Thẩm Thuần diễn thuyết rất thành công. Ít nhất, khi cậu bước xuống đài, tiếng vỗ tay vẫn kéo dài không ngớt.
“Cậu diễn thuyết thật tốt.” Học tỷ đứng bên cạnh, đôi mắt sáng lên khi nhìn Thẩm Thuần.
“Kỳ thật em vẫn có chút khẩn trương, may mà không làm sai.” Thẩm Thuần vừa nói, vừa gấp bài diễn thuyết lại rồi bỏ vào túi.
“Thật sự không nhìn ra chút nào.” Học tỷ mỉm cười, “Thời tiết nóng bức thế này, mau đi thay đồ cho thoải mái đi.”
“ Vâng.” Thẩm Thuần gật đầu đáp.
Tạ Bách Viễn đã thay đồ thường phục, đứng đợi một bên. Anh không xem hết bài diễn thuyết của Thẩm Thuần, nhưng nhìn sự bình tĩnh, tự nhiên của người này, anh có thể thấy rõ cậu hoàn toàn không hề khẩn trương.
Đỗ Tân cũng nghĩ như vậy. Cậu ta cảm thấy Thẩm Thuần thực sự rất thích hợp làm việc trước công chúng. Ít nhất, vẻ ngoài của hắn cũng đã đủ sức tạo ra hiệu quả truyền thông mạnh mẽ.
“Lát nữa tan cuộc, hội trưởng muốn cùng về không?” Thẩm Thuần vừa tháo cúc áo vest, tháo được một nửa thì như nhớ ra gì đó, quay lại hỏi.
Tạ Bách Viễn vốn không có việc gì khác, bằng không cũng đã không đứng đợi ở đây. Quan hệ giữa anh và Thẩm Thuần từ trước đến nay không quá gần gũi, nhưng nếu đúng như Đỗ Tân nói, Thẩm Thuần chắc chắn sẽ tham gia hội học sinh. Vậy thì về sau, cơ hội tiếp xúc chỉ có tăng, xây dựng mối quan hệ tốt cũng là việc nên làm. Anh khẽ đáp: “Ừ.”
“Vậy chờ em năm phút, em ra ngay.” Nói xong, Thẩm Thuần vội bước đi.
Tạ Bách Viễn theo thói quen nhìn đồng hồ. Anh là người rất có ý thức về thời gian, luôn sắp xếp mọi việc rõ ràng, dự tính thời gian hoàn thành, và gần như lúc nào cũng đạt được. Việc nằm trong kiểm soát luôn khiến anh thoải mái.
Anh ngồi đợi ở hậu trường. Bên hội trường, bài diễn văn cuối cùng cũng vừa kết thúc, mọi người bắt đầu tan cuộc. Thời gian trôi qua từng phút một, đến khoảng bốn phút sau, cánh cửa phòng thay đồ nhỏ cuối cùng cũng mở ra. Khoảnh khắc đó, Tạ Bách Viễn bất giác cảm thấy nhẹ nhõm và dễ chịu.
“Hội trưởng có sốt ruột chờ không?” Thẩm Thuần vừa bước ra vừa cười hỏi, tiện tay đóng cửa lại.
“Không.” Tạ Bách Viễn đứng lên, giọng nói không còn lạnh nhạt như mọi khi. “Đi thôi.”
Sau khi đón người mới kết thúc, vốn dĩ sẽ là kỳ quân huấn. Nhưng vì một số lý do, mọi thứ đã được dời lại đến năm hai.
Chương trình học năm ba đã giảm bớt đáng kể. Trong khi đó, năm nhất tuy chưa đến mức kín lịch, nhưng cũng không hề ít. Với những tân sinh viên từng trải qua năm cuối cấp ba căng thẳng, sáng tối đều dồn cho việc học, thì lịch trình không có cả tiết tự học tối này lại mang chút cảm giác nhẹ nhõm.
Lớp học ở đại học thường ít phân chia rõ ràng như cấp ba. Việc trở thành bạn bè không còn phụ thuộc vào cùng lớp mà chủ yếu dựa vào sự hòa hợp trong tính cách và quan điểm.
Dù sở hữu ngoại hình nổi bật, Thẩm Thuần lại không hề tỏ vẻ kiêu ngạo. Hắn không thích tụ tập với các nữ sinh mà thích cùng các nam sinh chơi bóng rổ hay trò chuyện. Nhờ vậy, các mối quan hệ của hắn đều rất tốt.
“Cậu ngồi ở đây đúng là chỗ phong thủy bảo địa, cứ có nữ sinh ngó nghiêng,” Vương Trác ngồi nghiêm chỉnh, đảo mắt quan sát xung quanh rồi cười nói, “Bên cạnh cậu giờ vẫn chưa ai dám ngồi. Chứ qua một thời gian nữa, nếu tôi còn ngồi cạnh cậu thì chắc sẽ bị fan của cậu ăn tươi nuốt sống mất.”
“Vậy tôi có cần thu phí không đây?” Thẩm Thuần vừa lật sách giáo khoa vừa liếc mắt về phía Hứa Trạch đang ngồi ở hàng thứ ba.
Hứa Trạch trông thanh tú nhưng hơi gầy gò, làn da trắng tái vì lâu ngày không tiếp xúc ánh nắng. Trong đám tân sinh viên, cậu ta không quá nổi bật, cũng không đặc biệt thu hút. Nhưng so với những người bên cạnh đang nói chuyện rôm rả, sự trầm lặng của cậu ta lại tạo nên nét cô độc rõ rệt.
“Đừng nói chứ, thu phí cũng có quy tắc đấy. Cậu biết Tạ Bách Viễn chứ? Mỗi tiết học, chỗ ngồi quanh anh ta đều có mức giá tiêu chuẩn hẳn hoi. Hơn nữa, giá còn tăng dần theo độ khó của môn học.” Vương Trác vừa cười vừa nói nhỏ với Thẩm Thuần. “Cậu xem, tất cả đều là nữ sinh trả tiền để được gần anh ta. Còn chúng ta, không tính cậu vào, muốn tìm một đối tượng đúng là khó như lên trời.”
Vương Trác không thua kém về ngoại hình, cao ráo, ngũ quan cân đối với đôi mắt to và mày rậm. Dù không xuất sắc đến mức khiến người khác kinh ngạc như Thẩm Thuần, nhưng anh ta cũng thuộc hàng dễ dàng tìm được đối tượng. Những lời phàn nàn của anh ta chỉ mang tính cường điệu hóa.
“Thế tiền thu được thuộc về ai?” Thẩm Thuần hỏi, môi khẽ nhếch nụ cười.
“Thuộc về người chiếm được vị trí đó.” Vương Trác trả lời.
Thẩm Thuần bật cười: “Vậy cậu phải làm thân với tôi đi, về sau muốn kiếm tiền không cần vốn còn có hy vọng.”
Vương Trác ngẩn ra một chút rồi hiểu ý, vỗ vai Thẩm Thuần: “Bạn bè cả đời cùng đi. Ai thoát ế trước là cẩu.”
“Cút đi.” Thẩm Thuần vừa cười vừa đáp.
Chương trình học đại học với Thẩm Thuần không phải quá khó. Hắn không cho rằng mình trời sinh thông minh, chỉ là sống đủ lâu, làm nhiều nhiệm vụ nên những gì cần học và không cần học đều đã rõ ràng. Bởi vậy, khi cần dùng tới, hắn luôn bình tĩnh xử lý, không lúng túng hay bối rối. Nếu người khác sống lâu như hắn, chắc cũng không khác là bao.
Ngoài các chương trình học cho tân sinh viên, sự kiện náo nhiệt nhất chính là hoạt động chiêu mộ của các câu lạc bộ. Từ câu lạc bộ thư pháp, cờ vây đến các câu lạc bộ manga, anime, đủ loại đều có.
Video bài diễn thuyết của Thẩm Thuần hôm nhập học nhanh chóng leo lên đầu bảng diễn đàn và Tieba của trường. Nhờ ngoại hình nổi bật, cậu ngay lập tức trở thành nhân vật được nhiều người chú ý, dù chưa làm gì đặc biệt.
“Giám định xong, đôi giày bóng rổ mà Thẩm Thuần mang khi nhập học ít nhất phải bốn chữ số. Cái vali kéo cũng là bản giới hạn, chắc chắn là phú nhị đại.”
“Khoảnh khắc bước vào cổng trường đó thật là đỉnh. Rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc để nổi tiếng, vậy mà lại muốn dựa vào tài năng.”
“Nghe nói Thẩm Thuần chưa có bạn gái, mối tình đầu vẫn còn. Kiểu trai vừa nhìn như đào hoa, nhưng thực ra ngây thơ thế này sắp tuyệt chủng rồi, các tỷ muội mau xông lên!”
“Tôi cảm thấy mình có cơ hội.”
“Huynh đệ, cậu thật sự chưa từng yêu ai à?!” Lý Cẩm, người thường chơi bóng rổ cùng Thẩm Thuần, khoác tay lên cổ cậu, biểu cảm như vừa thấy bảo vật quốc gia.
“Thật.” Thẩm Thuần gạt tay anh ta ra, nói: “Trời nóng thế này đừng kề vai sát cánh, cậu không thấy nóng sao?”
“Tôi không ngại, tôi muốn các cô gái phải ghen tị.” Lý Cẩm giơ ngón tay cái với cậu, trêu chọc: “Có khuôn mặt này mà chưa yêu đương, đúng là lãng phí.”
Thẩm Thuần mỉm cười, ném quả bóng trên tay về phía anh ta: “Cái này gọi là ngây thơ.”
Thực ra, Thẩm Thuần đúng là chưa từng yêu đương. Sống lâu như vậy, theo lý mà nói cậu nên có vài mối tình sâu đậm, nhưng tiếc rằng chưa từng xảy ra.
Thứ nhất, cậu vốn không quá bận tâm đến chuyện tình cảm. Ở thế giới gốc, sau khi tiếp xúc với những “lão quái vật,” hắn cảm thấy tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình quá cao. Trong các thế giới nhiệm vụ, lại chẳng ai đáp ứng được yêu cầu của hắn. Thứ hai, tính chất không ổn định của các nhiệm vụ khiến hắn chẳng thể duy trì một mối quan hệ.
Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, cậu đều bị “xóa sổ” và chuyển sang nơi khác. Có khi tồn tại rất lâu như một con rùa ngàn năm, có lúc lại ngắn ngủi như một cánh phù du sớm nở tối tàn.
Thẩm Thuần tuy chưa từng yêu đương, nhưng những gì cậu biết về tình yêu lại không ít. Hắn từng chứng kiến nhiều câu chuyện yêu thương rồi chia lìa, có những lúc chỉ vì tình mà khiến một người đau đớn đến mức không còn thiết sống.
Hắn từng để ý vài người vì vẻ ngoài của họ, nhưng không đủ để hy sinh hay làm tổn thương ai. Còn kiểu qua lại “chơi chơi” với nhau, hắn càng không có hứng thú. Bởi vậy, sống ngần ấy năm, Thẩm Thuần vẫn chưa từng yêu một ai.
“Hành, hành, ngây thơ thì ngây thơ. Giờ con gái thích kiểu ngây thơ đấy!” Lý Cẩm nhận lấy quả bóng, vừa cười vừa nói. “Nghe bảo cậu không định gia nhập đội bóng rổ thật à?”
“Chơi cho vui thì được, nhưng lúc nào cũng mồ hôi nhễ nhại thì phiền lắm.” Thẩm Thuần phất tay, tỏ vẻ không bận tâm.
Mấy cô gái có thích kiểu “ngây thơ” hay không, thực ra chẳng liên quan đến hắn. Dù chưa từng yêu đương, nhưng hắn biết rõ rằng mình chỉ để ý đến… nam giới.
“Ngây thơ thì cũng không thể lúc nào cũng bốc mùi mồ hôi được!” Lý Cẩm trêu, ném bóng lại cho hắn.
Thẩm Thuần không thèm đáp lại mà dùng hành động chứng minh. Trên sân, hắn dẫn đầu đội mình với cách biệt điểm số áp đảo, khiến kẻ hay nói lời khích bác phải im lặng.
Sân bóng rổ náo nhiệt bao nhiêu, thì thư viện lại mát mẻ và yên tĩnh bấy nhiêu. Không khí cuối thu nóng bức ngoài trời như bị cản lại bởi chiếc điều hòa trong thư viện, khiến nơi đây trở thành chốn lý tưởng để học tập. Những âm thanh duy nhất là tiếng bước chân nhẹ và tiếng gõ phím khe khẽ.
Tạ Bách Viễn đang cúi đầu đọc sách. Với anh, ngoài giờ nghe giảng, học đại học quan trọng nhất là tự học. Muốn đứng đầu trong thứ hạng, muốn vượt qua những kiến thức trong sách giáo khoa, chỉ có tự mình mày mò.
Chỗ ngồi quen thuộc của Tạ Bách Viễn nằm cạnh cửa sổ, vừa đủ yên tĩnh nhưng vẫn có thể phóng tầm mắt ra sân bóng rổ bên ngoài. Đôi khi, nhìn cảnh người ta vận động hăng say cũng giúp giảm bớt cảm giác ngột ngạt vì ngồi quá lâu.
Hôm nay, ánh mắt anh vô thức dừng lại ở sân bóng. Mặc dù khoảng cách khá xa, không thể nhìn rõ mặt, nhưng qua dáng vóc và động tác, Tạ Bách Viễn chắc chắn đó là Thẩm Thuần.
Cậu học đệ mới đến này giống như một nguồn sáng, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người từng tiếp xúc. Đó không chỉ là sức hút từ ngoại hình, mà còn bởi tính cách hòa đồng, dễ gần. Tạ Bách Viễn tự thấy bản thân ưu tú, nhưng cũng phải thừa nhận mình không thể tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với mọi người nhanh chóng như Thẩm Thuần.
Chẳng mấy chốc, trận đấu kết thúc, đám thanh niên trên sân cùng nhau rời đi. Chỉ đến khi bóng lưng của họ khuất hẳn, Tạ Bách Viễn mới nhận ra mình đã vô thức dõi theo hơn mười phút.
Kết thúc buổi tự học, anh thu dọn sách vở, chuẩn bị rời đi. Nhìn bóng dáng Tạ Bách Viễn, không ít người xung quanh thoáng thất vọng. Ai cũng biết vị hội trưởng nổi tiếng này là kiểu người cách biệt hoàn toàn với khái niệm “yêu đương.”
Thậm chí, nhiều lời đồn đã lan ra: “Tạ hội trưởng là kiểu người không thích ai, dù là nam hay nữ.” Nhưng những lời bàn tán ấy chẳng làm thay đổi sự thu hút của cậu. Một người cao ráo, gương mặt lạnh lùng, khí chất xa cách như vậy, dù chẳng chủ động, vẫn luôn là tâm điểm.
Có người từng bảo: “Nếu Tạ hội trưởng mà là gay, thì cũng thuộc kiểu hoa trong gương, trăng dưới nước. Chỉ có thể nhìn, không thể chạm.”
Lời này từng gây ra tranh cãi trên diễn đàn. Một phe cho rằng cậu chắc chắn “thẳng” vì cách từ chối thẳng thừng mọi lời tỏ tình từ con gái. Nhưng phe khác lại khăng khăng, chỉ một người đồng tính mới lạnh nhạt đến mức không chút lưu tình với bất kỳ cô gái nào.
Khi Tạ Bách Viễn rời đi, bầu không khí trong thư viện mới thực sự thả lỏng. Những sinh viên xung quanh anh, vốn đang cố gắng thể hiện sự chăm chỉ, bắt đầu vươn vai, nhấc bút lên ghi vội vài dòng rồi thư giãn.
Tất cả đều là những người xuất sắc, có thực lực để bước vào ngôi trường danh tiếng này. Nhưng trước một người như Tạ Bách Viễn, ai cũng tự nhiên muốn tỏ ra hoàn hảo hơn thường ngày. Chỉ khi anh rời khỏi, họ mới có thể thở phào, trở lại là chính mình.
Bầu không khí trong thư viện tuy có phần tĩnh lặng nhưng không hoàn toàn vắng vẻ. Hứa Trạch, ngồi cách Tạ Bách Viễn ba hàng ghế, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía chiếc bàn trống vừa được anh rời khỏi. Ánh mắt của Hứa Trạch có chút mơ màng. Quả nhiên, người thích Tạ Bách Viễn thật sự rất nhiều, và có lẽ… cậu ta cũng là một trong số đó.
Trong khi đó, ở ký túc xá nam sinh, Thẩm Thuần vừa tắm xong, gột sạch một thân mồ hôi sau trận bóng rổ. Nghĩ rằng phòng không có ai, rèm cửa cũng đã được kéo kín, hắn chỉ tùy tiện mặc một chiếc quần đùi, tóc vẫn còn ướt, rồi mở cửa bước ra.
Nhưng đúng lúc đó, cánh cửa lại bị chìa khóa từ bên ngoài mở ra.
Hai người đối diện, không khí chợt đông cứng lại. Tạ Bách Viễn đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt khẽ run lên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Anh ngập ngừng, theo bản năng rút chìa khóa ra, nhưng động tác lại lỡ tay làm rơi xuống đất, phá tan bầu không khí vi diệu giữa họ.
“Sao lại không mặc quần áo?” Tạ Bách Viễn lên tiếng, nhưng giọng nói có chút khô khốc, khó che giấu sự lúng túng.
Thẩm Thuần chỉ nhún vai, hắn dùng khăn xoa mái tóc còn ẩm, rồi thuận tay cầm một chiếc áo T-shirt mặc vào. Ánh mắt hắn, không chút kiêng dè, lướt qua khuôn mặt Tạ Bách Viễn, dừng lại ở vành tai đỏ bừng của người đối diện.
Khóe môi Thẩm Thuần khẽ nhếch lên, trong đôi mắt ánh lên vẻ thích thú như phát hiện ra điều gì đó thú vị.
Hắn nghĩ thầm, “việc này xem ra có chút thú vị đây.
--
Chương nào cũng 12.000 chữ 10.000 chữ trở lên tôi sắp thở oxy rồi.