Sau khi Mạnh Ngọc Châu trở thành vị hôn thê của Hạ tổng, cô ta thường xuyên cùng Hạ tổng tham gia các chương trình yêu đương.
Nhưng trong một lần phát sóng, có một người phụ nữ dẫn một nhóm người xông vào hội trường.
Mọi người trong đó đều bị doạ sợ hết hồn, bảo vệ vội vàng chạy tới ngăn lại nhưng đều bị người của cô ta chặn được.
Chỉ thoáng chốc tất cả hội trường đã bị vây lại.
Người phụ nữ kia nhìn quanh một lượt rồi nhìn Mạnh Ngọc Châu và Hạ tổng, bước thẳng tới chỗ họ, tức giận nói lớn:
“Mạnh Ngọc Châu! Cô là đồ tiểu tam! Dám yêu chồng người khác, cô có còn là con người hay không!”
“Đồ đàn ông xấu xa chết tiệt, anh bỏ vợ bỏ con, ép tôi dọn ra khỏi nhà, là vì để dọn chỗ cho con hồ ly tinh này à. Tra nam tiện nữ các người còn dám ở đây yêu đương tình tứ.”
Vẻ mặt Mạnh Ngọc Châu cùng Hạ tổng đều cứng lại, muốn lên tiếng giải thích nhưng người phụ nữ kia cũng không cho họ cơ hội.
Ra lệnh một câu, cả đám người hai bên lập tức xông vào đấm đá.
Cả hội trường lập tức rơi vào hỗn loạn.
Trò cười này cũng được phát trực tiếp, số người xem lập tức vọt lên cao nhất.
Khiến cho hàng nghìn người cũng xông vào bình luận.
Tôi thông qua màn hình phát trực tiếp xem đôi tra nam tiện nữ chật vật trốn thoát, cười như được mùa.
Sở Du nhẹ nhàng xoa bụng tôi, sợ tôi cười nhiều quá sẽ bị đầy hơi.
Tôi bình thản nói: “Việc này anh làm rất tốt.”
Hạ phu nhân suốt mấy năm qua làm con dâu trong nhà, không quyền không thế, lúc bị đuổi đi Hạ gia cũng không thèm để ý tới cô ta, người tốt bụng như tôi thấy bất bình nên ra tay trợ giúp, cho cô ta trợ thủ, quả nhiên cô ta không làm tôi thất vọng.
Tối đến, Mạnh Ngọc Châu gọi điện cho tôi.
“Là cô, chính cô giở trò đúng không?”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Cô làm tiểu tam là do di truyền từ mẹ cô, liên quan gì tới tôi.”
Mạnh Ngọc Châu ở bên kia đầu dây điên cuồng gào thét: “Mạnh Cẩm Thời, đồ tiện nhân, tôi sẽ giết cô.”
Tôi không bực tức, ngược lại còn cười, lạnh giọng nói: “Mạnh Ngọc Châu, cô phải cố mà trụ cho vững, nếu không trò đùa này không còn diễn viên chính nữa đâu.”
14.
Mạnh Ngọc Châu là con riêng, lại là tiểu tam, đã bị khui hết toàn bộ quá khứ đen tối trên mạng.
Danh tiếng đột ngột xấu đi rõ ràng.
Mạnh Ngọc Châu vì để rửa sạch quá khứ đen tối, đã bắt đầu âm thầm đặt cược cực lớn, muốn thông qua chiêu này để kéo vớt lại chút lòng tin của công chúng.
Cô ta giờ chỉ có thể dựa vào những hiểu biết nông cạn của bản thân, lại dùng tiền của chính mình.
Tôi cũng không vội không vàng, lật giở xem xét tài liệu.
“Đáng tiếc, chỉ sợ lần này phải khiến cô ta thất vọng rồi.”
15.
Công ty dược phẩm Thư Hạ bị tố cáo dùng con người để làm thí nghiệm, vô cùng độc ác, mất hết nhân tính, còn sai người cắt giảm dược liệu, khiến cho những người bệnh mua thuốc đều phải chết trong đau đớn, thậm chí có cả chiêu trò dùng máy móc thô sơ để chế tạo thuốc, chất lượng cực kém.
Tin này tung ra, giá cổ phiếu của dược phẩm Thư Hạ lập tức lao dốc không phanh, tài sản của rất nhiều nhà đầu tư cũng hoá thành bọt biển.
Sau đó, phía Nhà nước kiểm tra lại những lần đặt cược trước của Mạnh Ngọc Châu, nghi ngờ cô ta là gián điệp nước ngoài, vì thế bắt giam cô ta lại.
Mặc dù sau khi điều tra kết luận là không phải, nhưng danh tiếng của Mạnh Ngọc Châu cũng đã bị phá huỷ hoàn toàn.
Có thể nói là người người đều ghét.
Đặc biệt là những nhà đầu tư đã đặt cược theo Mạnh Ngọc Châu, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta được.
Tôi vẫn tưởng Mạnh Ngọc Châu sẽ sợ hãi chỉ dám trốn trong nhà không dám đi đâu, không ngờ cô ta lại tìm tới cửa.
Mặt cô ta trắng bệnh, mắt đầy tia máu, tiều tuỵ như đã già đi mười tuổi.
“Mạnh Cẩm Thời, tất cả việc này đều là do cô sắp đặt.
Tôi thản nhiên: “Đúng vậy, tốn không ít công sức đâu.”
Trong mắt cô ta thoáng nổi lên một tia oán hận, rồi lại ôm mặt khóc ầm lên: “Rốt cuộc vì sao cô phải đối xử với tôi như vậy, tôi rõ ràng đã rời khỏi tập đoàn, cũng không tranh giành gì với cô.”
“Thật à?” - Tôi trả lời với giọng lạnh nhạt.
Mạnh Ngọc Châu quỳ gối trước mặt tôi, hoảng loạn gật đầu: “Đúng vậy, cô cho tôi một chút tiền để tôi ra nước ngoài được không? Tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa, cầu xin cô.”
Cô ta ngẩng đầu thành khẩn nhìn tôi, như thể tôi là chúa cứu thế của cô ta vậy.
Đáng tiếc, tôi lại không phải.
Tôi chính là ác ma cướp mạng.
Tôi nâng cằm cô ta lên, đánh giá bộ dạng đáng thương của cô ta, đột nhiên cất tiếng cười nhạo.
“Cô thật sự không muốn gì, tại sao phải gặp riêng các cổ đông trong tập đoàn, tại sao phải xin cha ra mặt vì cô, tại sao phải mua chuộc thư ký của tôi khai báo nhất cử nhất động của tôi cho cô, thậm chí còn lén lấy cắp văn kiện bí mật của công ty.”
Sắc mặt cô ta thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy, run rẩy lẩm bẩm: “Làm sao cô biết? Làm sao cô biết tất cả những chuyện đó?”
Tôi buông mặt cô ta ra, lấy giấy lau từng ngón tay một cách cẩn thận, giống như bị dính thứ gì đó vô cùng bẩn.
“Ngay từ đầu tôi đã biết rồi, đồ ngốc, cô nghĩ vì sao tôi có thể đá cha ra khỏi bàn cờ này, là năng lực đấy.”
Tôi từ trên cao liếc cô ta.
Nở nụ cười như rắn độc, xinh đẹp nhưng chứa đầy độc tố: “Có thể đem tới lợi ích cũng chính là một loại năng lực.”
16.
Mạnh Ngọc Châu như thể bị những chuyện này doạ sợ, ánh mắt đờ đẫn.
Tôi cười lạnh, chế giễu nói: “Đây là thương trường, không phải ở nhà, càng không phải chỗ mua vui, thứ mọi người để ý không phải mấy lời đồn vô căn cứ mà là lợi ích
“Mà tôi có thể cho họ.”
“Cô nói xem, vì sao bọn họ lại phản bội tôi để chọn một đám công ty vô dụng, không thể phát triển được?”
Ánh mắt cô ta nhìn tôi đầy hung dữ, nói ra nghi ngờ trong lòng: “Chuyện đó, vì sao, vì sao họ lại đồng ý…”
“Cô bé ngoan, tất nhiên là để pha trò đùa giỡn với cô một chút rồi.”
Ý cười trên miệng tôi ngày càng sâu, không hề kiêng nể nói tiếp: “Nếu không, sao có thể thấy cuộc sống này thật thú vị được.”
Trong mắt cô ta vằn vện tia máu, điên cuồng xông tới gần tôi, gào thét trong đau khổ: “Không thể nào, không thể nào, tôi mới là nữ chính, tôi không thể thua như thế được.”
Nhưng vừa chạm vào tôi, đã bị tôi đấm một phát vào bụng, cô ta đau đớn kêu lên một tiếng rồi cuộn người nằm trên mặt đất.
Ánh mắt tôi lạnh lùng nhìn cô ta: “Làm gì có nữ chính được định sẵn, trên đời này chỉ có kẻ thắng thì làm vua thôi.”
Tôi để Sở Du ném cô ta ra ngoài, cách mấy lớp cửa vẫn nghe thấy tiếng cô ta gào thét khổ sở.
Đáng tiếc không ai thèm để ý.
Sau khi mọi chuyện của vị hôn phu của cô ta bị bại lộ, anh ta đã bị kết án tù chung thân.
Cha thì cũng đã bỏ mặc cô ta.
Cô ta đã chẳng còn chút giá trị nào.
17.
Tôi nhìn Sở Du từ xa đi tới, tiến tới ôm anh ta:
“Sở Du, mọi chuyện kết thúc rồi.”
Tôi xuyên tới đây chỉ có một thân một mình, nếu không thể trở mình làm nên chuyện, nhất định sẽ phải chịu số phận đắng cay như trong tình tiết, có cuộc sống thất bại, cả người nhuốm máu, trở thành đồ chơi của nữ chính.
Cho nên tôi chỉ có thể ủ mưu tính kế, tìm kiếm những lợi ích lớn hơn nữa.
Mà nam chính Sở Du chẳng qua cũng chỉ là công cụ để tôi lợi dụng.
Nhưng trong suốt nhiều năm quen biết, dần dần sự lợi dụng ấy cũng biến thành tình cảm.
Tôi biết rõ, tôi đã không thể rời xa anh ta.
Tôi cũng không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi cũng không nói dối anh ta. Nếu anh ta phản bội tôi, tôi thật sự sẽ giết anh ta.
Sở Du ôm chặt tôi vào lòng, khẽ hôn lên trán tôi:
“Không phải kết thúc.”
“Giữa chúng ta vẫn phải có sau này.”
Tôi ngẩng đầu, hôn lên môi anh.
“Đúng vậy, cuộc sống của chúng ta.”
Nhân vật nữ chính cũng không phải luôn do trời định.
Bất kể khi nào.
Người thắng làm vua.
Mới đúng quy luật.