Mùa đông thứ khiến người ta lưu luyến nhất có lẽ là chiếc chăn ấm. Lúc Tạ Bách Viễn tỉnh dậy, liếc nhìn đồng hồ đã hiển thị bây giờ đã xế chiều.
Rèm cửa kéo kín, căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng le lói từ điện thoại chiếu lên không gian xung quanh. Chỗ người vốn nên đang ngủ bên cạnh giờ trống không.
“Có lẽ em ấy đã về nhà. Cả đêm không về, bố mẹ em ấy hẳn phải lo lắng lắm.”
Tạ Bách Viễn ngồi dậy, cơ thể hơi nhức mỏi đặc biệt là phần lưng. Vốn dĩ chăm rèn luyện thể chất nên việc vận động quá sức dẫn đến đau cơ là điều không xảy ra. Không thể ngờ hôm nay lại bị như vậy.
Kỹ thuật của Thẩm Thuần thật sự tốt. Dù không quá điêu luyện nhưng vô cùng ân cần, chu đáo. Như lúc này, chiếc giường không hề ẩm ướt, cơ thể anh khô ráo và ấm áp. Có lẽ em ấy đêm qua đã dọn dẹp rồi.
Mặc quần áo xong, Tạ Bách Viễn ngồi xuống mép giường, tay chạm vào chiếc gối bên cạnh, nơi Thẩm Thuần tối qua đã nằm. Chiếc gối lạnh ngắt. Dù hiểu lý do nhưng lần đầu thân mật xong mà tỉnh dậy không thấy người yêu bên cạnh, lòng anh vẫn trào dâng cảm giác trống trải.
Cảm xúc ấy không kéo dài. Tạ Bách Viễn vốn quen tự xử lý mọi cảm xúc tiêu cực. Anh đứng dậy mở cửa, ngay lập tức ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức từ nhà bếp. Từ bóng tối bước ra ánh sáng, tiếng động trong bếp khiến thứ gì đó trong lòng anh vừa kìm nén lại sôi sục lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play