11.

Ở cửa sắt lớn của chung cư, tôi và Quý Diên đồng thời xuống xe, Quý Diên đi phía trước ung dung nhướng mày, giọng điệu rất không thân thiện: “Cô còn ở đây?”

Tôi:”?”

Làm sao, bộ sự tồn tại của tôi mờ nhạt vậy hả?

Tôi lên tiếng: “Tiện đường.”

Chờ Quý Diên đi tới cầu thang, hắn quay đầu: “Vẫn tiện đường?”

Tôi ngượng ngùng gãi đầu:

“Ừm, tiện đường.”

Cho đến khi hắn đi xuyên qua hành lang mà ngày nào đi làm tôi cũng phải đi ngang—

Nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con, tấm quảng cáo bị xé xuống nhưng luôn được kiên nhẫn dán lên lại, và thông báo chằng có ai xem.

Khi đến trước cửa một căn phòng, hắn thuần thục lấy chìa khóa ra, Quý Diên liếc mắt nhìn tôi một cái, ý là: Không đến mức tiện đường về nhà luôn đấy chứ?

Không hiểu sao, tôi lại bỏ chạy.

…..

Tôi ngồi chồm hổm ở ven đường, nhìn dòng xe cộ qua lại tấp nập, cột đèn giao thông cứ hết đỏ lại chuyển sang xanh, lúc ấy đầu óc tôi lộn xộn hết cả lên.

Tôi sắp xếp lại mạch suy nghĩ một chút:

Biết rằng, căn phòng Quý Diên đến là di vật của người trong lòng hắn. Trong khi đó, căn phòng mà hắn đến lại là phòng mà tôi đã mua trước khi ngủm.

Cho nên, người trong lòng hắn = tôi?

Thật sao, đối thủ một mất một còn thích tôi, vậy tôi thà tin mình là Tần Thủy Hoàng.

12.

Tôi chống cằm, co người suy tư trên vỉa hè.

Cho đến khi bụng tôi hát lên chiến thuật vườn không nhà trống, tôi mới muộn màng mở app giao hàng ra, chuẩn bị gọi món.

Lúc này, tôi hoảng hốt.

Tôi phát hiện thẻ ngân hàng lẫn mấy app thanh toán khác đều lén tôi làm số 0.

Tôi: “....”

Trời đánh.

Còn quản yêu hay không yêu gì gì đó chứ, yêu thì có thể lấp đầy bụng à?

Tôi thêm Wechat của mấy người bạn lúc trước, gửi tin nhắn: [Tui là Dịch Bắc Chi, tui sống lại, v500 đi mua đồ ăn.]

Đối phương không trả lời.

Ngay sau đó khi tôi gửi tin nhắn lần nữa, chỉ có “!” màu đỏ rực sáng loáng lắc lư trêu ngươi tôi.

Tôi: “.....”

Có lẽ là do tôi làm việc chưa đủ cố gắng  nên mới tuyệt vọng như vậy, nếu tôi đủ cố gắng, vậy tôi sẽ càng tuyệt vọng hơn nữa—

Tôi không biết trong 5 năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng 5 năm trước tôi còn có thể dựa vào hai tấm bằng tốt nghiệp miễn cưỡng kiếm được năm sáu ngàn tiền lương.

Nhưng bây giờ, chỉ có nhân viên bán hàng không có lương cơ bản và chỉ trích phần trăm kinh doanh mới tình nguyện để ý đến tôi, HR còn hỏi tôi: 

“Một ngày bạn có thể làm được bao nhiêu ca?”

Tôi tuy ù ù cạc cạc, nhưng vẫn trả lời rất thành thực: 

“Một ngày tôi chỉ có thể làm được nhiều nhất là ca một ngày.”

HR gửi tới một dấu “?”, đồng thời rút lại công việc.

13.

Tôi thật sự rất nghèo, nghèo đến mức muốn ăn cướp tên ăn mày trên đường.

Trên đường dành riêng cho người đi bộ, tên ăn mày bưng cái bát inox bên cạnh lên, bên trong có mã vạch hai chiều: “Xin chị gái nhỏ rủ lòng thương, giúp đỡ một chút.”

— Đùa thôi, nhà mi có nhân tính mà.

Tôi nhìn chằm chằm gương mặt xanh xao vàng vọt của tên ăn mày, vô cùng thương hại, nói một tiếng: “Được.”

Lúc này, tôi nhận lấy cái bát rồi bưng giúp gã, ngồi chồm hổm với gã ở góc đường.

Tên ăn mày: “?”

Hoàng hôn lặn dần về phía Tây, nhưng vẫn chẳng kiếm được đồng cắc nào cả, thậm chí còn ít hơn số tiền tên ăn mày tự phấn đấu kiếm được, tên ăn mày tức giận đến mức báo cảnh sát.

……

Ở trong đồn cảnh sát, tôi ngoan ngoãn ngồi hợp tác ghi chép. Nhưng xét đến tên ăn mày lẫn nội dung từ camera giám sát, mọi người đều thấy tôi điên điên, đề nghị tìm người đón tôi về chăm sóc.

Tôi do dự rất lâu.

Cuối cùng vẫn bấm số của Quý Diên.

“A lô.”

Bên kia không nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở nặng nề.

Cùng với tiếng bước chân bối rối khi dép lê giẫm lên sàn gỗ.

“Nghe thấy không Quý Diên?” Tôi hỏi.

Ngay khi tôi cho rằng tín hiệu không tốt định cúp máy, bên Quý Diên truyền đến một giọng nam trung niên, giọng điệu rất phấn khích: 

“Ừm.”

“Tôi cũng nghe được.”

“Chúc mừng ngài nha Quý tổng, ngài không nằm mơ, cũng không gặp ảo giác.”

Lúc này, thanh âm của Quý Diên đang run rẩy, hắn phải cố hết sức nói ít lại để đảm bảo mình không bị run đến mất mặt: “..... Ừm, nghe rồi.”

Xin đối thủ một mất một còn giúp đỡ, tôi vẫn thấy có hơi khó chịu.

Tôi nói siêu nhỏ:

“Cậu đến đồn cảnh sát đón tôi chút được không?”

14.

Tại cổng đồn cảnh sát.

Quý Diên được cảnh sát dẫn từ trong đồn ra, chân dài bước một bước, đi đến trước mặt tôi, xách tôi lên, mở cửa xe nhét vào.

Tôi cho là Quý Diên yêu tôi, vậy chúng tôi gặp lại đương nhiên sẽ ôm nhau mà khóc.

Không ngờ, vừa tiễn cảnh sát đi, Quý Diên lại tới thẩm vấn tôi.

“Nói chút đi, Dịch Bắc Sơn.”

“Nói gì cơ?”

Tôi giả ngu.

“Nói một chút về việc cậu biến thành cô Trần này từ khi nào.”

Một khi bị vạch trần, tôi tựa như khinh khí cầu bị xì hơi, không phồng lên nữa, nói rõ đầu đuôi ngọn ngành chuyện đã xảy ra cho hắn nghe.

Nói xong, sắc mặt của Quý Diên lại càng lạnh hơn.

“Nếu biết giải thích, vậy sao cậu lại tự biến mình thành bộ dạng này mới nguyện ý gọi điện tìm đến tôi?”

Tôi: “.....”

Con người trong bầu không khí xấu hổ sẽ cố hết sức tìm chủ đề.

Ánh mắt tôi di chuyển lung tung, không cẩn thận đụng phải Quý Diên, miệng tôi chạy trước khi não kịp phản ứng: “Bây giờ cậu có tiền mà vẫn phải tự ngồi xe hả?”

Quý Diên hơi liếc tôi, không mặn không nhạt vứt xuống mấy chữ: “Đâu chỉ vậy.”

“Tôi còn tự ăn cơm, tự đi ngủ, tự đi vệ sinh nữa.”

Hắn chặn họng tôi đến mức á khẩu không trả lời được, tôi chỉ đành tiếc nuối đổi chủ đề: 

“Đúng rồi, sao cậu không mua chiếc Porsche Cayenne, lúc trước khi tôi đọc tiểu thuyết á, tổng tài bá đạo nào cũng lái Cayenne hết.”

Hóa ra khi con người ta cạn lời đến cực điểm thật sự sẽ bật cười.

Quý Diên bị tôi chọc tức đến bật cười, lồng ngực phập phồng hai cái, sau đó bình tĩnh trở lại: “.... Thật không dám giấu diếm, đây chính là Cayenne.”

Tôi cười gượng hai tiếng: “Bảo sao từ ở phần đầu để hình dung Cayenne luôn là “Màu đen khiêm tốn”, đúng là rất khiêm tốn ha, hoàn toàn không nhìn ra luôn.”

Hai giây sau, tôi lại giật giật môi muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị thanh âm trầm ổn của Quý Diên cắt ngang: “Dịch Bắc Chi.”

“Tôi biết cậu ghét việc ôn chuyện với người khác.”

Nói đến đây, Quý Diên nhìn qua.

Ánh mắt nhẹ nhàng rơi lên người tôi, tựa như thú dữ sợ mình khơi ra gió thổi cỏ lay, đánh thức con mồi.

Giọng nói mềm mại hơn, hắn nói: “Cậu không cần phải thấy xấu hổ, nếu cậu không muốn nói chuyện, chúng ta có thể không nói lời nào, im lặng ngồi với nhau cũng rất tốt.”

……

Cayenne đi ngang qua ngã tư đường, ánh đèn biến hóa rơi vào mắt tôi, tôi chợt nhớ đến một vấn đề: “Quý Diên.”

Hắn vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, mở mắt ra: “Ừm, tôi ở đây.”

Tôi cực kì tò mò:

“Sao cậu nhận ra tôi được thế? Lúc trước cậu còn bảo mình nhận nhầm mà.”

Ánh mắt hắn dời lên người tôi, nóng rực nóng bỏng, nhưng lại nói với thanh âm rất nhẹ: “Tất cả mọi người đều nói rằng thế giới này khoa học, không có quỷ thần.”

“Vậy nên tôi cho là mình nhận nhầm.”

Cuối cùng, ánh mắt của hắn di chuyển đến nơi tôi không thể nhìn thấy, ánh đèn neon đầy màu sắc lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm của hắn.

Hắn thậm chí chẳng dám nhìn tôi, sợ bản thân lộ ra quá nhiều cảm xúc.

15.

Lúc trước không có thời gian quan sát cẩn thận, khi bước lên cầu thang dẫn về nhà, tôi mới phát hiện 5 năm không gặp, hắn đã thay đổi rất nhiều.

Sự non nớt và ngây thơ của 5 năm trước gần như biến mất hoàn toàn, thay vào đó là khí chất bình tĩnh trầm ổn được rèn giũa trên thương trường, cái khí chất nổi bật ấy không hợp với hành lang cũ nát này.

Đến mức hắn lấy chìa khóa mở cửa giúp tôi, rồi lại khom lưng lấy dép lê từ lối vào cho tôi.

Lông nhung, cái mà hồi trước tôi thích mang nhất.

Hắn dù bận vẫn ung dung hỏi tôi: “Sao chưa vào nữa?”

Đến tận lúc này, tôi mới chậm chạp phản ứng lại: “.... Cho nên, cậu vẫn luôn giữ chìa khóa nhà tôi à?”

“Đúng.”

Chợt nhớ tới khi trước hắn bước vào nhà tôi, lòng cảnh giác của tôi bỗng nâng cao: “Cậu không làm gì nhà tôi đó chứ?”

Quý Diên gật đầu.

Ngay lúc trái tim tôi nhảy vọt lên cuống họng thì nghe được câu tiếp theo của hắn: “Tôi trả nợ thế chấp giúp cậu.”

Tôi: “.....”

Tôi nghiến chặt răng hàm: “Cậu nhớ cho kỹ, lần sau nói chuyện đừng có thở mạnh.”

…….

Cuộc sống sau khi nhận nhau không có gì thay đổi, ngoại trừ chuyện tôi nghỉ việc chỗ tổng giám đốc Địa Trung Hải, rồi cũng chẳng tìm được công việc nào khác.

Tôi phàn nàn với Quý Diên về sự cô đơn trống rỗng không có tiền, Quý Diên: [Nếu thật sự thấy nhàm chán, cứ tiêu tiền của tôi đi.]

Tôi: [?]

[Mật mã thẻ ngân hàng của tôi là sinh nhật cậu, số thẻ gửi cho cậu, không có hạn mức.]

16.

Rất ít người có thể từ chối sự cám dỗ này.

Tôi chỉ mắc sai lầm mà người bình thường nào cũng thích mắc phải mà thôi.

Chỉ là, sau này tiêu đến mức ít nhiều có hơi ngượng ngùng, tôi quyết định mời Quý Diên cùng trải qua Đoan Ngọ: “Cậu muốn ăn Tết Đoan Ngọ với tôi không? Gạo nếp, mứt táo và lá dong tôi mua hết cả rồi.”

“Được.” Quý Diên đồng ý, “Tôi cần chuẩn bị gì không?”

Thật ra tôi không thiếu thứ gì cả.

Nhưng mà hắn đã đặt câu hỏi, vì để tăng chút cảm giác tham dự cho hắn, tôi vắt hết óc: “Cậu chuẩn bị lá ngải cứu.”

Môi mỏng của Quý Diên hơi nhếch lên, cảm xúc nơi đáy mắt bị lông mi dài che khuất, không nhìn thấy rõ.

Nhưng trên gò má của hắn hiện lên một vệt hồng xinh đẹp, tựa như lúc hắn hơi say, ngay cả vành tai cũng đỏ đến mức khiến người ta lo lắng chẳng biết có bị bỏng hay không.

Từ trước đến nay hắn ở trên thương trường oai phong một cõi, ngay cả giọng nói cũng luôn quyết tâm chắc chắn.

Nhưng giờ phút này, hắn cứ như vừa trộm bình ắc quy của cả chung cư vậy, hạ giọng: “Cậu nói nhỏ chút, đừng để người khác nghe thấy.”

Tôi: “?”

Làm sao, bộ còn có người tranh mua ngải cứu với cậu hả?

……

Cho dù nghi hoặc thế nào, tóm lại Đoan Ngọ hôm ấy, Quý Diên đến đúng hẹn là được.

Hắn mặc âu phục màu xám đậm, bôi keo vuốt tóc như thể chẳng cần tiền vậy, trên người còn có hương gỗ nhàn nhạt.

Cổ áo cởi hai cúc áo.

Để người ta có thể nhìn rõ đường nét cổ gọn gàng lưu loát của hắn, cũng như cổ họng thỉnh thoảng nhấp nhô.

Rất giống khổng tước xòe đuôi.

Chỉ tiếc là, chẳng ai thưởng thức cả.

Hắn vừa bước đến cửa chính, đã bị tôi vô cùng lo lắng túm lấy hỏi: “Cậu biết cột chặt không?”

“Bây giờ ư?”

“Đúng.” Tôi trịnh trọng gật đầu.

Ánh mắt Quý Diên lơ đãng: “..... Tôi có thể học bây giờ, là để trói tôi hả?”

Tôi căn bản không nghe thấy nửa câu sau của hắn, trả lời lung tung: “Không sai, tôi đang thiếu người gói bánh ú.”

Từ lúc tôi ch đi sống lại đến bây giờ mới chỉ có một hai tháng, vừa điều khiển được tứ chi, nhưng chưa thể đảm nhận được công việc gói bánh ú có hàm lượng kỹ thuật cao như này.

Quý Diên: “?”

Hắn muốn nói lại thôi.

Cuối cùng vẫn nuốt nghi ngờ trong cổ họng xuống, mang cái ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh tôi, theo thói quen cởi vest ngoài khoác lên cánh tay.

— Bên trong lại là áo sơ mi bán trong suốt và dây nịt da, phác họa đường cong cơ bắp của hắn.

Tôi: “?”

Quý Diên: “....”

Thế là, hắn mặt không đổi sắc khoác áo lại, rồi lại mặt không đổi sắc nhận lấy lá dong từ tay tôi, gấp đôi, ép chặt, múc nhân bánh, lại gấp đôi, cột chặt.

Tôi bỗng nhiên mở được điểm cười, cười đến mức ngửa tới ngửa lui.

17.

Khi tôi đang ăn bánh ú, cắn trúng miệng gạo nếp chưa được nấu chín, tôi nói: “Cảm giác như kiểu trời sập vậy á.”

“Ăn thứ đồ chơi này xong chắc tôi sụp đổ mất.”

Quý Diên im lặng lắng nghe.

Bỗng nhiên nói: “Tôi thích cậu, cậu còn thiếu bạn trai không?”

Tôi không hiểu ra sao: “Ai dạy cậu tỏ tình vào lúc này thế?”

Quý Diên chỉ trả lời mấy chữ “Cư dân mạng”.

Hắn mở cho tôi xem cư dân mạng bình luận bên dưới: [Khi người mình thích sụp đổ, nhân lúc đó đi tỏ tình, tỷ lệ thành công tương đối cao.]

Bên dưới còn có người phối hợp với hắn, khiến người ta nhìn mà sửng sốt.

Bình luận mới nhất: [Đừng dại mà tin ổng, tỏ tình kiểu đó tỷ lệ bị đánh còn cao hơn.]

Tôi trả lời: [Cảm ơn, có bạn gái rồi.]

Nhìn thấy tay tôi múa phím thành chữ, Quý Diên nghi hoặc: “Tôi còn chưa có bạn gái—”

Sau đó vội phanh lại, thăm dò hỏi: “Cậu đồng ý rồi?”

“Ừm.”

Cùng lúc đó, bình luận dưới video của nhóc mắt to* tăng lên chóng mặt.

*Gốc 大眼仔, là nhân vật Mike Wazowski trong phim hoạt hình Monsters, Inc.

[Đậu má, tui tự ái rồi nha.]

[Chào buổi chiều, ngoại trừ hai người]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play