Là một nữ diễn viên trẻ tuyến mười tám, tôi bị người quản lý ép buộc phải tham gia một chương trình tạp kỹ được phát sóng trực tiếp.
Ban đầu tôi chỉ nghĩ thế này: Công việc mà, đã nói một ngày là chỉ đúng một ngày thôi! Nhưng kết quả là, ngay tại trường quay, tôi đụng mặt ông chồng ảnh đế đã ẩn hôn hai năm của mình.
Hai nhà chúng tôi liên hôn, tôi và Giang Mộ chỉ mới gặp nhau đúng ba lần trước khi kết hôn. Lần gặp mặt thứ ba, anh ấy mang theo cả sổ hộ khẩu tới, bảo tôi cùng đi đăng ký. Lúc ấy tôi đã nghĩ, đời này được cưới ảnh đế đúng là một điều may mắn.
Nhưng kết hôn đã hai năm, mối quan hệ giữa hai chúng tôi vẫn chưa thực sự thân thiết. Anh bận công việc của anh, tôi bận công việc của tôi.
Nhìn Đường Văn đang ngồi khép nép bên cạnh anh ấy, tôi liền hiểu ra. Chắc là họ đang tuyên truyền cho bộ phim mới.
2.
Sau khi MC giới thiệu chương trình xong thì tới tiết mục chơi trò chơi.
Ở trò Nhìn hành động đoán chữ, tôi chọn Trình Chi là bạn chơi của mình, dù sao tôi với cậu ta cũng khá quen thuộc, trước kia hai chúng tôi còn từng hợp tác chung trong một bộ phim.
Lúc chơi, cậu ta khua tay múa chân hình một bông hoa, tôi đoán ra cái bánh. Cậu ta ra dấu một con cừu, tôi lại đoán đó là ba con sói.
Cũng không có gì làm lạ, đây chẳng qua cũng chỉ là hiệu ứng chương trình trước ống kính máy quay mà thôi.
Trong lúc chơi trò chơi cùng với Trình Chi, tôi luôn có cảm giác có một ánh mắt đang dõi theo mình rất chăm chú. Nhưng cứ đảo mắt nhìn lại thì không thấy gì.
Mãi cho đến khi tôi xem được phần bình luận:
[Sao lão Giang cứ nhìn chằm chằm đội bạn vậy nhỉ? Đường Văn ngồi bên cạnh khua tay múa chân liên tọi như con điên mà lão ta cũng không thèm liếc mắt. Lão ta có chuyện gì sao?]
[Là thật hay do tôi tưởng tượng mà sao cứ thấy sắc mặt Giang Mộ có vẻ rất tệ mỗi lần Thẩm Thiên với Trình Chi tương tác nhỉ?]
[Giang Mộ với Thẩm Thiên có quen nhau không đó? Cả hai không nhìn nhau, chỉ có mỗi Giang Mộ cứ nhìn chằm chằm người ta mãi thôi.]
Tôi nhìn những dòng bình luận nhảy nhót trên màn hình, tự hoài nghi liệu có phải mắt mình kém đi rồi không? Lúc tôi nhìn sang, Giang Mộ đang ngước mắt nhìn lên đèn trần sáng rực. Lần khác nhìn sang, anh ấy đang ngẩn tò te nhìn chiếc micro. Lại nhìn sang lần nữa, anh ấy đang ngọ nguậy ngón tay.
Thôi được rồi, làm sao anh ấy lại nhìn tôi được chứ? Suốt hai năm chung sống, hai chúng tôi đối xử với nhau đầy tính tôn trọng, nói trắng ra là chỉ mang tính đôi bên hợp tác cùng có lợi chứ không có tình yêu.
…..
Màn chơi tiếp theo không khó lắm, ngoại trừ việc đồng đội của tôi được đổi từ Trình Chi sang Giang Mộ. Có ai ngờ được, lúc tôi định một lần nữa chọn Trình Chi thì Giang Mộ đã đứng cách tôi hai, ba bước chân. Chỉ chưa đầy ba giây, anh ấy đã chen ngang vào giữa tôi và Trình Chi, nắm tay tôi và nói muốn trở thành đồng đội của tôi.
Tôi nào có phản đối được, không dám cãi!
Là một nữ diễn viên trẻ ở tuyến mười tám, tôi chỉ nghĩ đây hẳn là chiêu trò tuyên truyền phim của Giang Mộ và Đường Văn. Lúc chơi trò té nước, đội Đường Văn - Trình Chi ngồi đối diện với chúng tôi. Toàn bộ nước đáng lẽ phải đổ lên người Giang Mộ đều bị Đường Văn “run tay” trút hết lên người tôi. Phải mãi tới khi Giang Mộ lại tiếp tục thua nữa, anh ấy nhất quyết ra mặt chắn nước cho tôi thì cô ta mới chịu dừng lại.
Nhưng mà, tốt bụng chặn nước thì phải mặt đối mặt chứ. Khoảnh khắc nước trong tay Đường Văn vừa văng ra ngoài, Giang Mộ lập tức đứng phắt dậy, chắn trước mặt tôi, nước bắn tung tóe làm ướt những sợi tóc vương trên trán, chảy dọc xuống chóp mũi anh, sau đó nhỏ lên chiếc micro trong tay anh.
Lúc hai người họ mặt đối mặt, yết hầu của anh vô thức trượt lên trượt xuống.
Có sao nói vậy, tôi biết rất rõ tướng mạo của Giang Mộ đẹp đến mức nào. Cho nên, lúc nghe mẹ nói người được giới thiệu cho tôi là Giang Mộ, tôi cứ tưởng chỉ là ai đó trùng tên trùng họ mà thôi. Tận đến khi chính mắt tôi nhìn thấy người đứng trước mặt mình là Giang Mộ thật, tôi không khỏi cảm khái bản lĩnh của mẹ.
Lý do tôi đồng ý kết hôn với anh phần lớn là do ngoại hình của anh quá hoàn hảo.
Khuôn mặt đẹp trai của anh trông càng hoàn mỹ hơn nhờ những giọt nước. Cúc áo trên cổ hơi hé mở, để lộ ra phần xương quai xanh gợi cảm. Giọt nước lăn xuống viền cổ áo của anh khiến tôi bất giác đỏ mặt.
Trong hai năm sống chung với Giang Mộ, việc duy nhất chúng tôi làm chung với nhau mỗi ngày là cùng nhau ăn sáng.
Sau khi nhận giấy chứng nhận, hai chúng tôi vẫn duy trì thói quen ngủ riêng phòng, ai ngủ phòng người nấy. Tôi đã hỏi mẹ về chuyện này, bởi suy cho cùng, cuộc hôn nhân của ba mẹ tôi cũng là một cuộc liên hôn điển hình, cưới trước yêu sau. Kết quả, mẹ chỉ dùng bốn chữ để trả lời tôi: Ngủ trước, yêu sau!
Lúc đọc được bốn chữ to đùng trên màn hình điện thoại, tôi tối sầm mặt mũi, không biết mẹ đang nói đùa hay nghiêm túc.
Cho đến tối hôm đó, mẹ gửi cho tôi một đường dẫn đọc truyện "Sau cuộc liên hôn gia tộc, ông chồng hống hách đã yêu tôi".
Bông hoa nở ra phú quý: “Từ chương 256 đến chương 332 có giải thích cụ thể cách thức. Khỏi cần cảm ơn!”
Tôi: “Nhưng mẹ ơi, truyện này bắt trả phí.”
Bông hoa nở ra phú quý: “Đọc truyện đương nhiên phải tìm đọc những bộ truyện chân chính rồi. Con không có ý thức gì về vấn đề bản quyền hả?”
Đọc được tin nhắn, mặt tôi đầy vẻ bất lực.
Đến khuya hôm đó, lúc tôi vừa ra quyết định sẽ thử phương pháp của mẹ thì Giang Mộ lại có việc bận nên không về nhà. Sau này, tôi gia nhập đoàn làm phim nên cũng quên béng luôn chuyện này.
Nhưng bây giờ, nhìn bộ dạng của Giang Mộ ở trước mặt mình, tôi bất giác nhớ tới bốn chữ vàng ngọc của mẹ ngày hôm đó.
3.
Sau tiết mục chơi trò chơi, MC hỏi các khách mời có ước nguyện gì không.
Chiếc micro được đưa cho tôi trước, tôi lập tức trả lời: “Ước trở thành phú bà!”
Micro được chuyền sang cho Giang Mộ, anh im lặng vài giây rồi trả lời: “Hy vọng năm nay sẽ được công khai.”
Nghe câu trả lời của anh, tôi thoáng chốc sững sờ. Chắc là không liên quan gì tới tôi đâu đúng không?
Có lẽ MC cũng không lường trước được anh sẽ trả lời như vậy nên nhất thời không bắt kịp chủ đề.
Ngược lại, Đường Văn ngồi bên cạnh anh là người đầu tiên lên tiếng: “Chắc là tiền bối đang nhắc đến nhân vật Trần Chỉ trong bộ phim mới của chúng ta phải không ạ? Trần Chỉ đã nỗ lực làm việc bên cạnh em suốt nửa năm rồi, vẫn đang đợi được em công khai ấy mà.”
“Đề nghị đồng chí Giang Mộ lần sau nói rõ ràng cho người ta hiểu nha, chứ không em lại cứ tưởng anh đang nhắc khéo em công khai anh nữa đó…”
Tôi thở phào một hơi, cảm thấy những lời cô ta nói cũng đúng, chắc là anh ấy đang ám chỉ đến vai diễn đó thật.
Lần này, cuối cùng tôi cũng bắt gặp được ánh mắt của Giang Mộ, anh ấy vẫn cứ nhìn chằm chằm tôi mãi từ sau khi trả lời câu hỏi tới bây giờ.
…
Giữa buổi ghi hình, các khách mời được nghỉ ngơi một lúc để chỉnh trang lại. MC vẫn tiếp tục vai trò của mình trong thời gian chờ. Kết quả là MC chưa kịp nói gì thì trong trường quay đã vang lên chút sự cố âm thanh.
“À lố? Á lô?”
“Ừm, giọng như này là vừa đẹp, cô ấy chắc sẽ thích hơn.”
“Hay là mình nói giọng trầm xuống chút nữa nhỉ? Nghe có hay hơn không đây?”
Giọng nói này, sao tôi cứ thấy quen quen ta?
“Sao cô ấy vẫn chưa chịu công khai mình nhỉ? Dù gì cũng đã ở bên nhau hai năm rồi mà.”
Nghe đến câu này, thợ trang điểm đang dặm lại lớp phấn cho tôi vội dừng tay lại, vểnh tai lên nghe ngóng. Đúng là một công việc hoàn hảo, vừa làm việc vừa hóng dưa luôn được.
Chỉ trong chừng ba giây người đó nói chuyện, tôi có thể nghe rõ sự tủi thân xen lẫn bất bình trong giọng nói. Thậm chí, tôi còn cùng với nhân viên hậu kỳ lên án người kia vô trách nhiệm nữa. Đã yêu đương hai năm rồi mà còn không chịu công khai người ta đi trời?
“Hay là bởi vì chúng ta là liên hôn gia tộc nên em không coi trọng anh đúng không?”
Nghe được câu này, tôi bỗng chốc nhe răng trợn mắt. Ở bên nhau hai năm? Liên hôn gia tộc? Chẳng lẽ là Giang Mộ đang nói sao?
Như để xác nhận suy nghĩ của tôi là đúng, điện thoại của tôi bắt đầu liên tục đổ chuông.
“Chỉ cần anh không quá bận việc, anh thề, anh hứa sẽ về nhà với em đúng giờ trước mười giờ tối, sáng cũng nhất định sẽ làm bữa sáng cho em từ bảy giờ. Hay là anh làm còn chưa đủ tốt?”
Người đó vừa im lặng, điện thoại tôi lại tiếp tục reo lên. Tuyệt đối im lặng, cứ đóng vai người ăn dưa là được rồi!
Ngay lúc này, khu bình luận đang sục sôi khí thế:
[Ủa ta nói, cái giọng này nghe như giọng ông Giang Mộ nha, phải không bây ơi?]
[Chòi oiii, có ai thích cái giọng này của ổng không? Nghe cứ như có con cóc sống trong khí quản lão Giang á trời!]
[Ề, cái show này cũng biết cách làm người ta chảy mồ hôi ròng ròng nha! Livestream chương trình tiện thể giúp ảnh đế tâm sự tình yêu luôn hay gì?]
[Gì thì gì, Giang Mộ đã yêu người ta tới vậy rồi, cũng đã ở bên nhau hai năm rồi còn gì nữa mà còn bắt ổng phải van cầu danh phận trời? Ai mà ác quá dzị? Đàn bà con gái sống phải có trách nhiệm chút đi, mau ném cho ổng một danh phận liền!]
[Hồi nãy không phải là Đường Văn nói đùa thôi hả? Không lẽ là cổ thiệt hả bây? Teo có thuyền để chèo rồi á hả?]
Nhìn những dòng bình luận mới liên tục xuất hiện, tôi hốt hoảng, lao vội về chiếc túi xách, lôi điện thoại ra tắt chuông. Nhưng chưa kịp làm gì, Trình Chi đứng phía sau tôi bất ngờ lên tiếng: “Ơ, đấy không phải là nick WeChat của lão Giang sao? Thiên Thiên, chị đang nhắn tin với ổng à?”
Cậu ta vừa dứt lời, toàn bộ trường quay bỗng chốc lặng phắc như tờ, hay nói trắng ra là có rất nhiều những cặp mắt đang đổ dồn sự chú ý vào tôi, khiến tôi bất giác toát mồ hôi hột.