1.

Vào tiết Thanh Minh năm thứ 5 sau khi tôi qua đời, mới đợi được người đầu tiên đến viếng mộ tôi—

Quý Diên.

Hắn đi đến trước bia mộ của tôi, người cao chân dài, mặt mày lạnh lùng, mặc một bộ âu phục được may riêng, trước ngực cài hoa trắng phúng viếng, trầm mặc lau đi bụi bặm bám trên tấm bia.

Vẫn là dáng vẻ giả ngầu y hệt trước đây.

Chị gái quỷ ở phần mộ bên cạnh húc khuỷu tay tôi: “Con nhóc thúi này lúc còn sống có khẩu vị gớm nhỉ, bạn trai em hả?”

Tôi nói: “Không phải.”

“Là kẻ thù của em.”

“Có thể là đến đào mồ mả em lên.”

Chị gái quỷ sát vách: “?”

Đùa thôi, người ch là lớn nhất, Quý Diên còn chưa khùng điên đến mức như lời tôi nói.

Chỉ là cái mỏ của hắn hỗn quá—

Lúc đốt đồ cúng, hắn nói: “Đây là kiểu mới của Hermes.”

Ngọn lửa liếm láp nuốt trọn logo xa xỉ.

“Nhớ năm đó, cậu yêu cầu nhân viên cửa hàng dỡ hết quần áo đẹp xuống, kết quả chúng ta bị coi là nhà quê mà đuổi đi.”

Nói xong lời cuối cùng, đống lửa nuốt món đồ kia thành tro bụi, ngọn lửa phản chiếu trong mắt hắn bỗng nhiên vụt tắt: “Nhưng bây giờ sẽ không như vậy nữa, tôi có tiền, cho dù muốn dỡ hết đồ xuống thì đối phương cũng phải kiên trì tiếp đến cùng.”

“Chỉ tiếc rằng cậu không thấy được.”

— Đương nhiên, lòng hắn cũng không khá lắm.

Tôi quay đầu, chỉ vào hắn.

“Có ý gì chứ? Cái loại yêu ma gì mà không những mỉa mai em nghèo, còn muốn em sống tiếp để hắn khoe khoang thành công nữa, có phải hắn vừa chiếm ưu thế lại còn khoe mẽ không?”

Chị gái quỷ lòng đầy căm phẫn gật đầu: “Ừm, tên này strong phết.”

2.

Tôi ghét mấy tên hay giả ngầu, nhất là khi kẻ đó là Quý Diên.

Lần đầu tiên tôi gặp hắn ở cô nhi viện, hắn đã có cái tính cách chó má của đại thiếu gia.

Cô viện trưởng đưa tôi cầm miếng bánh bông lan dỗ hắn ăn cơm, rõ ràng cái tên ấy đói đến mức mặt mũi trắng bệch, nhưng khi nhìn thấy bơ dính trên mu bàn tay tôi, hắn vẫn quay mặt đi chỗ khác.

“Bẩn.”

“Không ăn.”

Tôi bưng miếng bánh bông lan cắt sẵn lên, âm dương quái khí “Hứ” một tiếng: “Cậu không ăn thì có người khác ăn.”

Tôi bình thản ung dung múc bánh kem với tốc độ thần sầu dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, meo meo liếm sạch đĩa.

Cuối cùng còn ợ một tiếng vang dội.

…….

Năm ấy, tôi không quen nghe cái giọng giả ngầu của hắn.

Bây giờ tôi đã ch rồi, trái lại còn phải nuông chiều hắn, vậy chẳng phải là ch vô ích ư!

Đúng dịp Tết Thanh Minh âm khí thịnh vượng, tôi nhân lúc Quý Diên vừa đốt đồ cúng xong, từ trong bia mộ nằm xuống khoảng đất trống cạnh mắt cá chân hắn, còn hạ nhiệt độ cơ thể của mình xuống, lạnh đến mức như bị đông lạnh tám đời dưới nền tuyết.

Tôi hóa thành thực thể, đè thấp giọng lạnh lẽo nói:

“Quý Diên.”

“Sao cậu lại có gan khoe khoang trước mộ tôi?”

“Dám đến thăm mộ tôi, cậu không sợ tôi bắt cậu đi luôn hả?”

Nói thật, trạng thái lúc ch của tôi rất khó coi. Sau khi bệnh nặng thì gầy trơ xương, khóe miệng còn chảy máu, lúc mới ch, tôi soi gương còn bị dọa mấy lần.

Càng đừng bàn đến chuyện hù dọa người sống chưa trải sự đời, hiệu quả đương nhiên là tiêu chuẩn.

Ai ngờ.

Lúc Quý Diên cúi đầu nhìn về phía tôi, không những không bị hù dọa cho nhảy dựng lên, ngược lại còn nhìn tôi chằm chằm, khóe mắt dần ửng đỏ: “....”

Hai chúng tôi một cao một thấp, mắt to trừng mắt nhỏ, không ngừng giằng co.

Tôi: “?”

Sao hắn lại không sợ chứ?

Tôi khựng lại, thay đổi chiến thuật, dùng tứ chi linh hoạt mô phỏng đồng nghiệp Sadako bò về phía trước, quyết định túm ống quần hắn trèo lên trên, miệng còn kêu tên hắn không ngừng.

“Quý Diên, Quý Diên, Quý Diên.”

“Cậu biết tôi từ nhỏ đã chẳng có vật mai táng nào, vậy nên muốn chôn cùng tôi à—”

Đầy các hiệu ứng kinh dị.

Khi xúc cảm lạnh lẽo của tôi rét đến mức Quý Diên hơi run rẩy, hắn như vừa mới hoàn hồn, lùi về sau một bước, nâng cao âm lượng nghiêm nghị nói: “Cậu đừng lại gần tôi!”

Tôi lập tức vừa lòng thỏa ý.

Thấy chưa, tôi nói mà, không sợ không lấy tiền.

Đây mới đúng là phản ứng mà người bình thường nên có chứ.

Tôi đứng tại chỗ, định thưởng thức dáng vẻ kêu cha gọi mẹ thảm hại của Quý Diên. Tuy đúng là kính mắt hắn phủ một tầng hơi nước, khiến người ta không thấy rõ nét mặt, nhưng lời nói ra lại là: 

“Đừng tới gần tôi.”

“Xin cậu.”

“Mỗi lần cậu tới gần tôi, sẽ lập tức biến mất.”

Hắn nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy, cổ họng khó khăn nhấp nhô lên xuống: “Cậu đứng chỗ đó, ở lại với tôi thêm một lát, chỉ một lát thôi, có được không?”

Tôi mơ hồ: “?”

Đây là lần đầu tiên tôi gặp hắn sau khi ch, sao lại nói là “mỗi lần” được chứ?

3.

Quỷ Diên nói về chủ đề này, khiến con quỷ là tôi đây nghĩ mà phát sợ.

Sao tôi không nhớ trước đây hắn biết kể chuyện kinh dị như thế chứ.

Tôi: “TD*.”

*Viết tắt của Touchdown, là một pha ghi điểm trong bóng bầu dục lưới . Ghi một cú chạm bóng sẽ mang lại cho đội ghi được 6 điểm.

Hắn thắng rồi, thật đó.

Tôi lăn lộn chạy vào trong bia mộ, biến mất không thấy tăm hơi, để lại một mình Quý Diên đứng ở nơi ấy, bóng lưng cô đơn se lạnh của hắn bị ánh đèn mờ ảo của nghĩa trang che phủ.

Hắn đứng tại chỗ, cúi đầu, kinh ngạc nhìn theo hướng tôi chạy đi.

“Quả nhiên.”

“Lại biến mất rồi.”

…….

Nhìn thấy tôi lui về sau, chị gái quỷ bay tới mộ tôi làm khách: “Sao em không dỗ dành hắn thế, trông hắn như sắp suy sụp đến nơi ấy.”

Tôi: “Chị dỗ em trước đi đã.”

“Hắn chỉ thấy suy sụp một chút thôi, còn em hơi có cảm giác như sắp phá sản rồi.”

Chị gái quỷ vò đầu bứt tai một lúc lâu mới nghĩ ra câu an ủi: “Vậy hai đứa đừng suy nữa nha.”

*Khúc này tác giả chơi chữ, na9 thấy suy sụp (破碎), nữ chính thấy phá sản (破产), đều có chữ 破 nên chị quỷ mới khuyên cả 2 đừng suy (破) nữa.

Tôi và chị quỷ ngồi xổm đằng sau bia mộ, thăm dò quan sát Quý Diên vẫn đứng yên bất động tại chỗ.

Phút chốc, hắn như tác phẩm điêu khắc vừa được rã đông vậy, cầm điện thoại di động lên bấm gọi, như thể vừa học nói tiếng người, tài liệu tham khảo còn không rõ ràng:

“Bác sĩ, tôi không điên.”

“Tôi mới vừa nhìn thấy cô ấy, cô ấy nói nhớ tôi, muốn tôi đi theo cô ấy.”

Nghe xong, tôi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hắn bảo ai nhớ hắn thế? Chắc không phải mình đâu nhỉ?”

Chị gái quỷ chắc chắn: “Em chứ ai.”

Tôi: “?”

Cảnh vật ở nghĩa trang mờ ảo yên tĩnh, người cũng thưa thớt.

Cho nên giọng của bác sĩ trong điện thoại, chúng tôi cách đấy vài bước có thể nghe rõ mồn một: “Ngài Quý, tôi nhớ anh từng nói, ba năm trước là anh đích thân đến nhận, trang điểm, đồng thời hỏa táng thi thể cô Dịch đúng không?”

Trong phút chốc, ánh mắt Quý Diên tối xuống, trở nên xám xịt, tinh thần suy sụp, mu bàn tay cầm điện thoại nổi gân xanh.

Cuống họng hắn cuộn lên: “Đúng.”

Mạch suy nghĩ của bác sĩ rất rõ ràng, không bị Quý Diên quấy nhiễu: “Ngài cũng biết, trên thế giới này không tồn tại quỷ thần, đúng không?”

Hắn trầm mặc rất lâu, gần như tuyệt vọng nhắm mắt lại: 

“.... Đúng.”

“Cho nên, việc ngài nói chuyện với cô Dịch không phải vấn đề lớn, nhưng nếu cô Dịch nói chuyện với ngài—”

Đầu bên kia điện thoại nói: “Xin hãy đến phòng khám để được tư vấn tâm lý càng sớm càng tốt. Chúng tôi sẽ cấp thuốc cho đợt điều trị tiếp theo".

4.

Vào lúc 20:42 tối ngày 4 tháng 4 năm 2024, tôi chính thức bị chẩn đoán là ảo ảnh thị giác và thính giác của bệnh nhân tâm thần phân liệt.

Tôi: “?”

Chị gái quỷ khi còn sống rất thích xem chương trình máu chó lúc 8 giờ, giờ lại càng nháy mắt ra hiệu, tỏ ra vô cùng hứng thú: 

“Hóa ra người thành phố mấy đứa nói kẻ thù một mất một còn là như này hả?”

Cô ấy không tin.

Nhưng đó là sự thật.

Cái tên Quý Diên này, chuyện thích nhất là khiến tôi khó chịu.

Lúc còn nhỏ, tôi trốn học hắn tố cáo, tôi đánh nhau hắn tố cáo. Kể cả lúc tôi để quên bài tập ở cô nhi viện, khi hắn đến trường, nói: “Cậu để quên bài tập.”

“Tôi nhìn thấy.”

Trái tim tôi đập thình thịch: “Cho nên?”

Hắn nói: “Tôi mang lên hộ cậu, không phải cố tình mang cho cậu, mà là cố ý.”

Trái tim tôi đột ngột dừng lại.

Quý Diên tạm ngừng, dường như hơi rầu rĩ vì mình nói sai, nhíu mày lại: “Không phải.”

Tôi thở phào một hơi.

Lại nghe hắn nói: “Là bất cẩn mang lên, thuận tay.”

Tôi: “?”

Sau khi lớn lên, sự đáng ghét của hắn càng nghiêm trọng hơn.

Kể cả trước khi tôi ch vì bệnh nan y, Quý Diên chạy đến bệnh viện thăm tôi, vẫn miệng chó không phun được ngà voi như mọi khi: “Cậu thiếu tiền, tôi có thể—”

“Làm chủ nợ của cậu.”

Sao tôi có thể cho hắn cơ hội tốt vậy được chứ.

Tôi như thường lệ “hứ” một tiếng, nói quyết định của tôi cho hắn: “Tiếc ghê, tôi không có ý định điều trị, cậu không có cửa đâu.”

Bây giờ thì hay rồi, ngay cả CP tà đạo tôi và Quý Diên mà cũng có người gặm.

Tôi đã nói bộ dạng lúc Tiết Thanh Minh của hắn tất có âm mưu, quả nhiên, tâm trí tôi phiền muộn mất mấy ngày.

Tôi phiền muộn đến mức lăn lộn trên mặt đất, cuối cùng vẫn không nhịn được, cá chép uốn lượn, ngồi xuống phàn nàn: “Hắn có bệnh à, tức ch em rồi.”

Chị gái quỷ bị đánh thức ngáp một cái, câu được câu không nói: “Vậy chắc không được đâu, điểm khác nhau giữa xác ch của chúng ta và người sống là—”

“Người sống còn bị tức ch được, chúng ta chỉ có thể bị tức sống.”

Cô ấy nói xong.

Giây tiếp theo, tôi bị một lực hút mạnh mẽ kéo đi.

Khung cảnh nghĩa trang trước mặt chợt vặn vẹo, uốn cong, cuối cùng sụp đổ, biến thành bột mịn tản đi khắp nơi.

5.

Khi tôi mở mắt lần nữa, tôi nhìn thấy mình mặc áo sơ mi trễ vai ba chiều và váy cạp cao, đứng ở nhà hàng có tính riêng tư rất cao.

Tôi bỗng nhéo mặt mình một cái, xác nhận nóng và cũng đau.

…. Hình như tôi bị tức sống thật rồi.

Không đợi tôi kịp suy nghĩ rõ ràng hoàn cảnh hiện tại, đã bị một người đàn ông trung niên để kiểu tóc Địa Trung Hải ấn vai thấm thía khuyên nhủ:

“Tiểu Trần, tôi biết, cô là một người phụ nữ mạnh mẽ.”

“Nhưng lâu nay bên cạnh Quý tổng không có người phụ nữ nào cả, mà dáng dấp của cô lại rất giống với người trong mộng của Quý tổng, vậy nên từ nay về sau cô không cần mạnh mẽ nữa.”

“Sức mạnh của cô sắp tới rồi.”

Tôi: “?”

Đây là kiểu lời thoại thần kinh gì thế, má nó.

Tôi là người đàng hoàng đó.

Mấy từ khóa quan trọng nhảy lambada trong tâm trí tôi, phán đoán của tôi về tình hình hiện tại chính là—

Chuồn lẹ!

Nhưng mới vừa sống lại, rõ ràng tôi vẫn chưa hoàn toàn điều khiển được tứ chi của mình.

Dùng tư thế chạy sượng trân như thằn lằn, tôi hơi lảo đảo một cái, va vào lồng ngực của một thanh niên cao lớn vừa mới bước vào ghế lô.

Đối phương dang hai tay, vững vàng đón lấy tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play