Tôi xuyên thành tiểu thư xã hội đen trong tiểu thuyết chữa lành.
Nam chính là đứa trẻ tôi nhận nuôi bị tôi tìm mọi cách làm nhục.
Nữ chính là con riêng đứng trước mặt tôi, thái độ hùng hổ doạ người:
“Tiện nhân, tôi sẽ không để cô lại làm hại anh ấy.”
Nhưng chưa đầy một giây sau đã nín họng vì bị nam chính bóp cổ.
Tôi cười híp mắt, tỏ vẻ vô tội:
“Đừng chọc vào tôi, anh ta mà nổi điên lên thì có thể giết cô luôn đấy.”
1.
Thời điểm tôi xuyên sách quả thật vừa khéo.
Nhân vật nam chính vừa bị cha tôi cử là vệ sĩ riêng cho tôi.
Mặc dù hắn ta im lặng đồng ý, nhưng người đã đọc hết truyện như tôi thừa biết hắn không phục.
Nhân vật nam chính chỉ tôn thờ kẻ mạnh.
Cũng xem thường tiểu thư yếu không chịu nổi gió là “tôi” đây.
Hơn nữa, “tôi” tính cách kiêu căng, hay lôi hắn ra làm trò đùa, càng khiến hắn căm ghét.
Nhưng vì báo ơn, hắn chỉ có thể nhịn nhục chịu đựng đau khổ, tính tình càng thêm thâm trầm ít nói.
Mà nhân vật nữ chính là con riêng này vừa gặp đã chữa lành cho hắn.
Giúp hắn có toàn tâm toàn ý đối phó tôi.
Nhưng hôm nay tôi đã đến đây, đương nhiên không thể để cho nàng ta làm được điều đó.
Tôi chủ động tới gặp cha, đề nghị để tôi và nam chính tỉ thí một trận.
Ai đánh thắng trước sẽ được làm lão đại.
Lên sàn đấu, vẻ mặt tôi vô cảm nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của hắn, lạnh giọng nói: “Cứ dùng toàn bộ sức lực của anh, tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Hắn hơi nheo mắt, im lặng không nói, vào thế tấn công.
“Bắt đầu.”
Một tiếng vang lên, trận đấu so tài chính thức bắt đầu.
Khi mới vào trận, thái độ hắn miễn cưỡng lấy lệ, nhưng nhìn cách đánh của tôi cũng dần dần nhận ra là thật, chẳng qua cuối cùng vẫn bị tôi thừa dịp đấm một quyền vào má trái.
Hắn bực bội hừ một tiếng, lùi về sau mấy bước, ngã đè lên dây đài.
Hắn nằm trên đất ngạc nhiên nhìn tôi: “Cô…”
Tôi nhướn mày, cất giọng lạnh lùng:
“Sở Du, anh thua rồi.”
2.
Sau đó, tôi đương nhiên trở thành lão đại của Sở Du.
Kể từ hôm đó, hắn thi thoảng cũng thách đấu tôi, có những lúc còn dẫn theo vài anh em trong bang cùng tôi thi đấu, nhưng vẫn là phải nhận thất bại.
Dù sao kiếp trước tôi cũng từng là giáo viên dạy võ.
Những kết quả này đối với tôi cũng không có gì đáng để bận tâm.
Chỉ là Sở Du biết rõ có lần tôi vô tình bị thương trong lúc thi đấu, nên không kìm được hỏi tôi:
“Vì sao lần nào cô cũng phải dốc sức như thế…”
Tôi liếc hắn, vẻ mặt nghiêm túc đáp lại: “Tôi biết thừa anh vẫn luôn coi thường tôi, quả thật cũng chẳng phải mình anh, mà rất nhiều người cũng cho tôi là một đại tiểu thư chỉ biết phung phí tiền bạc, vốn dĩ tôi dốc hết sức không chỉ vì anh, mà là để chứng minh cho tất cả mọi người thấy được, con gái của ba tôi không phải kẻ vô dụng.”
Vẻ mặt hắn đổi thành có chút áy náy, im lặng mất nửa giây mới cất giọng vô cùng thành khẩn: “Xin lỗi, tôi đã nhìn nhầm cô.”
Tôi xua xua tay nói: “Tôi cũng không cần xin lỗi, chỉ cần trung thành.”
Sở Du ngây người.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, từng câu từng chữ nói:
“Sở Du, tôi muốn anh thề, vĩnh viễn không phản bội tôi.”
Lời vừa dứt, Sở Du đã không chút do dự quỳ xuống cạnh chân tôi, vẻ mặt chân thành:
“Tôi, Sở Du xin thề, đời này kiếp này tuyệt đối không phản bội Đại tiểu thư của tôi là Mạnh Cẩm Thời.”
Tôi nhìn hắn, khoé miệng vui vẻ cong lên.
Sở Du là người cực kỳ giữ lời, một khi đã nói ra tuyệt đối sẽ không đổi ý.
Để chinh phục một nam nhân cần mất vài bước.
Trở thành hổ, sau đó lại hoá thành mèo.
Đầu tiên dùng vũ lực để hàng phục hắn, sau đó dùng thái độ để khiến hắn rung động.
Chứ còn người cha gì gì đó, tôi đâu có quan tâm.
Chỉ là tôi vô cùng tò mò.
Nếu tôi đã giành được cơ hội trước, vậy thì nữ chính bây giờ phải làm sao?
3.
Nháy mắt đã năm năm trôi qua.
Tôi đã học đại học năm thứ 3, đã sớm tiếp quản một phần công việc của cha, cũng đã thuê một căn phòng khá gần trường để ở.
Nhưng hôm nay, cha lại đột nhiên gọi điện bảo tôi về nhà.
Ngồi trên xe quay về biệt thự, tôi nhẽ nhếch miệng cười:
“Sở Du, hôm nay sẽ có chuyện thú vị xảy ra.”
Ánh mắt sâu lắng của Sở Du nhìn tôi, trầm giọng nói: “Tôi sẽ bảo vệ tiểu thư cẩn thận.”
Tôi nhướn mày cười ngọt ngào.
Nam chính à, hôm nay nữ chính của anh sẽ lên sàn.
Tôi cũng muốn xem, rốt cuộc tình thế có lay chuyển hay không.
Nếu không, tôi chỉ còn cách giết chết anh rồi.
Dù thân phận này của tôi là giả, nhưng tôi cũng đã vất vả bao năm để có được kết quả ngày hôm nay, không thể chắp tay dâng cho người được.
Bước vào biệt thự, tôi liếc mắt thấy một đứa con gái đang ngồi cạnh cha.
Cô ta mặc một bộ váy hồng, đôi mắt long lanh ngập nước, vẻ mặt yếu đuối sợ hãi nắm chặt cánh tay của cha.
Cha dịu dàng nắm tay cô ta, ánh mắt nhìn ta có vài phần cảnh cáo, lạnh giọng nói: “Cẩm Thời, đây là em gái con, Mạnh Ngọc Châu, sau này cũng chính là Nhị tiểu thư, con phải quan tâm nó nhiều hơn.”
Ngọc Châu.
Có thể thấy cha thật sự yêu thương cô ta.
Tôi mỉm cười, đi tới trước mặt Mạnh Ngọc Châu, giơ tay lên cho cô ta một phát tát.
Tất cả mọi người trong phòng đều biến sắc, cha chắn trước mặt Ngọc Châu, không kìm được tức giận quát lên: “Mạnh Cẩm Thời, mày làm gì đấy.”
Mạnh Ngọc Châu ôm mặt, nước mắt lăn dài xuống hai bên má, như hoa sen xanh trên mặt nước, ai nhìn thấy cũng đau lòng.
Thật là vô cùng đáng thương.
Nếu như tôi không biết người phụ nữ này lòng lang dạ sói, e rằng cũng bị cô ta khiến cho rung động.
Ta ngước mắt, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào cha, lạnh giọng nói:
“Cha, đứa con hoang này cha không định giấu đi, còn muốn mang về nhà, có phải quá coi thường con rồi không.”
Cha tôi vô cùng tức giận, đập mạnh xuống bàn: “Mạnh Cẩm Thời, mày muốn làm phản hay sao! Dám nói chuyện với tao như thế!”
Sở Du lập tức đứng chắn trước mặt tôi, nhìn thấy cảnh này, trên mặt cha càng bừng bừng lửa giận.
Tôi cười, phẩy phẩy tay, Sở Du mới cẩn thận nhích dần ra phía sau tôi.
Tôi lại nói tiếp: “Huống hồ gì, con cũng đã về đây rồi, mẹ của nó làm sao có thế vứt ở bên ngoài được.”
Vừa nói, tôi vừa chậm rãi đến gần Vương thúc, ông ấy là nguyên lão trong bang, cũng là trợ thủ đắc lực của cha.
Tôi lấy ra một xấp ảnh ném trước mặt một người phụ nữ, cười sáng lạn: “Dì Hà, dì và cha tôi vụng trộm yêu đương nhiều năm như vậy, còn có một đứa con lớn bằng tôi đây rồi, chuyện này chú Vương có biết không?”
4.
Những bức ảnh rơi lả tả xuống đất, một nam một nữ thân mật đủ các loại tư thế, đủ khiến cho người khác xanh mục kết thiệt*
(Xanh mục kết thiệt: trố mắt líu lưỡi, trố mắt nghẹn họng, quá kinh ngạc không nói được gì)
Dì Hà sắc mặt trắng bệch, liên tục lùi lại phía sau, không cẩn thận ngã nhào xuống đất.
Chưa đầy một giây sau đã bị chú Vương túm chặt tóc, tát cho ba phát liên tục, mặt lập tức sưng vù một mảng, nhưng mồm vẫn liên tục giải thích:
“Tất cả là giả, không phải sự thật.”
Mạnh Ngọc Châu chắc do thấy bà ta bị đánh nên hoảng loạn quên hết mọi thứ, chỉ nhìn xuống đất kêu to một tiếng: “Mẹ.”
Một tiếng rõ ràng.
Tôi vô thức cười thành tiếng.
“Dồi ôi, con gái dì cũng tự nhận rồi đấy.”
Thấy mọi việc thành ra như vậy, cha muốn ra tay ngăn lại tất cả trò cười này.
Nhưng chú Vương đang sẵn cơn tức giận, lao vào đánh nhau với cha.
Đại sảnh thành một đám ồn ào hỗn loạn.
Tôi lạnh lùng xem hết một màn này, mỉm cười vui vẻ: “Sở Du, chúng ta đi thôi.”
Sở Du gật đầu.
Nhưng mới đi tới cửa đã bị ngăn lại.
Mạnh Ngọc Châu trợn mắt lườm tôi: “Đồ đàn bà điên này, tất cả đều là do cô giở trò.”
Sau đó, cô ta nhìn về phía Sở Du, ánh mắt loé sáng, khuôn mặt bỗng dưng ửng hồng lên.
“Sở Du, cô ta là người phụ nữ xấu xa, tôi tới để cứu anh.”
Nhưng lời vừa dứt, cô ta đã bị Sở Du túm cổ, nhấc bổng lên không trung.
Vẻ mặt cô ta đầy khó hiểu, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi trợn tròn mắt nhìn, giống như không hiểu nổi tất cả những chuyện này.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, vẻ mặt tươi cười ngây thơ vô tội nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như lưỡi dao.
“Cô gái tốt bụng, chọc vào tôi, anh ta nổi điên lên có thể giết cô luôn đấy.”
Tôi không ngờ Mạnh Ngọc Châu lại ngu xuẩn đứng trước mặt để chia rẽ chúng tôi.
Không phải cô ta tưởng Sở Du sẽ đi theo cô ta đấy chứ?
Chưa kể những năm qua tôi chưa từng ngược đãi Sở Du, thì cứu vớt cái nỗi gì.
Trừ khi cô ta vẫn đang mắc kẹt trong cốt truyện lúc trước.
Nghĩ tới đây, mắt tôi chợt loé lên một tia xấu xa.
Trò chơi này càng ngày càng thú vị.