì còn có thể gia nhập vào đội quân dị nhân tùy nhu cầu, được nhận lương khi trợ giúp tổ quốc thực hiện nhiệm vụ khó khăn.

Quần chúng nhìn lên dị nhân bằng những ánh mắt hâm mộ và kính nể, nhà ai có dị nhân thì coi đó là vinh dự lắm.

Tuy nhiên dần dần tình thế thay đổi.

Nhiều người đã thức tỉnh dị năng nhưng lại không báo cáo lên cơ quan có thẩm quyền, lợi dụng dị năng tự kiếm lợi cho chính mình. Nhân loại luôn có vô số các lý do để thuyết phục bản thân phá luật. Giây phút dị nhân đầu tiên hai tay có thể biến thành súng ống thực hiện một vụ cướp ngân hàng cũng là lúc thế giới đảo lộn hoàn toàn.

Biến dị gen chẳng liên quan gì đến tính cách hay phẩm giá của một người, dù là kẻ hung ác gian tà nhất cũng có khả năng thức tỉnh sức mạnh vô song.

Không công bằng, nhưng đây là sự thật tàn nhẫn nhất.

Trật tự thế giới sụp đổ, các loại tổ chức dị nhân đột ngột xuất hiện như nấm mọc sau mưa. Bộ máy quốc gia vỡ nát. Chính phủ bị ép phải thành lập một căn cứ bảo vệ dân chúng bình thường trong khu vực nhỏ này. Chỉ mỗi thế thôi đã khiến bọn họ sức cùng lực kiệt, không còn hơi đâu xử lý những dị nhân phân tán ở khắp các các vùng, chiếm đất làm vua kia. 

Căn cứ Kim Thành của Bành Sưởng có một vị trí không nhỏ trong số mười hai căn cứ lớn nhất được công nhận hiện nay.

3

Sau khi đưa Ôn Huệ về phòng, tôi chạm mặt Lộc Bồng.

Em ấy là cô gái thứ ba Bành Sưởng dẫn về, buộc tóc đuôi ngựa cao, mặt cực kỳ diễm lệ. Hình như thấy tôi dẫn đường cho Ôn Huệ từ xa, em ấy cười chế nhạo: “Nhỏ mới tới đó hả?”

Tôi khẽ gật, hững hờ đáp: “Mục đích giống em.”

Lộc Bồng thoáng ngẩn người rồi bắt đầu cười ha ha, cười ngặt nghẽo đến độ chảy cả nước mắt.

Ngày đầu tiên bị Bành Sưởng dẫn về căn cứ, em ấy giấu một con dao trong chăn. Tôi phát hiện ra và cản lại.

Khi đó Lộc Bồng còn chưa thành niên, mới là cô bé mười lăm tuổi với khuôn mặt kiều diễm chói mắt như hoa hồng sớm mai cắn môi nhìn tôi trừng trừng. Tôi chỉ nói với em một câu: Không có dị năng mà đối đầu Bành Sưởng thì không khác gì tự sát. 

Không ai biết rõ Bành Sưởng mạnh cỡ nào hơn tôi.

Tôi hỏi Lộc Bồng: “Em đi đâu đấy?”

Lộc Bồng giơ chìa khóa trong tay lên lúc lắc. Đó là chìa khoá phòng huấn luyện, đàn bà con gái trong căn cứ không được phép vào phòng huấn luyện, chiếc chìa kia là tôi lén đưa cho em ấy.

Mỗi khi Bành Sưởng vắng mặt, em ấy sẽ vào phòng huấn luyện bất kể ngày đêm, đến tận khi kiệt sức ngất đi mới thôi.

"Lần này không cần chị giám sát, em gọi Hà Niệm Thời rồi." Lộc Bồng duỗi lưng. “Vừa hay chị ấy mới làm xong việc.”

Hà Niệm Thời là người phụ nữ thứ năm của Bành Sưởng, bác sĩ, không có dị năng, trói gà không chặt.

Chị ấy từng có một cô con gái năm tuổi tên Đồng Đồng. Thời điểm bị Bành Sưởng cướp đoạt lại đây, chồng bị giết, chị ấy liều chết giấu con gái thật kỹ nhưng mà cuối cùng con bé vẫn bị gã du côn hàng xóm bán vào Tiệm Cừu Non.

Đấy là nơi Bành Sưởng dùng để chiêu đãi các thành viên cấp cao của những căn cứ khác. Bành Sưởng ôm eo chị Niệm Thời ngồi ngoài tiệm, con gái chị ở trong một gian phòng nào đó gào thét thảm thiết. Bè lũ xung quanh chuyện trò rôm rả, vui miệng khen con cừu non hôm nay hăng hái quá nhỉ.

Đồng Đồng gào thét thảm thiết cả đêm, Hà Niệm Thời cũng ngồi đó cả đêm.

Bành Sưởng dịu dàng hỏi có phải chị bị dọa sợ không rồi chu đáo che tai giúp. Hà Niệm Thời không nói gì, mím chặt miệng. Chị nhìn sang Bành Sưởng và nở một nụ cười.

Từ ngày hôm ấy, Hà Niệm Thời rốt cuộc không nói được thêm một câu nào nữa, trở thành người câm điếc.

Lộc Bồng đột nhiên hỏi: “Chỉ còn có một tháng nhỉ?”

Tôi mỉm cười nói: “Ừ.”

Thời hạn từ giờ đến khi Hội Nghị Bàn Tròn mỗi năm một lần của mười hai căn cứ diễn ra chỉ còn một tháng.

Ở hội nghị này, các thế lực trong mỗi căn cứ sẽ thiết lập lại xếp hạng, thủ lĩnh căn cứ cũng sẽ mang một phần tài nguyên ra đặt cược để đấu trí đấu dũng với các căn cứ khác.

Là thủ lĩnh căn cứ Kim Thành, năm nào Bành Sưởng cũng đặt cược người, không có gì khó đoán cả.

Tôi kéo rèm cửa sổ và nhìn ra khung cảnh đèn đuốc sáng trưng. Trong thành phố không có màn đêm này, ai biết những cánh cửa vàng son lộng lẫy kia đang che giấu hoạt động thối nát gì phía sau.

Thủ lĩnh ăn chơi trác táng thì người trong căn cứ lấy phụ nữ ra làm hàng hóa để trao đổi cũng không có gì khác lạ.

Lộc Bồng chống tay trên bệ cửa, không biết đang nhớ lại điều gì: “Thời gian trôi qua nhanh thật.”

Tôi rũ mi mắt, nhớ tới thuở niên thiếu tôi và Bành Sưởng lớn lên bên nhau. Từ khi biết anh ta đến giờ thế mà đã sắp hai mươi năm rồi đấy.

Đáng tiếc anh ta đã thay đổi hoàn toàn, những rung động đã từng có với anh ta trong tôi giờ chỉ đọng lại sự ghê tởm và nỗi căm hận ước gì giết chết được liền cho hả hê.

"Nhỏ mới tới kia, thật sự không có vấn đề gì đấy chứ?" Lộc Bồng hỏi. “Mộ Yểu, chị mềm lòng thì mềm lòng nhưng đừng để bị lừa.”

Tôi trầm tư một lát: “Đó là em gái Ôn Ninh.”

"Ôn Ninh?" Lộc Bồng nhíu mày. “Trong căn cứ của chúng ta làm gì có ai tên…”

Bỗng em im bặt.

Tôi biết em nhớ tới gì.

Có rất nhiều kẻ tặng phụ nữ cho Bành Sưởng, tuy nhiên anh ta cho rằng phải mình tự dẫn về thì mới được coi là vợ, còn lại chỉ là đồ chơi.

Gã Bành Sưởng này ấy à, trông rõ dịu dàng chu đáo, xưa nay không mạt sát mà cũng chưa từng đánh đập phụ nữ.

Bởi lẽ anh ta không coi phụ nữ là người mà thôi.

Năm ngoái, anh ta được tặng một cô gái tên Ninh Ninh có khuôn mặt rất đỗi thanh tú và dịu dàng. Chắc do cô ấy mang thai nên anh ta nổi hứng, chơi mấy ngày liền, che chở gấp bội.

Gã quản lý căn cứ bên cạnh tình cờ thấy Ninh Ninh, cười cợt nói cô nàng này hơi giống mối tình đầu của mình. Bành Sưởng mỉm cười nói rằng nếu hắn ta vừa mắt thì xin tặng luôn cho đấy.

Anh ta đâu quan tâm gã quản lý kia vốn bạo lực ngang ngược có tiếng, cũng không thèm để ý đến cái thai trong bụng Ninh Ninh. Hoặc giả anh ta biết hết, nhưng không coi ra gì.

Tôi nghĩ cách giúp cô ấy chạy trốn nhưng cuối cùng Ninh Ninh chỉ cúi gập người một cái trước mặt tôi. Cô ấy nói: “Đội ơn cô Mộ, tôi biết cô còn có việc cần phải làm của chính mình. Không thể vì tôi mà khiến kế hoạch của cô Mộ xuất hiện tì vết được.”

Ninh Ninh đi, nghe nói chưa được mấy ngày đã giã từ thế giới này.

Tôi không nghe ngóng được đầu đuôi sự việc.

Có lẽ, trong mắt những kẻ nắm giữ năng lực đặc biệt này thì mạng của người bình thường không đáng một xu.

Có lẽ, từ giây phút thức tỉnh dị năng, một số người đã không còn là người nữa.

4

Khi Lộc Bồng trở về từ phòng huấn luyện thì trời đã rất khuya.

Em ấy đến phòng tôi uống liền tù tì mấy ngụm nước, quẹt ngang mồ hôi trên mặt: “Bạch Kiều bảo em gọi chị, nói là Hà Niệm Thời và Chử U phát minh ra thuốc thử mới rồi.”

Tôi cất tiếng tỏ ý biết rồi sau đó thay quần áo và đi cùng Lộc Bồng dọc theo một con đường gập ghềnh tới nhà ấm trồng hoa trong vườn.

Tôi dùng chiếc cúc thứ ba trên áo khoác mở khóa căn phòng thí nghiệm bí mật dưới lòng đất. Có năm cô gái đang đứng bên trong. Thấy tôi tới, họ nhìn tôi chằm chằm.

Hà Niệm Thời đeo mắt kính, trên gương mặt thùy mị là nụ cười rất đỗi dịu dàng. Chị ấy lặng lẽ lắc lắc bình thí nghiệm chứa chất lỏng màu xanh lam trong tay thay lời chào.

Bên phải chị ấy là một cô gái mặc áo blouse trắng có gương mặt đẹp siêu thực như tinh linh và làn da trắng hơi tái. Đáng tiếc đôi mắt lại vô hồn không hề có sức sống, cho thấy đây là một người mù.

Chử U là một thiên tài.

Vốn dĩ con bé có thể là một học giả nghiên cứu khoa học người người kính ngưỡng nhưng sau khi bị Bành Sưởng cướp về đây thì em bỗng biến thành người mù, phải sống chôn chân trong căn cứ này. 

"Chị Mộ,..." Giọng con bé rất lạnh. “Đây là thuốc thử dị năng mới. Căn cứ theo tham số chị cung cấp cho em thì đây là nồng độ hoạt tính cao nhất mà cơ thể chị có thể chịu đựng được.”

Tôi nhìn về phía mặt bàn, trên đó bày một loạt thuốc thử, hiển nhiên không chỉ có mỗi phần của mình tôi.

Nhưng theo giao hẹn ban đầu thì tôi mới là người đứng ra mạo hiểm thử hoạt tính gen cao nhất.

Tôi khẽ cau mày: "Ngoại trừ tôi, mọi người còn ai muốn thử nữa à?" 

Hà Niệm Thời giơ tay ra hiệu với ánh mắt dịu dàng, ý là tất cả mọi người đều muốn thử lại lần nữa.

Tôi thở dài: “Mọi người không cần mạo hiểm vậy đâu.”

Trong căn cứ Kim Thành, không một ai mang giới tính nữ có được dị năng hết.

Chử U đã từng, con bé có cặp mắt được xưng tụng là "Đôi mắt của Thần Linh". Cặp mắt kia có thể khám phá hư ảo vừa nhạy vừa rõ, chúng có thể giúp em phát hiện ra bí mật nằm trong những số liệu và nắm bắt những nguyên tố trong không khí. 

Rồi cặp mắt ấy bị người ta sống sờ sờ móc đi mất.

Loại giải phẫu vi phạm lệnh cấm như cấy ghép dị năng đã trở thành công nghệ lũng đoạn thị trường ở căn cứ Hưng Thành bên cạnh.

Đôi mắt của Chử U bị Bành Sưởng bán cho thủ lĩnh căn cứ Hưng Thành với giá chót vót. Nếu không phải việc cấy ghép các bộ phận cơ thể chứa dị năng chỉ có thể thành công giữa những người cùng giới tính thì Bành Sưởng tuyệt đối sẽ không đồng ý bán.

Thủ lĩnh căn cứ Hưng Thành vừa hay là nữ. Hết cách rồi, ai bảo dị năng căn cứ Hưng Thành đưa ra để trao đổi hấp dẫn quá. Đối với Bành Sưởng, sức mạnh hệ Băng quan trọng hơn một đôi mắt thỉnh thoảng mới chộp được vài tin tức lẻ tẻ nhiều.

Anh ta chậm rãi nỉ non dạt dào tình cảm: Anh yêu em, Tiểu U. Anh có thể làm đôi mắt của em.

Tối đó, người luôn một mực tỉnh táo thong dong như Chử U lại ôm tôi nôn ọe suốt đêm, buồn nôn đến ăn không nổi mấy ngày trời.

Dị năng ban đầu của Bành Sưởng tên là Cướp Đoạt, nó giúp anh ta rút sức mạnh của người khác để sạc đầy năng lượng cho bản thân, tuy nhiên chỉ có tác dụng với người có đẳng cấp dị năng thấp hơn mình.

Anh ta là một con quỷ hút máu trời sinh.

Vì vậy, tất cả chúng tôi không có dị năng, cũng không được phép có dị năng.

Cho nên, nếu chúng tôi không tự mình xây một khu vực bí mật, Chử U và Hà Niệm Thời không nghiên cứu ra được thuốc thử biến dị gen thì mọi chuyện sẽ mãi dừng lại ở đó thôi.

"Phải thử một chút chứ." Bạch Kiều bỗng mở miệng. "Nếu tăng thêm một cấp thì em sẽ có thể nghĩ cách triệu hoán Đồng Đồng nhà chị Niệm Thời.”

"

Tay Hà Niệm Thời run lên bần bật.

Thúc đẩy được gen gen biến dị đã khó khăn vô cùng vô cùng, quá trình biến đổi còn đau đớn hơn muôn phần. Tất cả chúng tôi đều từng uống thuốc thử nhưng rồi chỉ có tôi, Bạch Kiều và Lạc Mẫn biến dị thành công và thức tỉnh dị năng.

Bạch Kiều hoạt bát tươi tắn với khuôn mặt cực kỳ thanh tú, đôi mắt cong cong như hai mảnh trăng non. Ngày đầu tiên đến đây, em vừa hát ngân nga vừa chào hỏi tôi. Tuy nhiên tôi vẫn phát hiện ra từ đầu đến chân con bé giấu đầy vũ khí ngầm.

Em quyết tâm muốn kéo Bành Sưởng cùng chết.

Sau khi bị tôi phát hiện, con bé cũng không quan tâm lắm mà hoan hỉ nói: “Chị Mộ, em muốn giết hắn từ rất lâu rồi, chị đừng cản em.”

Tôi biết lai lịch của con bé, bố mẹ em là chiến sĩ thuộc binh chủng đặc công lẻn vào khi căn cứ Kim Thành vẫn đang trong quá trình xây dựng để giải cứu nhóm ‘hàng hoá’ đầu tiên sắp sửa bị đưa đi giao dịch với bên ngoài. Bọn họ bị Bành Sưởng bắt được ngay tại chỗ, làm nhục trước mặt tất cả mọi người, cuối cùng chết không toàn thây. 

Tôi đã từng thấy anh ta thưởng thức cặp vũ khí ám sát của họ. Trên đó có hoa văn hình lá cây nho nhỏ, giống hệt hoa văn trên vũ khí Bạch Kiều mang trong người. 

Bành Sưởng không nhớ nhưng tôi nhớ rõ lắm.

"Đấy là lá của cây thân gỗ,..." Về sau Bạch Kiều nói với tôi. “Lần nào trước khi đi làm nhiệm vụ, bọn họ cũng sẽ dỗ em, bảo là khi nào lá cây rụng xuống thì bố mẹ về thăm con ngay. Thế mà em đếm mấy ngàn chiếc lá rụng rồi, bọn họ vẫn chưa trở lại.”

Bạch Kiều cũng đã thức tỉnh dị năng, có thể mở một cánh cửa, con bé còn tự đặt tên cho nó là Cánh Cửa Địa Ngục.

Cánh cửa ấy có thể triệu hoán một số ma quỷ và quái vật cấp thấp, thậm chí có một lần con bé kinh ngạc thốt lên rằng mình nhìn thấy Đồng Đồng.

Tuy nhiên Bạch Kiều không tài nào triệu hoán được bố mẹ.

Có lẽ bởi vì bố mẹ Bạch Kiều không hề oán hận gì trước khi chết mà chỉ lo lắng cho tương lai của con gái mà thôi. Không có oán hận thì không thành lệ quỷ được.

Lạc Mẫn cũng cất tiếng: “Tôi đã thành lập mạng lưới liên hệ sơ bộ với tất cả thực vật trong căn cứ rồi. Chắc chắn một tháng sau bọn chúng đều sẽ nghe lệnh tôi.”

Lộc Bồng nhìn băng vải quấn trên đầu Lạc Mẫn: “Các vị liều mạng ghê.”

Lạc Mẫn thức tỉnh sức mạnh hệ Mộc. Do sử dụng năng lực quá độ nên thái dương ngày nào cũng rướm máu, cô ấy ngại cầm máu phiền phức nên quấn băng vải cả đầu luôn cho xong. 

Cô ấy luôn trông rất thờ ơ, chẳng thiết tha cái gì bao giờ. Ánh mắt cô không cảm xúc, thẫn thờ vừa như đang suy tư mà cũng giống như chẳng nghĩ gì.

Cô ấy là cô gái thứ hai bị Bành Sưởng mang về. Lúc ấy chúng tôi liếc nhau, cả hai đều hơi giật mình nhưng lập tức lại dời ánh mắt đi rất nhanh.

Tôi đã từng thấy cô ấy và tôi biết, cô ấy cũng nhớ ra tôi rồi.

Trong lần đầu tiên hút dị năng của người khác, Bành Sưởng không khống chế được cường độ nên làm cho từ hai người sống sờ sờ biến thành thây khô.

Hai người ấy không hề đề phòng anh ta chút nào, xông xáo đi đón khi anh ta uống rượu say. Thời điểm cõng anh ta trên lưng thậm chí bọn họ còn không thèm quay đầu nhìn một chút xem có ai đang lặng lẽ nắm cổ mình không.

Hai người ấy, một người là ông chú nhìn anh ta lớn lên từ tấm bé, một người là anh em đồng đội cùng anh ta vào sinh ra tử.

Hai người ấy, một người là bố tôi, một người là vị hôn phu của Lạc Mẫn.

Từng chuyện cũ lướt qua trong đầu, tôi vẫn giữ nguyên sắc mặt. Thấy ánh mắt kiên định của tất cả mọi người, tôi đành phải thở dài: “Vậy tùy mọi người.”

Người có phản ứng với thuốc thử ít nhất là Lộc Bồng, thậm chí uống xong con bé còn chẳng có phản ứng gì. Điều này nghĩa là khả năng Lộc Bồng không thể trở thành dị nhân lên tới 99%, cho nên em tập luyện bằng cả tính mạng để tăng sức mạnh thể chất bất kể ngày đêm.

Hai người một nhóm ghép cặp tập luyện, Bạch Kiều và Lạc Mẫn nằm vào khoang huấn luyện trước.

Tần Lộ Viện đi đến cạnh tôi, nhỏ giọng trao đổi mấy câu.

Trước khi có dị năng xuất hiện, chị ấy là một đại minh tinh kiều diễm quyến rũ với đôi mắt hoa đào đa tình hút hồn. Đẹp tới cỡ đó vốn là một loại tài nguyên, tuy nhiên sau này lại thành tai nạn.

Chị ấy là người phụ nữ thứ bảy Bành Sưởng mang về. Anh ta từng bình luận trước mặt tôi rằng: “Lộ Viện xác thực có sắc vóc hơn người, mặc dù hơn bẩn nhưng được cái biết chơi nhiều kiểu đa dạng. Đã quen làm thứ việc kia thì để cô ta tiếp đãi khách quý cho anh cũng không tệ.”

Thế là anh ta yên tâm thoải mái sai Tần Lộ Viện đi ‘tiếp đãi’ đủ loại khách.

Thỉnh thoảng anh ta sẽ dẫn theo chúng tôi cùng đi gặp khách nhưng lại chỉ cho Tần Lộ Viện lên tiếp đón đối phương.

Tần Lộ Viện dịu ngoan cười uyển chuyển dạ vâng, đuôi mắt hoa đào uốn lên xán lạn như sao trời.

Mỗi khi như vậy, người bên ngoài ương ngạnh bên trong mềm lòng nhất như Lộc Bồng cũng không đành lòng trơ mắt nhìn, chỉ có thể siết chặt nắm đấm. 

Tần Lộ Viện tiếp khách xong, thường xuyên trở về với những vết thương chằng chịt trên cơ thể. Lúc được Hà Niệm Thời chữa lành giúp, chị ấy không hé môi rên đau tiếng nào mà chỉ tỉnh bơ kể lại tối hôm qua mình nghe thấy gì.

Chị ấy giỏi giao tiếp nhất. Sau mấy năm cố gắng, thế lực của chúng tôi dù chưa nhiều nhưng đã thẩm thấu khắp toàn bộ căn cứ Kim Thành. Hết thảy những thứ này có được, quá nửa là nhờ công lao của chị ấy.

"Đợt thuốc thử lần một của chúng ta phân phát xong rồi, có..." Tần Lộ Viện nêu số lượng dị nhân mới sau đó ngay lập tức lại lo âu nhìn tôi. “Ngày mai bọn họ sẽ tới tìm em để che giấu dị năng. Bỗng dưng giấu thêm nhiều người như thế, chị sợ em không chịu đựng nổi.”

Giống Bành Sưởng, tôi cũng thức tỉnh hai dị năng một lúc, một trong hai mang đặc tính che giấu, có thể giấu sóng dao động sinh ra từ dị năng. Tuy nhiên với đẳng cấp hiện tại thì tôi chỉ có thể che giấu bọn họ tối đa một tháng.

Tôi cười cười: “Vất vả cho chị quá, chị Tần.”

"Đúng rồi, chị cử người đưa thuốc thử sang cả chỗ Ôn Huệ." Tần Lộ Viện thở dài. “Con bé có thể ra khỏi trụ sở kia mà gặp Bành Sưởng là do em nhúng tay đúng không? Em ấy à, mềm lòng lắm cơ.”

"Không thể cứu Ôn Ninh thì cứu được em gái cô ấy cũng tốt." Trước khi uống cạn bình thuốc thử mới, tôi khẽ lẩm bẩm: “Chị Tần, chỉ còn một tháng thôi.”

Tần Lộ Viện đáp: “Ừ, chỉ còn một tháng thôi.”

Ánh mắt dần dần đanh lại, tôi mặc kệ cơn đau xé toạc tim gan truyền khắp toàn thân, bình thản nhắm mắt.

Bàn tay mềm mại của Tần Lộ Viện áp lên trán tôi, tôi chìm vào một cảnh trong mơ mờ ảo.

Trong mơ, bố quay đầu sang sảng cười với tôi: “Yểu Yểu, bố đi công tác nhé. Con phải chờ bố trở về đấy.”

Đó là người tôi tự hào nhất, cũng là anh hùng của riêng tôi.

Bố tôi gia nhập tổ chức An Ninh Dị Nhân Quốc Gia, chuyên môn bắt những kẻ xấu xa sở hữu dị năng. Ông ấy nói: Không được lạm dụng sức mạnh, Yểu Yểu nhất định phải nhớ kỹ điều này nhé.

Tôi ù ù cạc cạc gật đầu.

Lúc ấy tôi không biết, trong cùng một tổ chức sẽ có người tốt, cũng sẽ có người xấu.

Tôi chờ, chờ, chờ mãi.

Chờ cực kỳ lâu, rốt cuộc bố tôi không trở về được nữa rồi.

Khi tôi tỉnh lại, một bàn tay khác đang sờ trên trán tôi. Cảm giác ghê tởm quen thuộc khiến tôi buồn nôn, nhưng tập mãi thành quen, tôi mở mắt, nở một nụ cười dịu dàng với khuôn mặt anh tuấn kia: “Anh Bành, anh đã về rồi.”

Tác dụng phụ của sử dụng thuốc thử nhiều lần chính là hôn mê. Việc Bành Sưởng về sớm vẫn nằm trong dự liệu của tôi. 

"Anh đi là em ngã bệnh luôn hả?" Bành Sưởng nhíu mày nhìn tôi. “Yểu Yểu, sao lại lơ là sức khỏe bản thân như thế?”

Tôi diễn cực kỳ kín kẽ, phải diễn suốt bảy năm ròng rã, vượt qua vô số lần dò xét của Bành Sưởng mới có được sự tín nhiệm từ anh ta. Gần như đến chính tôi cũng tin vào màn kịch giả tạo mình dệt nên.

Tôi cọ mặt vào lòng bàn tay Bành Sưởng, khẽ đáp: “Em lo nhỡ anh có chuyện.”

"Em ấy, lúc nào cũng nghĩ cho người khác như thế." Bành Sưởng lộ ra vẻ mặt thương tiếc. “Khi anh vắng mặt, em quản lý căn cứ rất tốt, cũng coi sóc chị em trong nhà đâu ra đấy. Em muốn thưởng gì nào?”

Tôi muốn anh chết.

Tôi ngọt ngào cười cong cả mắt: “Yểu Yểu không mong cầu gì khác, chỉ hi vọng có thể ở bên nâng khăn sửa túi cho anh Bành thôi.”

Bành Sưởng hôn má tôi: “Ba ngày sau chính là Hội Nghị Bàn Tròn rồi. Yên tâm đi, anh sẽ mãi ở bên em.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đợi anh ta đi rồi mới lấy nước khử trùng liên tục chà xát mặt không biết bao nhiêu lần. 

Nhìn vào người trong gương, tôi rũ mi mắt.

Bành Sưởng, đương nhiên anh sẽ mãi mãi ở bên tôi rồi, chẳng qua bằng hình thức gì thì chưa chắc đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play