Ngày hôm đó, tôi có mặt tại trường quay show hẹn hò với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc. Tất cả là tại bộ tiểu thuyết mẹ hiền yêu dấu chỉ điểm cho tôi đọc vào tối hôm qua mà ra! Tên truyện phèn, cốt truyện cũng phèn y chóc, rất hợp với một con ngốc quê mùa như tôi.
Ở trường quay có năm vị khách mời, hai nam, ba nữ. Vừa nhìn thấy Đường Văn đang ngồi trên ghế sô pha với tư cách là khách mời tham gia chương trình, tôi thoáng sửng sốt.
Không đợi tôi kịp lên tiếng chào hỏi, Đường Văn đã mở lời trước: “Tối qua Thiên Thiên ngủ không được ngon giấc hay sao mà mắt thâm xì thế kia? Coi bộ cosplay gấu trúc được nè.”
“A, hay là vì chương trình cần phải có một người ngồi lẻ bóng nên cô lo quá ngủ không được hả?”
Nhìn chiếc máy quay đang chĩa về phía mình, tôi nói thẳng: “Đừng cuống, cô cứ nói chuyện của cô đi, tôi chỉ ngồi đây xem thôi.”
Cô ta lập tức sửng sốt.
Đại khái là vì có một chuyện khác đáng để tôi mong chờ hơn, cho nên tôi đã từ chối cơ hội ghép đôi với một khách mời nam khác.
Khi MC đang giới thiệu chương trình, tôi tự pha cho mình một tách trà, ngẩn ngơ.
Khi những khách mời khác đang bận rộn với việc chia đội, tôi rót thêm cho mình một tách trà nữa, ngơ ngơ ngác ngác.
Các khách mời đang bận liếc mắt đưa tình với nhau, tôi lại tiếp tục pha trà, ngẩn ngơ ngơ ngẩn.
Vốn dĩ là một chương trình hẹn hò, tôi tự buộc mình phải xem như đang ghi hình cho một chương trình sức khỏe dưỡng sinh.
Đạn mạc dưới phần bình luận khiến tôi hơi sốc:
[Chị Thẩm Thiên không phải lén ở sau lưng chúng tôi làm đại sứ thương hiệu cho hãng trà đó chứ? Bả còn không thèm ngẩng đầu lên nữa cơ, chỉ một mực pha trà thôi đó.]
[Show hẹn hò của người ta lại là show sức khỏe của bả kìa!]
[Nhà đài cho xin miếng in4 hãng trà đó với! Kèm địa chỉ mua càng tốt hehe.]
Ngay ngày đầu tiên ghi hình, tôi cứ ngẩn ngơ như thế. Trong khi các khách mời khác cố gắng thể hiện bản thân, ghép đôi, tán tỉnh thì tôi lại chỉ cố gắng giảm bớt cảm giác hiện diện của mình.
Ngày ghi hình tiếp theo, tôi định bụng vẫn sẽ tiếp tục thực hiện kế sách này. Nhưng kết quả là, vừa mới sáng sớm đặt chân tới trường quay, MC đã nhìn tôi cười rất ẩn ý: “Hôm nay chương trình sẽ mang tới một bất ngờ nho nhỏ cho nữ khách mời duy nhất còn đơn côi lẻ bóng, Thẩm Thiên!”
“Một nam khách mời khác sẽ tham gia chương trình của chúng ta sớm nhất có thể. Các bạn khán giả hãy đón chờ cùng chúng tôi nhé!”
Sau khi nghe được thông báo này, phản ứng đầu tiên của tôi chính là gửi một tin nhắn báo cáo với Giang Mộ.
“Chuẩn bị có một nam khách mời khác tới nữa. Anh yên tâm, em sẽ không ghép đôi với người ta đâu.”
“Hôm nay, em sẽ cố gắng ghép đôi với các nữ khách mời, cho dù có phải ghép với Đường Văn, em cũng nhất quyết không thành đội với nam khách mời kia đâu.”
Tin nhắn gửi thành công, tôi vô tình nghe thấy vài tiếng chuông bíp bíp vang lên từ phía cửa ra vào. Tôi không kịp phản ứng lại thì đã thấy Giang Mộ xuất hiện ở đó.
Vào một ngày mùa đông như hôm nay, anh ấy mặc một chiếc áo khoác sẫm màu, dáng người cao ráo, nước da trắng mịn. Mái tóc đen tùy ý vương trên trán, đôi mắt ngập tràn ý cười nhìn về tôi, trên tay anh vẫn cầm điện thoại.
Trong một khoảnh khắc nào đó, trái tim tôi bất giác đập nhanh dồn dập.
Những khách mời khác cũng đang đổ dồn sự chú ý về phía cửa. Chỉ có Trình Chi ghé tai tôi hỏi nhỏ: “Vậy lát nữa chúng ta có đi ăn Malatang nữa không chị Thiên Thiên?”
Tối qua tôi nhìn thấy gần trường quay có một nhà hàng Malatang, định bụng hôm nay quay xong sẽ mời Trình Chi và khách mời ghép đôi với cậu ta tới đó ăn. Nhưng xem ra bây giờ không cần vậy nữa rồi.
Vì có khách mời mới tới nên mọi người phải giới thiệu lại từ đầu.
Giang Mộ là người đầu tiên mở lời: “Giang Mộ, hai mươi bảy tuổi, là diễn viên chuyên nghiệp, bình thường không thích giao lưu. Tới chương trình với hy vọng có thể đợi được người mình yêu.”
Sau đó, anh ấy chuyền mic sang cho tôi. Tôi không kịp phản ứng, ngẩn người một lúc mới nói: “Tôi cũng vậy, bình thường không thích giao lưu.”
Trình Chi hết nhìn Giang Mộ lại nhìn sang tôi, sau đó…
“Hai người đang lén lút hẹn hò đúng không?”
Nói rồi còn đặc biệt nháy mắt với tôi một cái.
Tôi: Diễn xuất dở ẹc kiểu này, thế quái nào tôi lại đóng phim chung với cậu ta được hay vậy không biết!
Sau khi Giang Mộ xuất hiện, ngoài tôi ra, có lẽ Đường Văn chính là người hạnh phúc nhất.
Bạn chơi chung hôm nay vẫn là người đã được ghép đôi từ ngày hôm qua. Do khi ấy tôi đã từ bỏ quyền ghép đôi nên hiện tại Đường Văn và Trình Chi đều đã có đồng đội. Nhưng bây giờ, Giang Mộ đang ở đây, rõ ràng là Đường Văn không hài lòng với kết quả ấy.
Không để MC kịp lên tiếng, cô ta đã bắt đầu la làng lên như quỷ nhập tràng: “Hôm nay có nam khách mời mới đến, kết quả ghép đôi ngày hôm qua sẽ bị hủy đi tính lại đúng không? Nếu không thì sẽ không công bằng cho anh Giang Mộ và Thiên Thiên đâu ạ, nhỡ đâu họ đã có người muốn được ghép đôi chung rồi thì làm sao?”
Cô ta vừa nói xong, đạn mạc dưới khu bình luận lại bắt đầu oanh tạc:
[Chị gái à, chị nói cũng phải nhìn mặt người ta chút, nếu thấy được ánh mắt của lão Giang thì chị sẽ không nghĩ vậy đâu! Từ lúc vào cửa tới giờ, hai mắt ổng dán chặt trên người Thẩm Thiên rồi. Nếu người ta còn không muốn thì ai muốn nữa?]
[Haha nghe cô ả nói xong, lông mày lão Giang nhíu chặt đến mức kẹp chếc được ruồi luôn kìa.]
[Chưa nói đến Giang Mộ, nhìn Trình Chi trước đi.]
Khách mời không đồng ý, đạo diễn lại ủng hộ bằng hai tay hai chân. Kết quả là, ai nấy đều bất mãn với kết quả bốc thăm.
Đường Văn vẫn bốc trúng nam khách mời cũ, Trình Chi ghép đôi với tôi, còn Giang Mộ bắt cặp trúng Dương Hân. Cả sáu người dở khóc dở cười.
Kể từ lúc bắt đầu rời khỏi trường quay, Đường Văn liên tục mở mồm chê trách nam khách mời ghép đôi với cô ta. Giang Mộ đề nghị được đổi bạn chơi nhưng tổ đạo diễn từ chối, đồng thời còn ra thông báo các đội không được đồng thời xuất hiện ở cùng một địa điểm.
Thế là, anh ấy đành phải đứng trơ ra đó nhìn tôi và Trình Chi cùng nhau đi vào trong nhà hàng Malatang.
7.
Cuối cùng thì Trình Chi cũng đã được ăn món lẩu cay như mong đợi. Nhưng chỉ ăn thôi thì không đủ ngăn được cái miệng tép nhảy của cậu ta.
Bất luận máy quay có quay được hay không, cậu ta vẫn nói chuyện rất thẳng thắn.
“Chị Thiên Thiên, năm nay em mới hai mươi sáu xuân xanh. Chị nói thử xem, liệu em có cơ hội với Dương Hân không?”
“Không biết chị có nhìn ra được hay không, nhưng em thật lòng thích cô ấy. Haiz, em cũng chẳng ngại nói thật với chị. Lần này em tới show hẹn hò này là để theo đuổi Dương Hân đấy. Khi thấy tên của cô ấy trong danh sách khách mời, em gần như đã đăng ký tham gia ngay lập tức luôn.”
Tôi: Đôi mắt cậu nhìn cô ấy tình nồng ý đậm như thế, có ai lại không nhìn ra được cậu thích người ta?
Tôi còn chưa biết giải quyết kiểu gì đây. Đến chồng tôi mà tôi còn chưa dám công khai nữa.
Tôi chỉ có thể lịch sự đáp lại: “Quan trọng là sự chân thành! Không ai có thể từ chối được sự chân thành đâu.”
Cậu ta gật đầu cái rụp, ra vẻ đã hiểu rõ.
Chủ đề này vừa được bắt đầu đã khiến lòng tôi ngứa ngáy. Nhìn Trình Chi đang vui vẻ ăn no uống say, lại nhìn sang chiếc máy quay đang lặng lẽ ghi hình trực tiếp, tôi nói bằng vẻ thận trọng: “À thì… tôi có một người bạn đang cần được tư vấn tình cảm. Cậu thử nghe rồi cho bạn tôi một lời khuyên có được không?”
“Hai người họ đã kết hôn được hai năm rồi, là một cuộc liên hôn, nhưng mà chưa công khai. Cơ mà người chồng vẫn luôn tự tay nấu bữa sáng cho vợ và rất quan tâm đến cô ấy. Như vậy nghĩa là gì?”
Trình Chi lau miệng, vừa mở mồm ra đã giáng cho tôi một đòn đau điếng: “Ủa? Không phải chuyện của chị luôn hả?”
“Hê hê, cứ tình yêu chân thành là lá là la…”
Bốn chữ "tình yêu chân thành" vừa ra đến đầu môi lại bị cậu ta nuốt xuống.
Có sao nói vậy, nếu cái gì cũng nói thẳng toẹt ra được thì đã không đến nỗi nào. Tôi đã nói ẩn ý đến mức đó rồi mà. Đầu óc cậu ta trôi tuột theo nước lẩu Malatang rồi hay gì vậy trời?
Trái tim tôi không ngừng gào thét kịch liệt!
[Ê chờ chút, Trình Chi vừa mới nói là thật hả?]
[Ui cha, mèn đét ơi! Nghe không giống câu lúc trước Giang Mộ nói đâu ha? Hôn nhân kiểu gì mà hai năm rồi không công khai trời? Lại còn tự tay làm bữa sáng nữa?]
[Haha, giữa việc ngậm miệng giữ kín như bưng với vạch trần chuyện tình yêu tình báo của người ta, ông nhõi Trình Chi dứt khoát chọn hát múa cho xong!]
[Tình yêu chân thành (xong rồi miệng câm như hến).]
[Trình Chi said: Hú hồn hú vía, mém tí nữa tui công khai giùm người ta luôn rồi!]
…
Đến xẩm tối, các cặp đôi đều đã hoàn thành nhiệm vụ và quay trở về nhà chung.
Trình Chi vừa vào nhà đã chạy vội tới chỗ Dương Hân, nhưng Giang Mộ vừa định đi tới chỗ tôi lại bị Đường Văn chặn đường.
“Anh Giang Mộ, ngày mai em ghép đôi với anh được không? Quản lý của em nói sắp tới rất có thể hai chúng ta sẽ được cân nhắc tham gia một dự án phim mới, em muốn tranh thủ tiếp xúc làm quen với anh hơn nè.”
Cô ta nói xong, người đã õng ẹo nghiêng sang người Giang Mộ. Anh nghiêng đầu nhìn sang cô ta, vẻ mặt chán ghét: “Cô Đường chưa xem hotsearch sao?”
Hoàng Nhậm, nam khách mời ghép đôi chung với Đường Văn, cũng tỏ ra bất bình với thái độ của cô ta vì chuyện ban sáng. Sau cả ngày ghi hình, sắc mặt của anh ta lại càng tệ hơn. Anh ta đanh giọng: “Cô ta cãi nhau với tôi cả ngày trời, thời gian đâu mà ngó ngàng điện thoại?”
Giang Mộ gật đầu: “Ồ, ra vậy. Cô tranh thủ lên xem nhanh đi. Thẩm Thiên sắp công khai tôi tới nơi rồi, cô liệu hồn tránh xa tôi một chút!”
Nói xong, anh quay sang nhìn tôi, ý cười đong đầy trong mắt.
Ánh hoàng hôn chiếu xuyên qua lớp cửa sổ kính suốt từ trần xuống sàn, anh đứng ở nơi giao thoa sáng tối trông càng hút hồn hơn.
Lời vừa nói ra, hai chóp tai anh đã bắt đầu ửng hồng, bước chân đi về phía tôi vừa mạnh mẽ vừa giống như đã hạ quyết tâm.
Lúc nói chuyện, giọng anh nghe có vẻ hồi hộp: “Thiên Thiên, em nói trong tình yêu, sự chân thành chính là thứ quan trọng nhất. Vậy, anh đã đủ chân thành với em chưa?”
“Lần này, em sẽ không từ chối anh nữa, phải không em?”
Khu bình luận vẫn im hơi lặng tiếng, không có đạn mạc nổi lên. Không hiểu sao bỗng dưng tôi lại cảm thấy mối quan hệ của hai chúng tôi có phần mờ ám.
Cũng may là nhờ có Trình Chi đóng vai kẻ hủy diệt bầu không khí, cậu ta nói to: “Không cần nhiều lời, em đẩy thuyền hai anh chị!”
Dương Hân đứng bên cạnh lập tức giơ tay bịt miệng cậu ta lại rồi kéo đi chỗ khác.
Tôi đảo mắt nhìn khắp phòng khách bày la liệt những chiếc máy quay, hỏi nhỏ: “Hay là… anh vào phòng em đã?”
8.
Sau khi vào phòng, Giang Mộ chủ động nói chuyện trước khi tôi kịp mở miệng.
Đầu tiên là kể cho tôi nghe ngày hôm nay anh ấy và Dương Hân đã làm gì, ăn gì, đi đâu. Chủ đề nói chuyện có thể là những gì họ từng nói, hoặc là tên những con đường họ từng đi qua.
Mỗi lần nói đến một địa điểm nào đó đẹp, anh đều sẽ nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi, nói rằng, lần sau anh muốn được cùng tôi đến đó.
Tôi cụp mắt xuống, không trả lời câu nói ấy của anh, chỉ hỏi: “Sao đột nhiên anh lại tới đây?”
Tôi nhớ anh từng gửi cho tôi xem lịch trình thời gian này của anh, hình như anh đang chuẩn bị cho một dự án phim mới. Thế nhưng hiện tại, anh lại đang ở đây, tham gia một chương trình hẹn hò.
“Chúng ta là liên hôn sắp đặt, chỉ mới gặp nhau được ba lần trước khi đăng ký kết hôn.”
“Vâng ạ, em biết.”
Thú thực thì, gặp nhau ba lần rồi mới cưới đã tính là nhiều. Tôi là người rất để ý tới ngoại hình, kể từ lần đầu tiên gặp Giang Mộ, tôi đã quyết định xong xuôi tương lai hai chúng tôi sẽ sống ở đâu.
“Anh đã rất cố gắng, tìm mọi cách để thu hút sự chú ý của em, nhưng em chưa từng một lần ngước mắt nhìn anh…”
“Thiên Thiên, em cảm thấy cuộc liên hôn này đang trói buộc em sao?”
Tôi: Hả? Gì? Ai biết gì đâu?
Tôi kéo ghế ngồi xuống, lấy từ trong túi áo ra một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa nói: “Nào, nói em nghe xem anh đã làm gì để thu hút sự chú ý của em nào?”
Giang Mộ lấy điện thoại ra, mở hộp trò chuyện với mẹ hiền yêu dấu của tôi.
Kéo lướt lên một vài đoạn tin nhắn, tôi bắt gặp một tựa truyện rất quen thuộc: "Sau cuộc liên hôn gia tộc, ông chồng hống hách đã yêu tôi".
Bông hoa nở ra phú quý: “Đây, đọc kỹ vào nhé, Tiểu Giang! Dì đã lục tung đống truyện cũ của dì rồi đó, con tự đọc rồi chiêm nghiệm đi ha!”
Chẳng trách, cứ lâu lâu tôi lại thấy anh ấy ngồi xem điện thoại rất chăm chú, bộ dạng nghiêm túc, thi thoảng còn lôi giấy bút ra ghi lại những điểm chính. Lúc ấy, tôi cứ tưởng anh đang nghiên cứu kịch bản, hóa ra là đang đọc và "chiêm nghiệm" bộ tiểu thuyết mẹ vợ gửi sang!
Sau đó, có mấy lần Giang Mộ thực sự vận dụng tiểu thuyết vào đời thực.
Có lần, đang tắm dở, anh bỗng nói vòi nước trong phòng tắm bị hỏng rồi, còn đặc biệt bảo tôi đích thân qua xem. Nhưng xui cho anh, tôi và chị Vương mải buôn chuyện quá nên không ngó ngàng gì tới anh.
Còn có lần khác, anh cố tình tăng nhiệt điều hòa lên rồi giấu nhẹm chiếc điều khiển đi. Khi ấy là đang vào giữa hè, mức nhiệt điều hòa trong phòng được nâng lên tận hai mươi chín độ. Anh ấy chưa kịp văn vở, tôi đã nhanh tay lấy điện thoại ra, tự giảm nhiệt điều hòa xuống. Đã vậy, tôi còn ngoảnh lại nhìn anh, cười toe toét: “Sớm biết kiểu gì cũng có ngày phải dùng đến chức năng này mà. Anh không cần phải cảm ơn nhé!”
Thì ra, trong hai năm qua, anh đã vì tôi mà dụng tâm vào rất nhiều việc, chỉ là việc anh làm mỗi một lần lại không giống nhau.
Bây giờ thì tôi đã hiểu. Mỗi một góc nhìn khác nhau sẽ mang tới những giá trị cảm xúc khác nhau.
Hóa ra trong lúc tôi và chị Vương mải buôn dưa lê, bán dưa chuột, hay là lúc tôi tự phụ, tự cho mình thông minh, dùng chức năng điều chỉnh nhiệt độ trên điện thoại thay thế cho chiếc điều khiển điều hòa bị "mất tích", Giang Mộ lại cho rằng đây là một sự từ chối anh trong im lặng!