Lần này, Giang Mộ không định vòng vo tam quốc nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Thiên Thiên, em đã nói sẽ không ai có thể từ chối được sự chân thành. Có lẽ cách làm của anh chưa đúng, chưa cho em thấy đủ chân thành.”
“Anh thường hay xem những bộ phim mà nam nữ chính yêu nhau nhưng vì một hiểu lầm nào đó phải chia tay, sau đó lại tái hợp khi hiểu lầm được giải quyết. Nhưng anh quên mất rằng, con người ta có cái miệng biết nói, muốn gì, cần gì đều nên nói thẳng thì hơn.”
"Anh rất sợ em lại từ chối. Anh sợ giữa chúng ta không tồn tại gì ngoài bốn chữ "liên hôn gia tộc". Thế nên, anh đã chọn cách làm đó khiến em hiểu lầm, chỉ là bởi anh không đủ dũng cảm."
“Đáng lẽ ra, lúc bé, anh nên dứt khoát hỏi em có muốn làm bạn với anh không mới phải, chứ không phải đợi tới khi em muốn hẹn hò, yêu đương rồi mới bắt đầu hốt hoảng, mong được gặp lại em.”
Nghe vậy, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh. Trong ký ức của tôi, anh chưa từng tồn tại.
Như hiểu được thắc mắc của tôi, Giang Mộ mỉm cười: “Em còn nhớ cậu nhóc béo ú từng bị bắt nạt hồi học tiểu học không?”
“Khi ấy nhà anh xảy ra chút chuyện, bố mẹ bận xử lý công việc nên không có nhiều thời gian quan tâm anh. Cũng may mà gặp được em.”
Đột nhiên, trong đầu tôi xuất hiện một đoạn ký ức nữ anh hùng cứu mỹ nam hồi tôi còn đang học tiểu học.
Khi ấy, có một cậu bé bị bạn học bắt nạt ở một con hẻm phía sau trường. Rõ ràng là đã bị cấu véo sắp khóc tới nơi rồi, nhưng cậu bé ấy vẫn nhất quyết ôm khư khư chiếc cặp sách trong tay.
Cậu bé ấy rưng rưng nước mắt: “Tớ hết tiền thật rồi mà. Trong cặp sách chỉ có thức ăn cho mấy bé mèo hoang nữa thôi..”
Có đôi lúc, sự ác ý của thời thơ ấu đến từ những việc rất đơn giản. Có thể là vì giọng nói của bạn không hay, cũng có thể là vì ngoại hình của bạn so với người khác có chút khác biệt. Đó rõ ràng không phải là lỗi của bạn, nhưng họ lại tự cho mình cái cớ, biến nó thành trò đùa, biến bạn thành mục tiêu của những lần bắt nạt.
“Thực ra… hôm đó em đã đứng tần ngần ở đầu hẻm mất mấy phút.”
Tôi sợ mình không thể chống lại được với những đàn anh cuối cấp đó, lại càng sợ cậu bé mũm mĩm dù rất hoảng sợ nhưng vẫn không dám khóc lớn kia sẽ bị tổn thương.
Tôi đọc truyện nhiều rồi nhưng chưa từng đọc được bộ nào có nữ chính dũng cảm, không nao núng trước quân thù, cho nên cuối cùng chỉ có thể chạy về trường nhờ tới sự chi viện của bác bảo vệ.
Khi bác bảo vệ chạy tới, đám bắt nạt hầu như đã tản đi từ trước, chỉ còn lại một vài tên, vừa thấy bác ấy thì lập tức bỏ chạy. Kết quả là tôi và bác bảo vệ không bắt được một ai. Nếu như trước đó tôi không do dự quá lâu thì có lẽ kết quả đã khác.
“Anh có thấy, kể từ khi em xuất hiện ở đầu con hẻm đó, anh đã nhìn thấy em rồi. Lúc ấy, em đứng ngược sáng nhưng lại sáng hơn cả ngọn đèn đường, khảm sâu vào ký ức của anh.”
“Sau này, có một lần em mời anh tới nhà chơi. Anh đã xem qua những quyển truyện em yêu thích, toàn bộ nam chính trong đó đều vượt quá khả năng chạm tới của anh khi ấy. Đến nỗi, sau nhiều năm như vậy rồi, dù anh đã trở thành một diễn viên có chút tiếng tăm thì vẫn còn kém xa những CEO có thể dễ dàng thu về tay lợi nhuận hàng chục tỷ…”
Tôi nghe mấy chữ "CEO" mà cứ thấy sai sai. Tôi có đọc quyển nào có nam chính làm CEO gì đâu ta? Chỉ có mẹ tôi mới hay đọc, lại còn hay nhét mấy quyển truyện giấy của bà vào kệ sách của tôi nữa. Nào là "Tổng tài bá đạo thầm yêu cô hầu gái là tôi", nào là "Hôm nay trùm trường đã nói thích tôi chưa?", rồi thì là "Tổng tài bá đạo nhà hào môn chính là chồng tôi".
Chẳng trách, lần tôi tới chơi nhà anh, mẹ anh muốn cho tôi xem bộ album ảnh chụp thời thơ ấu của anh nhưng bị anh sống chếc ngăn cản. Hóa ra là vì anh sợ hình tượng của mình sẽ sụp đổ hoàn toàn. Trước lúc bị anh đuổi ra khỏi phòng, tôi chỉ nghe loáng thoáng mẹ anh nói một câu: “Hồi nhỏ thằng nhóc này mũm mĩm lắm nè…”
…
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông đã lặng lẽ rơi. Đợi tới khi tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng.
Giang Mộ đứng trước cửa sổ, ánh đèn đường hắt lên phía sau lưng anh. Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu câu nói của anh: "Em còn sáng hơn cả ngọn đèn đường".
Trong phòng không bật đèn, nhiệt độ bên ngoài trời đã xuống mức âm, khoảng cách giữa tôi và anh ấy cũng đã được rút ngắn lại.
“Lần này anh đã đủ chân thành chưa?”
Tôi kéo mạnh cổ áo Giang Mộ, một chiếc cúc áo bị bật ra, văng xuống sàn nhà.
“Quần áo của anh, về nhà em sẽ mua cho anh một bộ mới nhé…”
Những lời phía sau bị tôi nuốt chửng.
Rõ ràng, tôi là người chủ động ôm ghì anh xuống, hôn nhẹ, cắn vào khóe môi anh trước, nhưng cuối cùng, tôi lại là người đỏ bừng mặt mũi, dái tai cũng đỏ lựng lên, cũng là người bị anh xốc eo, hồi hộp đến quên cả thở.
Nửa giờ sau khi Giang Mộ đi vào phòng tôi, hotsearch về hai chúng tôi đã leo lên chễm chệ trên vị trí số một.
#Giang Mộ đã nửa giờ rồi vẫn chưa ra#
Dưới khu bình luận, giang cư mận nhốn nháo:
[Chị Thẩm Thiên, mau mở lớp phụ đạo, em cần được học cách tìm một anh người yêu một lòng một dạ với mình!]
[Ai yo, chị Thẩm Thiên, chị với lão Giang vào phòng đã nửa tiếng, chắc cũng đã thấm mệt rồi. Đây, chị ra đây nghỉ ngơi đi, đề em vào thay chị.]
[Lão Giang biết yêu thật rồi!]
[Trời ơi, show hẹn hò này đáng xem nha! Xem xong không biết phải nói gì luôn á!]
[Đừng có ở đó lén hôn nhau nữa! Hai ông bà này mau ra ngoài đi!]
10.
Show hẹn hò đã sắp đi đến hồi kết. Tôi và Giang Mộ ghép đôi thành công. Trình Chi vẫn đang nỗ lực từng ngày theo đuổi Dương Hân. Còn Đường Văn, kể từ ngày ghi hình thứ ba, cô ta đã cáo ốm, xin rút khỏi danh sách khách mời.
Sau khi chương trình chính thức khép lại, chị Vương lập tức gọi điện tới cho tôi.
“Thẩm Thiên! Em tự xem lại lương tâm mình đi! Em có từng thấy người chị này bạc đãi em bao giờ chưa hả? Vì sao em không nói cho chị biết Giang Mộ là chồng em?”
“Bảo sao, chị vừa chi ra một đống tiền mua hotsearch cho em với Trình Chi đã bị cho ra đảo hết sạch!”
Giang Mộ đang đợi tôi lên xe. Tôi cắn răng nói nhanh: “Em nói rồi ấy chứ, nhưng chị bảo em bị bệnh còn gì?”
Cuối cùng, trong những lời mắng yêu của chị Vương, tôi di chuyển tới một trường quay khác.
Buổi thử vai này là một cơ hội mà chị Vương đã phải vất vả lắm mới giành giật được cho tôi. Vai nữ chính thứ ba, vai diễn phù hợp với tôi, kịch bản cũng cực ưng ý, việc nắm bắt nhân vật, giành được vai diễn cũng rất thuận lợi.
Chỉ là không ngờ đến, ngay lúc tôi gia nhập đoàn phim, chuẩn bị bấm máy thì lại xuất hiện những hotsearch chỉ trích tôi.
#Vai diễn mới của Thẩm Thiên#
Đoàn phim vừa mới tung ra tạo hình các nhân vật thì một bài đăng đã xuất hiện nói tôi cướp vai của người khác và nhanh chóng leo lên top thịnh hành.
Đường Văn thậm chí còn vào bấm thích và bình luận bên dưới.
Đường Văn: [Đạo diễn đã từng nói chuyện với tôi về vai diễn này khá nhiều lần rồi. Nhưng mà tất nhiên, Thiên Thiên cũng rất hợp nè.]
Dưới phần bình luận cơ bản đều là những ý kiến trái chiều về tôi.
[Vậy rốt cuộc cái cô Thẩm Thiên này là sao đây? Hay là nhờ có sự can thiệp của Giang Mộ đối với ekip rồi?]
[Lúc trước tôi cũng nghe Đường Văn nói muốn được gia nhập đoàn phim này. Với độ nổi tiếng như hiện tại, có ai có khả năng cướp vai của cổ chỉ bằng một câu nói không?]
[Trình độ diễn xuất của Thẩm Thiên mà cũng xứng với vai nữ chính thứ ba này à? Ai đó tốt bụng phổ cập kiến thức giúp tôi xem cổ có những bộ phim xuất sắc nào rồi với?]
[Lầu trên: bộ phim xuất sắc nhất của ẻm chính là chuyện tình yêu với Giang Mộ đó.]
Thực ra, tôi không để tâm lắm mấy dòng hotsearch này. Cứ xem như là một cách tuyên truyền miễn phí cho bộ phim mới còn chưa cả bấm máy này đi cũng được.
Dự án phim lần này là một bộ phim cổ trang, có rất nhiều cảnh quay trên không. Đây là lần đầu tiên tôi được học cách diễn xuất khi treo mình trên không nên càng cố gắng chuyên tâm hơn.
Tận đến khi tôi đã rảnh hơn một chút thì những dòng hotsearch kia đã thay đổi.
Tôi bấm vào xem. Giang Mộ đã chuyển tiếp và trả lời lại dòng bình luận của Đường Văn từng nói tôi cướp vai của cô ta.
Giang Mộ: [Đương nhiên là Thiên Thiên rất hợp với vai diễn này rồi. Trái lại, cô thì không! Tôi đã hỏi đạo diễn, ông ấy nói chưa từng thảo luận với cô về chuyện vai diễn. Cô Đường đang bị hoang tưởng sao?]
Thậm chí, anh còn dùng hẳn tài khoản chính để phản hồi lại những bình luận tiêu cực.
[Không cần tôi giúp đỡ, tự Thiên Thiên cũng có thể làm tốt được!]
[Kịch bản thuộc về bất cứ ai phù hợp, không thể nói cướp là cướp được!]
[Trong tương lai không xa, Thiên Thiên sẽ có được những tác phẩm xuất sắc đầu tay. Và bộ phim này chính là một trong số đó.]
Không chỉ dừng lại ở bình luận, anh ấy còn gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn. Như thể sợ những tin nhắn chữ sẽ không đủ để bày tỏ được cảm xúc của mình, tất cả những tin nhắn anh gửi đều là tin nhắn thoại.
“Thiên Thiên, em không cần bận tâm tới những hotsearch hay những bình luận không hay đó.”
“Em xem, anh đã thay em trả lời thật cẩn thận rồi!”
“Anh hy vọng ngày hôm nay của Thiên Thiên sẽ thật vui vẻ!”
Do phục trang quay phim hơi bất tiện nên tôi đành phải mở loa ngoài. Trình Chi đang sửa soạn ở bên cạnh nghe được, cực chẳng đã đành phản đối: “Không đúng, chị Thiên Thiên, chị chưa nói cho lão Giang nhà chị biết là cái kiểu nói nhét nguyên con cóc trong cổ họng như này nghe cáu tiết lắm hả?”
Đúng đó, không nhầm đâu, Trình Chi cũng là diễn viên của bộ phim này.
Ban đầu, Dương Hân tới thử vai cho vai nữ chính thứ tư, cậu ta cũng đi cùng. Vốn dĩ đạo diễn đã nhắm cậu ta cho vai nam chính thứ tư vẫn đang trống, trong đó có một cảnh phim nhân vật nữ theo đuổi một người đàn ông, mà theo lời đạo diễn thì nụ cười của Trình Chi ngày nào cũng len lỏi trong mường tượng của ông về nhân vật nam ấy.
…
Ngay khi được phát sóng những tập đầu tiên, lượng người hâm mộ của tôi đã tăng lên đáng kể. Tận dụng sự nổi tiếng hiện tại, tôi đã nhanh chóng nhận được một kịch bản phim mới rất hay và gia nhập đoàn làm phim ngay sau đó.
Ngược lại với tôi, Đường Văn liên tục bị vụt mất cơ hội tham gia phim mới, những nhãn hàng lớn cũng liên tục hủy hợp đồng. Nghe nói là do cô ta đã đắc tội với một vị đạo diễn có tên tuổi khi tự ý thêm thắt những chi tiết không phù hợp vào cảnh quay.
Sau một năm, sự nghiệp của tôi ngày càng thăng tiến, tôi nhảy vọt từ tuyến mười tám lên thứ hạng cao hơn nhiều.
Khi tên tôi xuất hiện trên màn hình tại buổi lễ trao giải, hai mắt Giang Mộ đỏ hoe. Thế mà ngày trước, khi anh ấy trở thành nam diễn viên chính xuất sắc nhất, tôi cũng không thấy xúc động đến vậy.
Hôm nay anh mặc một bộ vest đen được cắt may khéo léo làm nổi bật vóc dáng của anh.
Khi MC xướng tên tôi, anh chủ động đứng dậy trước, đưa tay ra đỡ tôi đứng lên. Anh dẫn tôi đi trên thảm đỏ, bước từng bước lên những bậc thang. Lúc đi lên tới sân khấu, anh lại chủ động đứng lui về phía tối đèn nhất, đảm bảo ánh sáng sân khấu chỉ thuộc về một mình tôi.
"Khi những ngôi sao sáng lên, anh và em sẽ cùng nhau tỏa sáng".
11.
Sau giải thưởng này, tôi đã có một kỳ nghỉ dưỡng dài ngày cùng với chị Vương.
Vừa về đến nhà, điện thoại của Giang Mộ đã liên tục rung lên báo tin nhắn mới từ cuộc trò chuyện nhóm. Anh ấy rất phấn khởi, cho tôi xem dòng ghi chú được ghim trên đầu nhóm chat: [Chúc mừng Tiểu Giang đã được công khai!]
Tên nhóm chat là "Hội những người đàn ông giấu mặt".
Trần Tự: "Lúc trước có người cứ khuyên tôi nên viết nhật ký yêu đương".
Trần Tự: “Tôi đã nghĩ, ừ thì cứ thử xem sao. Tự tôi cũng buồn lắm vì vợ yêu chẳng chịu công khai tôi lần nào. Đã thế, sáng nào dậy tôi cũng phải phục vụ vợ trước nữa. Làm gì có CEO nào ngày nào cũng phải dậy sớm dọn dẹp, nấu ăn đâu?”
Thành viên trong nhóm còn có một người khác rất quen thuộc.
Nước Cam*: “Xin được yếu ớt hỏi một câu, nếu em không bắt được vợ thì phải làm sao giờ? Ai đó dạy em cách theo đuổi vợ với!”
*橙汁 (chéngzhī) đồng âm với 程之 (Chéng zhī) - Trình Chi
Cuối cùng tôi cũng đọc được tin nhắn do Giang Mộ gửi vào nhóm.
Giang Mộ: “Xin lỗi nhá, vợ yêu nhà tôi công khai tôi rồi. Chắc là các ông cũng thấy được top thịnh hành trên Weibo rồi nhỉ?”
Giang Mộ: “Tôi không muốn qua lại với mấy tên đực rựa không được công khai như các ông nữa, như thế sẽ hạ thấp địa vị của tôi quá!”
Nhắn xong còn không quên gửi một bức ảnh chụp màn hình bài đăng của tôi trước khi nhận được giải thưởng.
Thẩm Thiên: “Có lẽ từ ngày đầu gặp mặt, câu chuyện của hai chúng ta đã được viết xong xuôi!”
Ba giây sau, Giang Mộ bị trưởng nhóm đá bay khỏi nhóm chat.
“Anh bị tống cổ ra rồi, ổn không đó?”
“Tại bọn họ ghen tị, đố kỵ với anh! Tin không, trong vòng năm phút, kiểu gì cũng có kẻ tìm tới anh hỏi bí quyết cho mà xem!”
Quả nhiên, chưa đầy một phút sau đã có ba người thêm lại anh vào nhóm. Tin nhắn từ cánh anh em tốt tới dồn dập: “Lão Giang, chúng ta bắt đầu lên lớp thôi! Tôi vẫn chưa được bà xã công khai!”
Giang Mộ phớt lờ bọn họ, tắt điện thoại.
Anh cúi xuống, phả một hơi nhẹ vào tai tôi rồi khẽ cắn một cái tỏ vẻ bất mãn khiến vành tai tôi đỏ lựng lên.
Vị ngọt đã nếm được một lần thì khó lòng dứt ra.
…
Mùa đông, tuyết rơi dày đặc.
Khi tôi tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ đã có một lớp tuyết dày tích lại.
Những bông tuyết nhỏ xíu rơi xuống nặng trĩu cả ngọn cây, phát ra tiếng kẽo kẹt. Chẳng mấy chốc, ngọn cây bị đè nặng, gãy rồi rơi xuống đất.
Đông lạnh, tuyết dày.
Nắng ấm, và có anh!