Cuối cùng thì sự việc này cũng kết thúc, không biết cha đồng ý với chú Vương điều gì mà ông ấy cũng chấp nhận đội cái mũ xanh này.
Cha còn muốn gióng chống khua chiêng, mở tiệc công bố thân phận của Mạnh Ngọc Châu.
Về phía Hà Thục Hoa, cha đương nhiên không ngu ngốc mà rước bà ta về nhà. Ông ta có thể vui vẻ với Hà Thục Hoa, nhưng còn yêu quý mặt mũi của mình hơn nhiều.
Ông ta đương nhiên sẽ không để mọi người biết được bản thân cùng vợ của thuộc hạ năm lần bảy lượt vụng trộm yêu đương trong suốt những năm qua.
Hơn nữa, chú Vương vì lợi ích mà tha cho cha, hoàn toàn có thể đêm hết tức giận trút lên người Hà Thục Hoa.
Sở Du đưa vài tấm ảnh đến trước mặt tôi: “Tổng tài đưa bà ta ra nước ngoài.”
Trong ảnh, Hà Thục Hoa quyến luyến không muốn chia tay với cha, mặc dù đã che chắn rất kĩ càng nhưng vẫn có thể nhìn thấy những vết xanh tím bầm dập đáng sợ trên da, thậm chí khi đi còn phải có người đỡ.
“Xem ra chú Vương ra tay cũng không nhẹ.”
Tôi khẽ lắc ly rượu đỏ trên tay, thản nhiên nói: “Với kẻ mạnh vì lợi ích mà nhẫn nhịn, với kẻ yếu lại ra tay không kiêng nể.”
Hazzz, đúng là thói hư tật xấu của đàn ông.
Tôi lại mân mê ly rượu trong tay hỏi: “Con gái bà ta hôm nay cũng trở thành con cháu Mạnh gia rồi, cũng đương nhiên là một trong những người thừa kế Mạnh gia hợp pháp, bà ta đã mưu tính nhiều năm như vậy, làm sao có thể dễ dàng rời đi được, cha đã đồng ý với bà ta điều gì?”
Sở Du rút một tờ giấy ăn khẽ lau vết rượu trên khoé môi tôi rồi mới đáp lại: “Tổng tài đồng ý với bà ta là vài năm nữa sẽ đón bà ta về, nhưng lại ngầm ra lệnh tuyệt đối không cho bà ta về nước.”
Sau khi đã lau sạch, hắn cũng không ném tờ giấy đi mà lại nhét vào trong túi.
Tôi nhìn hắn, hắn cũng dùng vẻ mặt thản nhiên nhìn ngược lại, dáng vẻ ngây thơ vô tội như chưa từng làm gì.
Tất nhiên là nếu vành tai hắn ta không đỏ lên thì còn có chút thuyết phục.
Tôi mỉm cười.
Ngay lúc ấy, sau lưng truyền tới một giọng nói dịu dàng:
“Chị, Sở Du, hai người đang nói chuyện gì mà vui vậy.”
Tôi quay người lại nhìn thì nhận ra là cha và Mạnh Ngọc Châu, áo quần bóng bẩy rực rỡ.
Ánh mắt cô ta nhìn về phía Sở Du, hai má nhanh chóng ửng hồng.
Nhìn thấy người khác ngấp nghé những thứ thuộc về mình, trong lòng tôi không vui, nhưng ngoài mặt lại cười nói: “Đang nói chuyện về dì Hà đấy.”
Thấy vẻ mặt cô ta cứng đờ lại, ánh mắt tôi không ngừng đảo qua cả người cô ta và cha, giọng điệu tỏ vẻ tiếc nuối: “Em gái, em có biết dì Hà đã bị đưa đi không? Mà sau này cũng không quay về nữa.”
Mạnh Ngọc Châu miễn cưỡng cười cười, vẻ mặt dịu hiền: “Những việc đó đều là do cha sắp xếp, em cũng không hay biết gì cả.”
Tôi nhướng mày, liếc qua Sở Du.
Xem ra Mạnh Ngọc Châu biết rõ chuyện cha không cho Hà Thục Hoa quay về.
Tình cảm mẹ con hoá ra vô cùng hời hợt nhạt nhoà.
Ánh mắt Mạnh Ngọc Châu lại xoáy vào người Sở Du lần nữa, tỏ vẻ đáng thương nói: “Cha, con mới về nhà, vô cùng sợ hãi. Nếu có được một người lợi hại như Sở Du bảo vệ, con mới thấy an toàn.”
Nét vui vẻ trên mặt tôi vụt tắt, vẻ mặt lập tức trầm xuống.
6.
Cha có thể là yêu thương cô ta, cũng có thể đã sớm muốn chia rẽ thế lực của tôi, nên vô cùng sảng khoái tự nhiên phân phó: “Vậy sau này để Sở Du bảo vệ con đi.”
Mạnh Ngọc Châu vui mừng như điên: “Thật sao? Nếu thật vậy thì tốt quá.”
Vừa nói vừa bước lên định khoác tay Sở Du.
Tôi túm lấy cổ tay cô ta, lạnh giọng nói: “Không được.”
Cha sững sờ: “Cái gì?”
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cha, giọng nói càng lạnh hơn: “Sở Du là người của con.”
Vẻ mặt cha lạnh đi, nhíu mày tức giận: “Sở Du mấy năm qua cũng không phải đối thủ của mày, mày đâu có cần nó bảo vệ, em gái mày mới về, mày làm chị mà lại không hiểu chuyện như thế à?”
“Việc này không thể thương lượng được.”. Tôi một tấc đất cũng không chịu nhường.
Tôi dạy dỗ mấy người này, cũng không phải để làm mai mối cho người khác.
Huống hồ gì, quen nhau vài năm, Sở Du đã thành trợ thủ đắc lực của tôi.
Mất đi anh ta, tôi không chết, nhưng bị động tới gân cốt tôi cũng không thể vui.
Hơn nữa lại còn là cho Mạnh Ngọc Châu.
Chưa bàn tới việc khác, nếu như lần này tôi đồng ý nhường Sở Du cho cô ta, thế giới ngoài kia sẽ tưởng tôi mềm yếu dễ bắt nạt, ai cũng có thể dẫm lên mặt tôi.
Tôi không có cái đam mê này.
Mạnh Ngọc Châu thấy cha cáu ra mặt, khuôn mặt dịu dàng ngấn nước, vừa đỡ ông ta vừa nói: “Chị, em biết chị không chấp nhận em, nhưng gia đình này dù sao cũng do cha làm chủ, chị không thể ngang ngược như vậy được. Huống hồ gì,”, ánh mắt cô ta nhìn sang phía Sở Du rồi lại nói tiếp: “Cho dù chị xem thường Sở Du, anh ấy cũng là người, không phải đồ vật của chị, chúng ta phải tôn trọng mong muốn của Sở Du.”
Xem thường Sở Du?
Tôi liếc nhìn khuôn mặt vô cảm của Sở Du, đột nhiên cười nói: “Được.”
Mạnh Ngọc Châu không ngờ tôi lại nhượng bộ, liếc tôi một cái rồi vội vàng đi tới trước mặt Sở Du, nhẹ giọng hỏi: “Sở Du, anh có đồng ý theo tôi không? Tôi nhất định sẽ đối tốt với anh, không để bất cứ ai chà đạp anh.”
Ánh mắt cô ta tràn đầy mong đợi, giống như đang nhìn người trong lòng mình.
Đáng tiếc, Sở Du lại chống đối, lùi về phía sau một bước, trầm giọng nói: “Tôi chỉ đồng ý đi theo Đại tiểu thư.”
Mạnh Ngọc Châu không ngờ Sở Du từ chối cô ta, những biểu cảm trên mặt lập tức cứng lại.
Cha thấy vậy liền trợn mắt lên nhìn: “Sở Du, mày dám chống đối mệnh lệnh của tao! Mày quên mất là ai đã cứu mày rồi!”
Sở Du lại không hề do dự, từng câu từng chữ nói: “Sở Du chỉ đồng ý đi theo Đại tiểu thư.”
Cha nổi giận, hung hăng cầm ly rượu ném xuống sàn: “Sở Du!”
Chiếc ly thuỷ tinh nháy mắt vỡ nát, các mảnh thuỷ tinh bắn tung toé ra tứ phía.
Sở Du biến sắc, vội ôm lấy tôi.
Tôi không bị thương chút nào, nhưng Mạnh Ngọc Châu thì có, cánh tay trắng nõn rướm máu.
Cô ta vừa tức vừa đau, nhưng lại không dám nổi giận.
Tôi nhìn vết cứa trên má Sở Du, ánh mắt vừa thương xót vừa tức giận.
Tôi đẩy Sở Du ra, đi tới trước mặt cha, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của ông ta, tôi cũng không hề dao động: “Không cần rõ ràng quá mức như vậy.”
Vẻ mặt cha hung dữ, run rẩy dùng ngón tay chỉ vào tôi: “Mày, bọn mày đều muốn làm phản hết rồi à. Mạnh gia này là của tao.”
Tôi cười lạnh một tiếng.
Cha thật sự già rồi, đã không còn nhìn rõ tình thế nữa.
Vì cha phơi bày chuyện yêu đương vụng trộm ra, lại còn tổ chức tiệc mừng nên đã khiến nhiều người bất mãn.
Huống hồ gì, so với một lão già lẩm cẩm nắm quyền, thì mọi người đều muốn đi theo một người khôn khéo hơn.
Nếu không thì làm sao tôi có thể nhìn thẳng không sợ hãi như vậy.
Nói đến đây, tôi ngẩng lên nhìn ông ta, lại nhẹ nhàng thở dài: “Tất nhiên là do cha khiêu khích con trước.”
7.
Cha nhìn khắp bốn phía xung quanh, lại thấy thuộc hạ chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, không hề có ý định tới giúp.
Ông ta giận tím mặt, thở hổn hển không ra hơi, bước mạnh lên tầng.
Bỏ lại một mình Mạnh Ngọc Châu trơ trọi trong bữa tiệc.
Tôi cười híp mắt nhìn cô ta, ánh mắt cô ta tràn đầy oán hận và căm ghét, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống được tôi.
Sở Du tiến lên chắn lại ánh nhìn của cô ta, mặt Mạnh Ngọc Châu thoáng nhăn nhó rồi quay đầu rời đi.
Trên xe quay về, Sở Du hơi nhíu mày, cụp mắt nói: “Tiểu thư, cô ta rất kỳ lạ.”
Tôi dựa vào anh ta định nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy liền mở mắt ra nhìn: “Ai?”.
Sở Du thấy tôi mở mắt, cả người thoáng chốc cứng đờ, rồi lại lập tức làm như không có chuyện gì, giải thích: “Cô ta khăng khăng cho rằng cô đối xử với tôi rất tệ, hơn nữa còn bí mặt tìm gặp tôi rất nhiều lần để làm cho tôi rời khỏi cô.”.
Tôi cười khẽ một tiếng, cũng không để ý nhiều đến vẻ nhạy cảm của anh ta: “Có khi cô ta chả biết gì đâu cũng không chừng.”
Tôi lại nhắm mắt lại lần nữa, tận hưởng sự xoa bóp của Sở Du, trong lòng thầm nghĩ:
“Cô ta trùng sinh à? Hay là xuyên không vào đây?”
Nhưng mà rất nhanh cũng đã có đáp án.
Mạnh Ngọc Châu chủ động tới tìm tôi.
Cô ta cương quyết gặp tôi bằng được, lạnh giọng nói: “Tôi thừa biết cô không phải người của thế giới này, tôi nói cho cô biết, tôi mới là nhân vật chính, Sở Du vốn dĩ thuộc về tôi, cho dù cô có làm nhiều việc hơn nữa cũng vô ích, cô không phải đối thủ của tôi.”
“Đối thủ?”
Tôi buông ly cà phê xuống, thản nhiên nói: “Cô mới không xứng để gọi là đối thủ của tôi.”
Ánh mắt Mạnh Ngọc Châu biến động, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mạnh Cẩm Thời, đừng quá đắc ý, chẳng qua là giờ cô đã chớp được cơ hội trước, nhưng tôi đã tới đây rồi, nhất định sẽ xoay chuyển tình thế, cô tưởng chỉ dựa vào cô mà thật sự có thể thay đổi được kết cục hay sao.”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, không nói không rằng.
Mạnh Ngọc Châu thấy tôi không thèm để cô ta vào mắt, ánh mắt ác độc nói: “Các cô cứ nhìn xem. Những gì đã mất tôi đều sẽ đòi lại bằng hết.”
Tôi mở to hai mắt mỉm cười:
“Thức mục dĩ đãi.”*
(Thức mục dĩ đãi: mỏi mắt mong chờ, chống mắt lên đợi)
Xem ra, Mạnh Ngọc Châu cũng là xuyên tới đây.
Lúc đầu, nói chung cô ta cho rằng mình là nhân vật chính, nên không để tôi vào mắt.
Nhưng bây giờ lại vội vàng đến gặp tôi thị uy, xem ra cô ta đã phát hiện ra tình thế đã xoay chuyển, thế lực của tôi không dễ động vào.
Để xem cô ta sẽ làm thế nào.
Thật là mong đợi.
8.
Năm kia, sau khi tốt nghiệp, tôi đã thành công vào tập đoàn làm tổng giám đốc.
Nhưng trên thực tế, tôi đã sớm trở thành người nắm quyền cao nhất trong tập đoàn.
Xã hội đen.
Ở Trung Quốc vốn không được công nhận.
Là tôi đã ủ mưu nhiều năm, tẩy trắng thành công, đưa công ty ra thị trường.
Hiện tại, tập đoàn không ngừng lớn mạnh, chủ các bang phái cũng trở thành cổ đông, hằng năm kiếm được bồn mãn bát mãn*, hơn nữa là là quyền lợi hợp pháp, không cần phải lo lắng sợ hãi như trước.
(Bồn mãn bát mãn: đầy bồn đầy bát, ý chỉ kiếm được rất nhiều tiền)
Tôi đương nhiên nhận được sự ủng hộ.
Về phía cha, mặc dù vẫn là tổng tài, nhưng đã sớm cường nỏ chi mạt*.
(Cường nỏ chi mạt: thế suy sức yếu)
Tại đại hội cổ đông, các cổ đông lần thứ năm đề xuất tới việc chuyển quyền quản lý, tôi nhìn vẻ mặt ủ rũ của cha, khẽ nhếch miệng.
Cũng không bất ngờ, ngay sau cuộc họp ông ta đã tìm tới.
Còn có Mạnh Ngọc Châu đi cùng.
Ông ta trầm giọng nói: “Cẩm Thời, ta đồng ý rời khỏi tập đoàn, nhưng với một điều kiện.”
Tôi cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Nếu là để sắp xếp cho Mạnh Ngọc Châu thì cũng không cần phải bàn thêm gì nữa.”
Ông ta trợn mắt lên nhìn, quát khẽ: “Mày có cần phải đuổi cùng giết tận nó như thế không? Dù sao nó cũng là em gái mày.”
Tôi dừng bút, ngẩng đầu lên, thấy cha và con gái đang dựa sát vào nhau, cùng một vẻ đáng thương y như nhau.
Tôi cười xán lạn: “Chắc cha đang nói đùa, đến con cha còn không nhận, nữa là cái thứ con hoang kia.”
“Mạnh Cẩm Thời.” - Cha càng tức giân
Tôi đặt bút xuống bàn, ngắt lời ông ta:
“Cha, con bằng lòng gọi cha là cha, là vì con không muốn làm ồn ào mất mặt, ảnh hưởng thể diện của Mạnh gia, nhưng,”, tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người bọn họ, “cha phải biết rõ hơn con chứ, mấy năm nay cha cử người ám sát con, giữa con và cha, đương nhiên không thể còn sót lại chút tình cảm cha con nào nữa.”
Mặt bọn họ biến sắc, Mạnh Ngọc Châu còn sợ hãi nhìn tôi: “Làm sao cô biết được…”
Tôi cũng không thèm để ý tới cô ta, chỉ nhìn chằm chằm vào cha, cao giọng nói: “Cha, Mạnh gia không phải để cha một tay che trời, là tự cha chọn đánh mất thể diện của mình, giờ đã bị ép rời khỏi đây, con chỉ cho cha một cơ hội để lựa chọn nữa thôi.”
Cha vừa sợ vừa tức nhìn tôi, tôi cũng không hề yếu thế nhìn ngược lại.
Một lúc lâu sau, vẻ mặt ông ta ảm đạm, im lặng đi ra khỏi phòng làm việc.
Còn Mạnh Ngọc Châu vội vã đuổi theo.
Hai người họ đi rồi, ánh mắt Sở Du hơi nheo lại, loé lên tia lạnh lẽo nguy hiểm.
“Tôi sẽ giết ông ta.”
“Giết bọn họ.”
Tôi đứng dậy, khẽ vuốt má anh ta, mặt anh ta không khỏi ửng hồng, vẻ mặt tôi dịu dàng, nhìn không thấy vẻ lạnh lùng khi nãy.
“Chết là quá đơn giản với bọn họ, thứ tôi muốn cũng không phải việc này.”
Người không hại ta, ta không hại người.
Cha và Mạnh Ngọc Châu nhiều lần động tới tôi, muốn đưa tôi vào chỗ chết.
Vậy thì hãy chuẩn bị cho tốt để chịu sự dày vò của tôi.