NGOẠI TRUYỆN:
Góc nhìn nam chính— những năm mà nữ chính ch.
1.
Tang lễ của Dịch Bắc Sơn là do tôi tự tay lo liệu, cô ấy không có người thân, cũng chẳng có nhiều bạn bè bên ngoài, người đến viếng chỉ lác đác mấy người.
Như vậy cũng rất tốt.
Sau khi lớn lên, thời gian tôi và cô ấy ở riêng với nhau chẳng có bao nhiêu.
Cô ấy nằm giữa những đóa hoa, biểu cảm vẫn có sức sống như vậy, chỉ là có hơi gầy quá, lúc trang điểm sắc mặt tái nhợt chẳng còn chút máu.
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, suy nghĩ trôi dạt về rất lâu trước kia—
Mặc dù cô ấy chán ghét tôi, nhưng đối với những kẻ cướp rồi xé nát sách bài tập của tôi, hoặc là người dội nước vào giường tôi, cô ấy sẽ ngăn họ lại:
“Tôi chán ghét Quý Diên thì thôi.”
“Các cậu là cái thá gì, ỷ vào cái gì mà dám ghét cùng một người với tôi.”
Cô ấy là đứa trẻ đứng đầu cô nhi viện, ngậm cỏ đuôi chó, rồi dẫn theo một đám đàn em, khí thế đè ép người khác.
Đợi cô ấy phát hiện tôi đi đến chỗ rẽ, lập rức chẳng kịp dạy dỗ đối phương, mà là vội đuổi theo tôi giải thích, không phải cô ấy cố ý ra mặt vì tôi.
Cho nên, tôi rất thích xuất hiện vào thời điểm này, để chúng tôi có cơ hồi cùng đi trên con đường dẫn về cô nhi viện.
Khi ấy tôi đã nghĩ rằng, nếu thế giới này không có người khác, chỉ có hai chúng tôi thì tốt rồi.
Mà giờ đây, cô ấy đã thuộc về tôi rồi.
2.
Ngay vào lúc tôi cho là vậy thì người thân của cô ấy xuất hiện, là người cha có cùng huyết thống trên danh nghĩa của cô ấy—
Gã cầm giám định DNA, tựa vào thi thể lớn khóc lóc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Tôi lạnh lùng nhìn gã chằm chằm, nghe gã nói những lời sám hối màu mè: Gã vì sinh con trai, không nộp tiền phạt, vứt bỏ Dịch Bắc Chi, nhưng bây giờ gã rất hối hận.
Tôi nên nói gì đó, hoặc phản bác gã, hoặc chỉ trích gã, hoặc để gã đừng mang Dịch Bắc Chi đi, tất cả đều được.
Nhưng tôi cứ như bị người khác dùng sức khống chế phần đầu, ấn xuống nước.
Trước mắt mờ mịt mơ hồ.
Cổ họng cũng tựa như bị rót đầy nước.
Tôi trôi nổi trong nước, lúc gần như sắp ch đuối, tôi nghe thấy gã nói: “Tôi nghe nói, con gái của tôi có một ngôi nhà nhỏ.”
Ồ.
Là vì căn phòng của cô ấy.
Bàn tay to lớn ấy buông lỏng, tôi ngoi lên mặt nước, há to miệng thở dốc.
Tôi biết căn phòng ấy, đó là một phòng khách rất nhỏ, vị trí cũng hẻo lánh, nhưng lại do chính Dịch Bắc Chi tự mình vẽ bản thiết kế, tự mình giám sát.
Cô ấy loay hoay quên cả trời đất, còn gửi tin nhắn đắc ý cho tôi: [Quý Diên, tôi có nhà rồi.]
3.
Ngày hỏa táng hôm ấy, người đàn ông trung niên đó không đến đúng giờ, nhưng vừa vào cửa đã la to, tỏ rõ sự bất mãn của mình: “Đã vay không trả cũng thôi đi, lại còn ở cái chỗ hẻo lánh này nữa, phòng này căn bản chẳng bán được mấy đồng!”
Tôi che hũ tro cốt lại, tựa như đang che đôi tai của Dịch Bắc Chi.
Làn da gã đen sì, học được rất nhiều câu chửi thô tục từ mấy bà bán cá ngoài chợ, mắng rất khó nghe:
“Thứ phá của.”
“Đúng là không có mắt, số tiền tiết kiệm 30 vạn này làm tiền đặt cọc để mua một căn nhà gần trường học tốt hơn biết bao, sao phải mua căn chung cư cạnh nghĩa trang chứ, lỡ đâu có mấy thứ bẩn thỉu thì sao, ai mà dám ở.”
Bàn tay đang đặt trên hũ tro cốt của tôi nổi gân xanh.
Tôi sắp xếp hũ tro cốt ổn thỏa, xắn ống tay áo lên, đè gã đàn ông miệng toàn lời tục tĩu ấy xuống, ép ngược hai tay gã ra sau lưng: “Biết nói tiếng người không?”
Đánh vào mặt gã.
“Biết hay không?”
Một đấm.
“Biết hay không?”
Lại một đấm.
“Biết hay không?”
“.....”
Gã bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập.
Người xung quanh đều đang khuyên can, đến khi cảnh sát tới mới tách chúng tôi ra, dìu đối phương đi chữa trị vết thương.
Lúc rời đi, gã kêu gào rằng mình là cha của Dịch Bắc Chi, mắng cô ấy hai câu thì có làm sao.
Cảnh sát lại hỏi tôi Dịch Bắc Chi là ai.
Tôi nói: “Thật sự xin lỗi.”
Tôi cũng chẳng biết mình coi cô ấy là ai nữa.
……
Nhưng cuối cùng gã vẫn hòa giải với tôi.
Bởi vì, tôi bỏ tiền ra mua căn nhà gã nói không ai dám ở.
4.
Ở tại căn phòng trong tòa nhà ấy, tôi luôn hy vọng thật sự mượn được lời may của cha cô ấy, trên đời này có ma quỷ tồn tại.
Nhưng cho dù thật sự có quỷ tồn tại, tôi cũng hầu như không bắt được cô ấy.
Mỗi lần tôi nhìn thấy Dịch Bắc Chi, cô ấy bảo đói bụng, muốn ăn bánh bông lan, nhưng đến khi tôi chạy xuống lầu mua được bánh bông lan bưng đến trước mặt cô ấy.
Cô ấy, phút chốc, hóa thành bột mịn, tản đi khắp nơi.
Tôi vẫn luôn quá chậm.
Sau này, tôi phát hiện ra bí mật của Dịch Bắc Chi, chỉ cần không động vào cô ấy, không nói chuyện với cô ấy, cô ấy sẽ có thể theo tôi lâu hơn một chút.
Cứ như thể cô ấy vẫn còn sống vậy.
…..
Người khác nói tôi bị bệnh.
Tôi không có.
Có người bảo: “Dịch Bắc Chi đã ch rồi.”
Tôi khịt mũi coi thường.
Ngu ngốc.
Cô ấy còn sống.
Chỉ là đám ngốc mấy người không nhìn thấy mà thôi.
5.
Năm thứ tư Dịch Bắc Chi ra đi, tôi bị cứng rắn đưa đến phòng khám tâm lý, bác sĩ nói: “Là triệu chứng điển hình của bệnh tâm thần phân liệt.”
Bác sĩ kê toa thuốc tâm thần.
Uống thuốc đến tháng thứ ba, tôi bước ra từ ảo giác, tỉnh táo nhận ra rằng: Dịch Bắc Chi đã ch.
……
Tiết Thanh Minh năm thứ 5, lần đầu tiên tôi đến viếng mộ cho Dịch Bắc Chi.
Sau đó, tôi nghe được giọng nói quen thuộc.
“Cậu không sợ tôi bắt cậu đi luôn hả?”
Đôi mắt tôi chua xót, nếu không phải ánh mắt được che lấp, tôi gần như sắp rơi nước mắt trước mặt Dịch Bắc Chi.
Tôi rất muốn nói rằng.
Vậy cậu bắt tôi đi đi, Dịch Bắc Chi.
Tôi không muốn tỉnh táo sống trong một thế giới không có cậu nữa.
[HOÀN]