“Không ngờ hội trưởng lại trở về, xin lỗi, lần sau sẽ không nữa.” Thẩm Thuần hơi do dự, ánh mắt chuyển từ Tạ Bách Viễn rồi nhìn xuống, không dám đối diện lâu.
Có thể bị "bẻ cong," rõ ràng không phải là thuần túy thẳng nam. Tính hướng của mỗi người có thể bị ảnh hưởng từ nhiều yếu tố trong cuộc sống, có những người từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng bởi những quan niệm xã hội, khiến họ có xu hướng khác biệt so với người bình thường, nhưng vẫn có thể là người thẳng, không bị “bẻ cong.”
Dù Tạ Bách Viễn trong thế giới này có thể vì cảm động hay lý do khác mà tiếp nhận Hứa Trạch, nhưng điều này đủ để chứng minh rằng anh không phải là người thẳng.
Nếu trước đó suy luận không đủ thuyết phục, thì tình huống hiện tại chính là bằng chứng rõ ràng.
Trong thế giới của những người thẳng nam, dù là chơi bóng hay cởi áo dưới trời nắng, họ sẽ không cảm thấy ngượng ngùng hay e dè khi kề vai sát cánh với nhau. Họ sẽ không bao giờ cảm thấy xấu hổ vì đối phương cởi trần. Thực tế, cảm giác ngại ngùng khi đối diện với người khác còn ngượng ngùng hơn việc để lộ cơ thể.
Dù Tạ Bách Viễn và Hứa Trạch ở bên nhau, họ vẫn duy trì khoảng cách, chỉ dừng lại ở những cử chỉ thân mật như nắm tay. Anh ta vốn dĩ là người kiệm lời, lạnh lùng, nên Hứa Trạch cũng không dám có những hành động quá mức.
Có lẽ đó là lý do Hứa Trạch không cảm thấy an toàn, nhưng tình hình hiện tại lại khiến mọi thứ trở nên khác biệt.
Tạ Bách Viễn, dù là người lạnh lùng, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi bản năng tự nhiên này.
Tuy nhiên, điều đó cũng không có nghĩa là Tạ Bách Viễn thích Thẩm Thuần. Hiện tại, phản ứng của anh đối với Thẩm Thuần chỉ giống như một người thẳng nhìn một cô gái xinh đẹp – có thể có một chút động lòng, nhưng chỉ dừng lại ở việc ngắm nhìn mà thôi.
Tạ Bách Viễn nhận thấy Thẩm Thuần đang nhìn mình, anh chỉ nói: “Không cần.”
Anh cúi người nhặt chìa khóa rồi ngồi xuống chỗ của mình, quay lưng lại với Thẩm Thuần, eo vẫn giữ thẳng tự nhiên.
Máy tính được mở ra, với các yêu cầu và công việc cần giải quyết, Tạ Bách Viễn vốn dĩ sẽ xử lý nhanh chóng, nhưng lúc này tay anh đặt trên bàn phím, suy nghĩ lại lang thang đến một nơi khác.
Thẩm Thuần rất đẹp, điều này ai cũng biết, nhưng Tạ Bách Viễn thì không quá để tâm.
Anh từng gặp không ít chàng trai có ngoại hình khá, dù không thể so với Thẩm Thuần, nhưng họ đều có xu hướng thích nữ tính.
Trong xã hội này, mặc dù tình yêu đồng tính đang ngày càng được chấp nhận và khẳng định, thế hệ trẻ ngày nay càng cởi mở hơn với các nền văn hóa mới, nhưng tình yêu đồng tính thật sự vẫn còn là một thiểu số.
Tạ Bách Viễn cũng thuộc vào số ít ấy, anh thích nam giới.
Trước đây, anh từng bị một người nam tính yêu thầm, nhưng anh từ chối không phải vì sợ bị phát hiện, mà là vì anh không thể miễn cưỡng bản thân yêu một người. Không phải chỉ vì là nam giới mà anh sẽ yêu, mà là vì cảm xúc chân thật không thể ép buộc.
Tạ Bách Viễn không phải không đánh giá cao Thẩm Thuần, anh nhận thấy Thẩm Thuần có ngoại hình vượt trội, thậm chí có thể nói là rất hoàn hảo, nhưng anh nghĩ Thẩm Thuần chắc chắn là người thích nữ tính.
Trong xã hội này, việc "bẻ cong" một người thẳng là không đạo đức. Dù có câu nói "thẳng nam không thể bị bẻ cong," nhưng trong đó cũng có một số người có thể bị thay đổi nhưng không có ý thức đồng tính. Nếu không có ai hướng dẫn, họ có thể sống cả đời mà không nhận ra, sống cuộc sống bình thường với cả con trai và con gái, nhưng lại cố tình đẩy mình vào một thế giới có thể bị xã hội phê phán. Đối với Tạ Bách Viễn, điều này cũng là không đạo đức.
Thẩm Thuần có ngoại hình đẹp, nhưng hắn có vẻ vẫn là người thẳng, và đó là lý do Tạ Bách Viễn giữ khoảng cách và lạnh lùng với hắn.
Tuy nhiên, Tạ Bách Viễn không nhận ra rằng mình cũng bị Thẩm Thuần thu hút. Dù anh đang nhìn vào màn hình máy tính, trong đầu anh vẫn không ngừng nhớ lại ánh mắt kinh diễm của Thẩm Thuần, hình ảnh tóc ướt đẫm chảy xuống vai, tạo thành một đường cong đẹp đẽ. Trái tim anh đập nhanh hơn, và ngay cả cổ họng cũng cảm thấy hơi nghẹn.
Tạ Bách Viễn vốn dĩ đã cảm thấy vừa lòng với bạn cùng phòng của mình, nhưng giờ lại bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Ngón tay của anh vô thức chạm vào bàn phím, suy nghĩ trở nên rối loạn. Đến khi cảm nhận được hơi ấm và sự gần gũi của Thẩm Thuần bên cạnh, tâm trí anh như bị cuốn đi. Trong khoảnh khắc ấy, mọi suy nghĩ đều chuyển sang một người khác.
"Hội trưởng, anh đang xóa văn bản này sao?" Thẩm Thuần cúi người hỏi, tay chống lên bàn cạnh Tạ Bách Viễn để nhìn vào màn hình.
Tạ Bách Viễn hoàn hồn, thấy mình vô thức xóa mất một phần văn bản quan trọng. May mắn là chưa lưu lại, anh có thể khôi phục lại.
Hơi ấm từ hơi thở của Thẩm Thuần gần như vờn quanh tai Tạ Bách Viễn, khiến anh cảm thấy một chút ngứa ngáy, đầu ngón tay siết chặt con chuột và nói: “Ừ, tôi đang sửa lại phương án, sao vậy?”
"Không, chỉ thấy anh cứ xóa mãi, nên muốn xem thử." Thẩm Thuần nói, rồi đứng dậy, lấy khăn lông lau tóc, trong khi Tạ Bách Viễn chỉ còn lại một mình với màn hình, môi anh khẽ mím lại, ngón tay vô thức lướt trên vai, cảm giác lạnh lẽo vừa rồi giờ biến thành một sự bối rối lạ lùng.
"À, hội trưởng..." Thẩm Thuần như chợt nhớ ra điều gì đó.
Tạ Bách Viễn theo phản xạ thả lỏng ngón tay, ngồi thẳng dậy và hỏi: “Chuyện gì?”
"Chỉ là muốn hỏi một chút về buổi phỏng vấn của các thành viên câu lạc bộ, anh có yêu cầu gì đặc biệt không?" Thẩm Thuần vừa nói vừa chỉnh lại tóc, “Đây là lần đầu tiên tôi tham gia một câu lạc bộ kiểu này, nên hơi lo lắng và muốn học hỏi chút kinh nghiệm.”
Tạ Bách Viễn không nhìn thấy chút nào sự lo lắng trong thái độ của Thẩm Thuần, nhưng chính anh lại cảm thấy không yên tâm bản thân cứ nhộn nhạo. Thẩm Thuần như thế này, dù là về tính cách hay mọi thứ khác, họ vẫn không phù hợp để ở bên nhau.
"Chỉ cần giả vờ như khi bạn diễn thuyết cho tân sinh là được, không cần lo lắng." Tạ Bách Viễn lạnh lùng nói.
"Diễn thuyết cho tân sinh có thể viết sẵn bản thảo, nhưng phỏng vấn giống như kỳ thi, hội trưởng, chúng ta ở cùng một ký túc xá, có thể không? Cho tôi một chút gợi ý trước được không?" Thẩm Thuần cười nói.
Hắn nhỏ tuổi hơn Tạ Bách Viễn hai tuổi, nhưng nói chuyện lúc nào cũng mang theo ba phần ý cười, giọng điệu ôn hòa, nghe như có chút làm nũng. Người tiếp xúc với hắn rất khó từ chối yêu cầu của hắn.
Tạ Bách Viễn thấy cũng không phải vấn đề lớn, những câu hỏi trong các kỳ thi hàng năm thực ra rất đơn giản, chủ yếu là đánh giá năng lực cá nhân và cách ứng biến trong kỳ thi. Thẩm Thuần đã từng được Văn Nghệ bộ và Ngoại Liên bộ chú ý đến khi diễn thuyết cho tân sinh, chỉ chờ đợi hắn nộp đơn để xin vào, kết quả chắc chắn không có gì phải lo.
"Em muốn vào bộ môn nào?" Tạ Bách Viễn hỏi.
"Ban Tổ Chức." Thẩm Thuần đáp.
Hứa Trạch cũng vào Tổ Chức bộ, nhưng không phải vì lý do theo dõi mà vì công việc trong bộ này nhẹ nhàng hơn.
Tạ Bách Viễn hỏi lại: “Vì sao lại chọn ban này?”
"Em thích làm việc yên tĩnh." Thẩm Thuần cười trả lời.
Ban Văn Nghệ và Bạn Ngoại Giao nhìn qua có vẻ không yên tĩnh, nhưng tính cách của Thẩm Thuần lại khá giống với mình, Tạ Bách Viễn nghĩ vậy, nhưng vẫn giữ giọng lạnh lùng: “Nếu tôi giúp em, sẽ không công bằng với người khác.”
Giọng nói lạnh lùng của Tạ Bách Viễn khiến Thẩm Thuần cảm thấy rõ sự vô tình, nhưng hắn không cảm thấy xấu hổ vì bị từ chối: “Đúng vậy, hội trưởng cũng có lý do của mình, em chỉ có thể chuẩn bị thật tốt.”
"Ừ." Tạ Bách Viễn không tìm thấy sự bất mãn nào trên mặt Thẩm Thuần, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy hơi áy náy, “Thật sự không suy nghĩ về ban Văn Nghệ sao?”
"Hội trưởng muốn em vào ban Văn Nghệ sao?" Thẩm Thuần hỏi.
"Không phải." Tạ Bách Viễn trả lời ngay lập tức.
Thực tế, như Tạ Bách Viễn nghĩ, Thẩm Thuần gia nhập học sinh hội không mất chút sức lực nào, năng lực ứng biến trong kỳ thi và khả năng tổ chức của hắn đủ để vượt qua cuộc phỏng vấn với các anh chị học trưởng.
"Chào mừng em gia nhập ban Tổ Chức ." trưởng ban Tổ Chức cười, vươn tay bắt tay với Thẩm Thuần.
"Cảm ơn trưởng ban." Thẩm Thuần cũng đứng dậy và bắt tay với anh.
Kết quả phỏng vấn đã xác định, Thẩm Thuần ra khỏi phòng phỏng vấn, trong khi các học tỷ bên cạnh gọi tên: “75 hào vào phỏng vấn...”
Thẩm Thuần bước qua đám người trong hành lang, khi hắn gặp một người đang đứng lên từ ghế, hắn khẽ nghiêng người nhường đường.
"Cảm ơn." Hứa Trạch hơi cúi đầu cảm ơn, rồi ngẩng lên nhìn, có chút sửng sốt khi nhận ra người đó.
Thẩm Thuần, tân sinh nổi bật, dù là Hứa Trạch, người ít để ý đến chuyện bên ngoài, cũng đã nghe danh Thẩm Thuần ở nhiều nơi.
Tân sinh đại diện cho vẻ ngoài tốt, gia thế ổn, lời nói khéo léo, lại luôn giúp đỡ người khác. Trong mắt nhiều người, Thẩm Thuần có thể sánh ngang với Tạ Bách Viễn.
Khi Thẩm Thuần diễn thuyết cho tân sinh, Hứa Trạch ngồi ở hàng ghế phía sau đã nhìn thấy hắn. Thân hình cao lớn, vẻ đẹp tuấn tú của hắn thật sự rất nổi bật dưới ánh đèn, không thua kém gì Tạ Bách Viễn.
Sau đó, Hứa Trạch cũng thường xuyên thấy Thẩm Thuần, đặc biệt là khi lớp học bắt đầu, luôn có một đám người xung quanh hắn những người ngưỡng mộ, kết bạn, và giao du. Hắn dường như sinh ra đã thuộc về một tầng lớp cao hơn.
Hứa Trạch tự nhận mình không có cơ hội giao tiếp với kiểu người như Thẩm Thuần. Dù bản thân cậu ta có thành tích tốt, nhưng đối mặt với Thẩm Thuần, Hứa Trạch luôn cảm thấy tự ti, như thể mình không thể sánh được với anh.
Không ngờ rằng, trong khoảnh khắc tình cờ gặp nhau, Thẩm Thuần lại nhường đường cho cậu ta, không hề có vẻ khinh thường như Hứa Trạch tưởng tượng.
"Cảm ơn." Hứa Trạch lại khẽ nói.
"Không có gì, nhanh vào đi." Thẩm Thuần chỉ tay về phía cửa, khẽ nói.
Hứa Trạch gật đầu, lo lắng chỉnh lại áo sơ mi và cổ áo, rồi chào tạm biệt các học tỷ trước khi bước vào phòng phỏng vấn.
Thẩm Thuần nhìn theo Hứa Trạch cho đến khi cậu ta khuất bóng, rồi mỉm cười bước đi.
Đại học là một xã hội thu nhỏ, chỉ là nhiều người chưa nhận ra điều đó. Hứa Trạch không phải là sinh viên nổi bật với thành tích xuất sắc, nhưng cách cậu ta ăn mặc rất chỉn chu, áo sơ mi và quần tây trông có vẻ quá chính thức, điều này lại rất được các giám khảo phỏng vấn yêu thích. Sự chỉn chu thể hiện sự nghiêm túc và coi trọng cuộc phỏng vấn, ấn tượng đầu tiên của cậu ta vì thế cũng rất tốt.
Thẩm Thuần cũng nghĩ về Hứa Trạch và tự hỏi cậu ta với tính cách và thành tích thế nào mà lại gia nhập học sinh hội. Giờ thì Thẩm Thuần đã hiểu rõ, cậu ta đã rất coi trọng kỳ phỏng vấn này.
"Cơ hội chỉ dành cho những người chuẩn bị kỹ lưỡng," câu nói này hoàn toàn chính xác.
Nhưng trong cái nóng gay gắt như thế này, mặc áo sơ mi vẫn khiến người ta cảm thấy khá oi bức.
Thẩm Thuần mở cổ áo, tháo hai nút áo, để gió thổi qua, đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng của màn trập máy ảnh.
Hắn nhìn qua và thấy hai nữ sinh đang vội vàng thu điện thoại lại, mặt đỏ tai hồng, vội vàng nói: “Thực xin lỗi...”
"Đưa điện thoại đây." Thẩm Thuần đi đến, nhìn hai cô gái đang hoảng hốt từ trên cao, rồi nói.
"Thật xin lỗi, chúng tôi không có ý…" Một cô gái bối rối đưa điện thoại cho hắn, “Chúng tôi sẽ xóa ngay.”
Chụp lén mà không tắt đèn flash thật là xấu hổ. Cô gái tự hỏi tại sao lại không tắt đèn flash khi chụp.
Thẩm Thuần lấy điện thoại, lướt qua hình ảnh đã chụp, vì ảnh chụp từ phía sau, nên hình ảnh không rõ, chỉ có thể nhận ra đó là hắn qua bóng dáng.
"Xóa làm gì? Nếu muốn chụp, cứ nói với tôi luôn không phải tốt hơn sao?" Thẩm Thuần nhẹ nhàng ngồi xuống, ấn nút chụp trên điện thoại của cô gái, rồi trả lại. “Lần sau, nếu không muốn người khác phát hiện, thì đừng dễ dàng cho họ điện thoại."
--
Có nhiều đoạn không rõ nên bịa đại đó 🥲.